Chương 2: Liên Tống bị tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trận chiến với Miểu Lạc ở  Bích Hải Thương Linh mà bị thương rất nặng, đả động tiên nguyên, vì thế một ngày nắng ấm nọ, Liên Tam điện hạ dẫn chúng thần tiên đến trước mặt Đông Hoa chờ lệnh, nói cái gì mà Thiên giới không thể không có Đế Quân, hiện giờ một nửa núi Côn Luân được dùng để phong ấn khí đục tam độc, tuy có gia ấn của Mặc Uyên thượng thần, nhưng không ai dám đảm bảo cái gia ấn này có thể cầm cự được bao lâu, vì đề phòng vạn nhất, Đế Quân cần phải dưỡng lành thương nhanh một chút, có Đế Quân tọa trấn Thiên giới, những con chuột nhắt đó nhất định sẽ không dám lỗ mãng, tuy rằng Đế Quân thoái ẩn đã lâu, nhưng việc này liên quan đến tồn vong của Lục giới, mong Đế Quân lấy đại cục làm trọng, vân...vân....

Đông Hoa luôn cảm thấy phiền đối với thuyết khách lì lợm, cả Tứ hải bát hoang người duy nhất có thể thuyết phục hắn, hiện tại đang an tường nằm ngủ trên giường, bởi vậy Liên Tống vốn dĩ cũng không trông cậy hắn có thể nghe vào tai, lần này chính là lĩnh ý chỉ của Thiên quân, đi một chút cho có lệ, nhưng kế tiếp những lời Đông Hoa nói , khiến hắn có chút khiếp sợ, sau khi nghe xong những lời nói khẩn thiết chân thành của chúng thần tiên, Đông Hoa ngồi trên lưu li bảo tọa nói: "Bản quân tự biết cân nhắc." Cả Thái Thần cung to như thế nhất thời yên tĩnh... Xem ra không chỉ có mình, mà các vị tiên liêu khác cũng không kịp phản ứng lại.

Trước khi tới đây tất cả đều hiểu được, thuyết phục Đông Hoa Đế Quân là một nhiệm vụ vừa gian khổ vừa vinh quang, bởi vì vinh quang,  mọi người đều dõng dạc báo danh tham dự, bởi vì gian khổ, nên đều tốn công phu vào việc chuẩn bị lí do thoái thác, cả một bản tấu hoa mỹ không thiếu một từ, nhưng hôm nay vấn đề chỉ mới nổi lên, liền kết thúc, mọi người khó tránh khỏi có chút cảm giác thất bại.

Chỉ là cảm giác thất bại này không tồn tại được bao lâu, chúng thần tiên đến làm thuyết khách liền một đám ưỡn ngực, khí phách hăng hái bước qua đại môn Thái Thần cung, như là đánh thắng được một trận lớn. Nói cũng phải, đám thần tiên sống trong thời bình này, chiến công ghi trên sách của bọn họ có chút đơn bạc, có thể thuyết phục Đông Hoa Đế Quân, lại còn là tốc chiến tốc thắng, chắn chắn không kém gì so với đánh trận, đáng giá để bọn họ khoe khoang một trận, Liên Tống rất ương ngạnh cảm thấy có thể lí giải.

"Ngươi không đi?" Đông Hoa thủ tọa đại điện hỏi Liên Tống đang đứng ngây người ở thêm son phía dưới.

Liên Tống hoàn hồn, với tinh thần bát quát hóng chuyện, động tác hào phòng nhấc vạt áo, đi lên bậc thang, ghé sát vào Đông Hoa, nói: "Sao ngươi đồng ý luôn vậy?"

Đông Hoa bưng chén trà trên án lên, nhấp một ngụm, không để ý nói: "Sao ta lại không thể đồng ý luôn? Hay là ngươi muốn ta không đồng ý?"

Liên Tống cười gượng hai tiếng, khá bất lực, "Đế Quân đừng có bôi đen ta". Ngồi xuống uống ngụm trà, tiếp tục nói: "Ta chỉ là tò mò, ngươi trước giờ luôn không thích việc bị người khác bắt buộc, vì sao hôm nay lại đồng  ý dễ dàng đồng ý như vậy?"

"Một, hai tháng nữa Tiểu Bạch sẽ tỉnh lại, ta phải dưỡng thương thật tốt, nếu không sao có thể cùng nàng", uống một ngụm trà, dừng một chút, nói như đây là điều hiển nhiên, "Cùng phòng?"

Lúc đó vừa lúc Liên Tống cũng hớp một ngụm trà, lúc này ngậm không được, phun luôn ngụm trà xanh ra ngoài, hương trà bốn phía, quả thực có đại bát quát nha! Không kịp quan tâm hình tượng, đã kinh hỉ nhìn Đông Hoa, Đông Hoa cũng nhìn lại hắn, vẻ mặt bình tĩnh, phong thái ung dung, tay cầm nắp gạt lá trà trong chén, nói: "Mấy ngày gần đây ngươi đối với Thành Ngọc có suy nghĩ gì? Hoặc có suy nghĩ gì với vị tiên tử nào đó?"

"Không, không có!" Liên Tống chợt thấy có chút hoảng.

"A? Hết thảy do tâm tạo ra, có lẽ là nguyên thần của ngươi có suy nghĩ, bản thể của ngươi còn chưa biết." Đông Hoa kiên nhẫn phân tích cho hắn.

"Cùng, cùng phòng còn không phải là, không phải là, cái ý tứ đó sao? Ta lí giải đúng còn gì!" Liên Tống lập luận theo lí, giọt mồ hoi từ lông mày hắn lắn xuống, rơi xuống mặt đất, nở thành hình hoa.

"Ta chỉ không muốn khi cùng chăn gối, nàng phát hiện vét thương trên người ta, Tiểu Bạch luôn rất thông tuệ. lại vui buồn lo vô cớ, ta không muốn nàng lo lắng thôi."

Liên Tống giật giật khóe miệng, gừng càng già càng cay, muốn từ chỗ hắn moi ra được chút bát quái, xem ra không thể thực hiện được, cứ tiếp tục lòng vòng như này, chính mình chắc chắn sẽ bị bức chết* ở chỗ này, "Cái... Cái gì đó, cái đó cái đó... Đế quân dưỡng thương cho tốt, ta không làm phiền nữa,  cáo từ cáo từ, a... haha..."

*chỗ này là nguyên văn là chữ chiết mình không rõ là ý gì nên tạm thời dịch như này.

"Ừm, đi thong thả." Đông Hoa hớp một ngụm trà, tựa như nhớ tới gì đó, nhìn chằm chằm hai lá trà trong chén chậm rãi mở miệng: "Hôm nay ngươi sinh ra một chút ý niệm không đúng với lễ pháp, ta biết ngươi là nhất thời hồ đồ, chỗ Thành Ngọc ta tự sẽ giữ bí mật cho ngươi, ngươi cần phải hồi tâm dưỡng tính, củng cố căn nguyên, một bước sai, bước bước sai."

Liên Tống vừa mới xuống thềm ngọc, thân mình lảo đảo, suýt nữa trẹo chân. Ông nội ngươi, không biết là ai ở trong giấc mộng A Lan Nhược không thể cố bổn bồi nguyên! Liên Tống thực buồn bực, cũng không quay đầu lại, lảo đảo chạy như bay thẳng về hướng đại môn, bóng dáng lúc này có chút tiêu điều.

Chính mình hôm nay đã tính sai triệt để, mơ mơ hồ hồ để nhược điểm rơi vào tay hắn, bây giờ chỉ mong lão nhân gia hắn có thể giữ tốt bí mật này. Liên Tống rất hối hận, biết vậy chẳng làm. Quả thật chuyện bát quái của Đế Quân không phải ai cũng có thể hóng.

Nhưng hắn chịu ấm ức này không phải vô ích, từ trong hối tiếc, rảnh rỗi ngộ ra một đạo lí, sao Đế Quân lại dám ở trong giấc mộng A lan Nhược xử gọn Phượng Cửu, đó là bởi vì hắn sớm đã thu phục được Phượng Cửu, làm không làm phụ thuộc vào tâm tình của chính mình, cho nên chính mình cũng nên sớm thu phục được Thành Ngọc, không thể phụ lại đánh giá của nàng đối với mình —— hung hăng khốn kiếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro