CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Hải Thương Linh, một biển hoa phật linh. Tinh quang kích động, mặt biển sóng nước lấp loáng. Rõ ràng đáy lòng thanh minh mà chỉ có một biển hoa phật linh lại như ẩn như hiện một bóng dáng nữ tử? Gió đêm nhẹ nhàng loạng choạng ánh trăng, an tĩnh mà cực kỳ, cuối cùng ngàn năm, nhưng vẫn không bỏ qua, trùng trùng điệp điệp, lại cách sơn sơn thủy thủy, có lẽ, lúc đó là lúc thiên mệnh nói vô duyên. Nhưng thiên mệnh nói vô duyên lại như thế nào, hắn chưa từng sợ hãi thiên mệnh, càng không cần thiên mệnh bố thí. Một niệm nước mắt rơi, một niệm chấp nhất.

“Cửu Nhi, ta sẽ thích nàng, nếu năm đó ta không xoá tên trên Tam Sinh Thạch ta sẽ thích nàng.”

Lại là giấc mộng này, Phượng Cửu từ trong mộng từ từ tỉnh lại, giữa trán vẫn còn độ ấm còn sót lại khi hắn chạm đến hoa phượng vĩ. Đã không biết là bao nhiêu lần, chỉ cần mỗi khi nhắm mắt lại nàng lại mơ thấy Đông Hoa ở Nam Thiên Môn nói những lời đó với nàng.

Khoảng cách lần trước gặp mặt đã bao nhiêu lâu rồi? Đại khái là nửa năm đi. Nửa năm nay, nàng nỗ lực làm cho chính mình trở nên rất bận rất bận và rất mệt rất mệt, mệt đến không có thời gian suy nghĩ đến hắn. Cô cô hôn lễ yêu cầu nàng hỗ trợ, ngày mai là đại điển mà nàng kế nhiệm Nữ Quân, từ ngày mai bắt đầu, nàng không bao giờ có thể giống như trước cứ như vậy không cố kỵ mà đâm đầu vào yêu hắn.

Phượng Cửu nhìn ngoài cửa sổ, nơi đó là Cửu Trùng Thiên, Thái Thần Cung ở cái hướng nào đâu đó? Lúc này hắn lại đang làm những gì? Mấy ngày hôm trước Ti Mệnh tới xem nàng, nói cho nàng này nửa năm qua, Đế Quân luôn giúp đỡ Thiên Quân phê duyệt tấu chương, đã mất ngủ ba tháng. Nghĩ đến đây, nàng có chút đau lòng, lẽ ra Thiên Quân có ba cái nhi tử, lại vì cái gì luôn làm cho hắn lao tâm lao lực? Chính là nàng cái gì cũng làm không được, bởi vì từ ngày mai trở đi, hắn và nàng thật sự không còn quan hệ nào nữa. Phượng Cửu nở một nụ cười nhợt nhạt, liền xoay người, hiện ra chân thân, nàng là một con cửu vĩ hồng hồ duy nhất của Tứ Hải Bát Hoang này, đẹp như vậy, trân quý như vậy, nhưng vì cái gì hắn đều không cần nàng?

Nàng thả người nhảy, liền hướng tới Cửu Trùng Thiên bay đi. Đi xem hắn, lén lút xem, không cho hắn biết, không cho hắn khó xử, thừa dịp chính mình vẫn là chính mình, thừa dịp còn chưa phải đảm đương quá nhiều trọng trách trên lưng.

Thái Thần Cung vẫn như cũ vẫn như ngày xưa luôn luôn an tĩnh mà phảng phất như không có người ở đó. Đông Hoa xưa nay luôn thích an tĩnh, nhưng một người thích an tĩnh như vậy, lại bị nàng  đánh vỡ sự an bình, nghĩ đến đây, Phượng Cửu cũng có chút áy náy.

Cửa cung mở ra, lại không người thủ vệ, đây là vì sao? Phượng Cửu bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng mà vào Thái Thần Cung. Mắt nàng chợt loé sáng lên, cách án đài, nàng thấy được hắn. Tay phải từ sườn biên chống đầu, tựa hồ vừa mới ngủ say. Phượng Cửu nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi tới gần, hắn vẫn đẹp như vậy, vẫn giống như lúc ở Nam Thiên Môn cùng nàng cách biệt, giữa chân mày tuấn lãng luôn tràn ngập anh khí, ngủ đều như vậy thật mê người, chỉ là trên khuôn mặt có một chút mệt mỏi, làm nàng đau lòng không thôi.

Nàng thoáng nhìn qua khuôn mặt hắn, sờ lên ấn đường của hắn, đặt một cái hôn nhẹ nhàng lên đó, sau đó nghiêng mặt nhìn hắn.

“Đế Quân, ngày mai ta phải kế nhiệm Thanh Khâu Nữ Quân, cha cùng cô cô đều đã dạy ta, làm Nữ Quân, không thể lại tùy ý làm bậy như trước đây, từ nay về sau, ta không thể lại giống như trước kia, tùy ý ra vào Thái Thần Cung, vì ngài mà ly trà, chăm sóc cho ngài suốt đêm. Ta sẽ nhớ kỹ những lời ngài nói, cũng sẽ không đến quấy rầy ngài nữa. Ngài phải tự chăm sóc cho mình, như thế, Phượng Cửu mới yên tâm.”

Tiểu hồ ly một mặt toàn nước mắt, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, lại lơ đãng thoáng nhìn đuôi hồ ly treo ở bên hông hắn, như vậy hắn cũng là rất quý trọng nàng, nàng đột nhiên cảm thấy những gì nàng trả giá được đền đáp lại, cho dù không thể ở bên nhau, nhưng có hắn nhớ là đủ rồi. Phượng Cửu chợt loé thân, thân ảnh biến mất ở cửa đại điện.

Đông Hoa hơi hơi mở to mắt, cảm nhận được sự ấm áp giữa chân mày, thủ vệ triệt hồi nửa năm, cửa cung luôn mở ra, chỉ vì chờ lúc nàng trở về, có thể dễ dàng mà đi vào bên hắn.

Tương tư vô ích

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, Thanh Khâu trên dưới vui mừng, hôm nay là ngày Phượng Cửu kế nhiệm Nữ Quân, Tứ Hải Bát Hoang phàm là thần tiên có thời gian có hứng thú đều có thể đến xem lễ.

Phượng Cửu ở sâu trong Thập Lý Đào Lâm, với một bộ váy đỏ dài, mái tóc thì đen dài mà cao cao như một thác nước, mới vừa rồi nàng còn nhìn chính mình trong gương, rõ ràng đẹp đến không gì sánh được, rồi lại xa lạ đến cực điểm. Nàng đột nhiên có chút hoảng loạn, vung tay áo rồi đi đến mơi này, tựa hồ chỉ có rời xa đám người đó nàng mới có thể là chính mình. Nàng vẫn là rất yêu hắn rất nhớ hắn, luôn muốn ở bên cạnh hắn. Đêm qua mọi chuyện với nàng, có lẽ cũng chỉ là một giấc mộng. Thật sự có hôn đến ấn đường của hắn sao? Có lẽ chỉ là một giấc mộng, trong mộng hắn vẫn gần như vậy, gần đến vươn tay là có thể đụng vào, nhưng vừa đụng vào liền như nước trung vân nguyệt. Đây là khoảng cách, khoảng cách của nàng và hắn, từ hôm nay trở đi, rốt cuộc là sẽ không bao giờ có thể với tới được nữa.

“Tiểu Điện Hạ!” Mê Cốc vội vội vàng vàng mà chạy đến “Tiểu Điện Hạ, đại điển kế nhiệm phải bắt đầu rồi. Tứ Hải Bát Hoang có rất nhiều thần thần tiên , người mau trở về thôi!”

“Được, đi thôi.” Thần tiên tới rất nhiều, hắn sẽ đến sao? Hẳn là sẽ không, câu nói kia tuy nghe rất cảm động nhưng cũng giống như một lời quyết tuyệt mà thôi.

Tứ Hải Bát Hoang cùng hắn tương sinh, Thanh Khâu sớm đã biển người tấp nập, Phượng Cửu mặt mày sáng lóang, khuôn mặt như tuyết lại được một bộ y phục đỏ phụ trợ mà càng thêm bình tĩnh, phân cảnh này có chút quen thuộc, làm người khác có chút đau lòng. Bạch Dịch nắm tay nàng đi hướng đến chỗ cao thần đàn mà tới, Thanh Khâu vạn dân đều bị thán phục, sôi nổi quỳ lạy hô to:

“Cung chúc bệ hạ kế nhiệm Nữ Quân Thanh Khâu. Bát Hoang thần phục, vạn dân quy tâm!”

Từng tiếng từng tiếng đợt này đến đợt khác, Phượng Cửu biết, đây là trách nhiệm, càng là đảm đương, từ nay về sau, không còn là một tiểu hồ ly ở bên cạnh Đế Quân nữa, chỉ là Thanh Khâu Nữ Quân Đông Hoang Bạch Phượng Cửu.

Lễ thành, liền thấy một luồng ánh sáng loá lên, khi hồi phục tinh thần mọi người liền thấy Ti Mệnh dắt chúng tiên càng ngày càng gần đến đàn hạ

“Ti Mệnh Tinh Quân thuộc hạ của Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Quâm , phụng mệnh Đế Quân chúc mừng Nữ Quân Thanh Khâu kế thừa ngôi vị. Đây là quà mừng của Đế Quân, chính là tấm Tứ Hải Bát Hoang đồ Đế Quân sử dụng để nhất thống thiên hạ khi năm xưa còn chinh chiến. Nay Đế Quân tự tay vẽ lại. Đế Quân còn nói Nữ Quân chỉ cần mở bản đồ ra sẽ hiểu."

Lời vừa nói ra, chúng tiên ồ lên, Tứ Hải Bát Hoang đồ này trân quý như vậy, đến Thiên Quân cũng chưa từng được xem qua, cho tới nay mọi người đều cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không thể tưởng tưởng được món đồ như vậy lại được tặng cho Thanh Khâu Nữ Quân, Đế Quân đây là có ý như thế nào?

“Tinh quân vất vả rồi, không biết Đế Quân tặng quà mừng có còn dặn dò gì hay không?” Phượng Cửu hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại là chờ mong nói không nên lời.

“Đế quân nói, mười mấy vạn năm qua bãi bể đã hóa vạn nương dâu. Tất cả những gì trong tấm bản đồ này đã không còn tồn tại nữa. Ngay cả Tứ Hải Bát Hoang cũng đã biến thành hình dạng khác. Vạn sự trên thế gian vô cùng nhỏ bé, không có gù đáng để nhớ nhung.”

Phượng Cửu sửng sốt, đột nhiên tự giễu cười, lại nói “Cái lạy này là dành cho Đế Quân, Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu xin cảm tạ món quà của Đông Hoa Đế Quân. Mong Thanh Khâu sẽ mãi mãi giao hảo với Thiên Tộc, ban phúc cho muôn dân.” Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, lại đi tới thần đàn, một bóng lưng nhỏ nhỏ mà xinh xinh. Nước mắt mơ hồ chảy ra trên mắt nàng. Hai mắt đẫm lệ, nàng tựa hồ lại thấy hắn, xoay người lại nhìn nàng cười.

Lúc này, trên Cửu Trùng Thiên, Thái Thần Cung, Đông Hoa tay cầm một mặt gương đồng, đem quang cảnh của Thanh Khâu thu hết vào trong mắt, hôm nay nàng thật đẹp, chỉ là cho dù hắn có giơ tay có dù có thể với tới nàng thì nàng cũng không thể thuộc về hắn, hắn bừng tỉnh, hắn tựa hồ nghĩ tới lần đầu tiên gặp nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, hai tay nàng ôm lên cổ hắn.

Tình sâu duyên mỏng thì có thể làm được gì chứ. Hắn và nàng vốn đã định là vô duyên.

Mùng 2 tháng 9, là ngày lành, nghi gả cưới, nghi hưng thổ, tóm lại vạn sự toàn nghi. Dạ Hoa đợi suốt 500 năm, chỉ vì đợi đến ngày này.

Dựa theo quy củ của Thiên Tộc, là trưởng bối thay Thái Tử đón dâu, luận là trưởng bối của Dạ Hạ, giờ chỉ có Liên Tống Tam Hoàng Tử, vốn dĩ Mặc Uyên là huynh trưởng của Dạ Hoa, lại là sư phụ của Bạch Thiển, lý nên cũng hắn đi, nhưng mùng 2 tháng 9 lại chính là lúc rất quan trọng khi hắn bế quan, lại không thể để cho phụ quân cùng mẫu phi của Dạ Hoa đi, Thiên Quân nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Đế Quân.

“Đế Quân, mùng 2 tháng 9 là ngày Dạ Hoa cùng Bạch Thiển đại hôn, chuyện đón dâu mày nên là do huynh trưởng, nhưng Mặc Uyên Thượng Thần bế quan chưa ra, phụ mẫu của Dạ Hoa cũng không thích hợp, vì vậy xin làm phiền Đế Quân đi Thanh Khâu một chuyến.”

Thanh Khâu? Đông Hoa nghe được nơi này, bên môi lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, tiểu hồ ly kia, 500 năm không gặp, lại không xuất hiện ở trong mộng của hắn nữa. Chia lìa trăm năm đích thực là gian nan phi thường, hắn thường nửa ngủ nửa tỉnh gian để nhìn đến một con cửu vĩ hồng hồ nằm bên người hắn chợp mắt, thường thường còn sẽ thừa dịp hắn không chú ý hôm trộm lên ấn đường hắn , mà khi hắn mở to mắt, mới phát hiện hết thảy đều là cảnh trong mơ, có lẽ là quá mức sâu đậm tưởng niệm nàng. Bốn trăm năm nay thật ra rất ít mơ thấy nàng, bởi vì hắn đã bắt đầu tương tư, đem tưởng niệm nàng trở thành sự việc gì đó, hắn sẽ tưởng nàng luôn là đi theo phía sau hắn, sau đó hắn sẽ cố ý dừng lại, làm nàng đụng vào hắn, cũng sẽ tưởng nàng quyết tuyệt mà đoạn đuôi, khăng khăng muốn khắc tên hắn lên Tam Sinh Thạch; còn sẽ tưởng nàng ở bờ sông Nhược Thủy đồng sinh cộng tử với hắn, những lời nàng nói khi đó làm cho hắm vui sướng, cũng càng làm cho hắn đau lòng. Mỗi khi tới lúc này hắn mới hiểu được, so với những năm tháng hắn phải trải qua ở nơi chiến trường, yêu mà không có được mới là đau khổ nhất.

Thiên Quân xem Đông Hoa trầm tư hồi lâu, nhất thời cũng lưỡng lự. Lẽ ra Đế Quân cùng Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu kia đã 500 năm không có gặp mặt, nên có lẽ chuyện cũ năm xưa cũng đã là tan thành mây khói, chắc cũng đã không còn gì.

“Ta với Liên Tống cùng đi!” Đông Hoa thản nhiên nói.

Tiễn Thiên Quân đi, Ti Mệnh tiến vào trong điện, thấy Đế Quân đang xuất thần nhìn chiếc đuôi hồ ly ở bên hông, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.

“Đế Quân, người cùng Phượng Cửu Tiểu Điện Hạ 500 năm đã không gặp, lần này sao lại đáp ứng lời Thiên Quân thay Thái Tử đi đón dâu?"

“Bản quân muốn nhìn thấy nàng một chút.” Nói ra những lời này, trong lòng Đông Hoa lại thấy có gì đó rất là chua xót.

“Đúng, như thế rất tốt, vậy tiểu tiên sẽ đi chuẩn bị” Tu Mệnh rời đi, Đông Hoa lại ngắm nhìn chiếc đuôi hồ ly đỏ trong tay.

Tiểu hồ ly, 500 năm, nàng không tới, vậy ta đành phải đi tìm nàng vậy.

Sáng sớm mùng 2 tháng 9, trời sáng khí trong, Thiên Tộc một hàng người dài mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Thanh Khâu mà đi. Liên Tống nhìn toạ kỵ của Đông Hoa, một con Tuyết Sư trắng một cánh, không khỏi có chút bật cười.

“Ta nói, ngài quả nhiên còn thích loại thú lông mao này. Chỉ có điều Tuyết Sư này hung ác, thật sự là không bằng một tiểu hồ ly dịu ngoan.”

Đông Hoa thế nào lại nghe không ra ẩn ý trong lời nói của Liên Tống, liền quay đầu đi, không để ý tới. Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, lẩm bẩm “Hồ ly đích thực là cục lông đáng yêu nhất.”

Liên Tống ném ra quạt xếp, cười cười mà nói “Tam Sinh Thạch định nhân duyên trong thiên hạ, tên của ngài không có trên Tam Sinh Thạch, nếu không phải do thiên mệnh quản, ngài bây giờ có thể muốn làm gì thì làm!”

Nghe được lời này, Đông Hoa có hơi thất thần, nhưng nếu thiên mệnh, nghiêm trọng thì sẽ làm cho Tứ Hải Bát Hoang chiến tranh không ngừng, thậm chí làm hại đến tính mạng của Cửu Nhi…… Hắn không dám nghĩ tiếp liền đi xuống, hắn có thể không có nàng làm bạn ở bên cạnh nhưng Tứ Hải Bát Hoang này nhất định là phải có nàng. Trước kia, hắn muốn bảo hộ thiên hạ này, nhưng mà hiện tại, hắn chỉ nghĩ bảo hộ thiên hạ này bởi vì trong thiên hạ này có nàng.

Mắt nhìn Thanh Khâu gần ngay trước mắt, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, Đông Hoa khóe miệng hơi hơi gợi lên một nụ cười.

Mà lúc này Thanh Khâu đã chuẩn bị trên dưới rất tốt, tất cả tạo nên một màu lửa đỏ rực, rất là vui mừng. Hồ Đế, Bạch Dịch, Bạch Chân, Chiết Nhan dẫn dắt vạn dân Thanh Khâu tề tụ ở cửa động hồ ly, mà kại không thấy Thanh Khâu Nữ Quân đâu. Mọi người nhìn thấy đội ngũ đón dâu của Thiên Tộc ở xa xa mà còn có Đông Hoa Đế Quân, đều có chút khiếp sợ. Đội ngũ đón dâu của Thiên Tộc tới gần, tới chào đón, làm lễ hàn huyên. Nhân lúc còn cách giờ lành hai canh giờ, mọi người liền dưới sự chỉ dẫn của Hồ Đế vào đại điện của Thanh Khâu uống trà, đại điện ở Thanh Khâu có thể nhìn thấy mọi cảnh vật và những con người ở nơi đây, Hồ Đế thuận tiện giới thiệu cho mọi người thần dân ở nơi đây.

Lúc này, Đông Hoa Đế Quân cùng Hồ Đế đi đằng trước, Liên Tống và đoàn người theo sát sau đó. Hồ Đế vẫn luôn nhiệt tình mà giới thiệu mọi nơi cho họ, ấn đường của Đông Hoa lại trở nên hơi gấp gáp, trên mặt vẫn trước sau như một biểu cảm lạnh lùng.

Hết Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro