CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nói, sao lại không thấy Nữ Quân Thanh Khâu của các ngươi ra đón chào, chẳng lẽ đây là tập tục đón khách của nữ tử Thanh Khâu các ngươi?" Liên Tống hỏi rõ ràng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy nhẹ khí trêu trọc. Vì hắn biết, từ khi vào Thanh Khâu, ánh mắt của Đông Hoa luôn tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc, cho nên dứt khoát làm người tốt tới cùng, hỏi một câu, có lẽ còn có thể giúp Đông Hoa Đế Quân tìm được tiểu hồ ly kia.

"Thanh Khâu tức là lấy Nữ Quân vì chính, nên cũng không có những lễ nghi phiền phức đó, chỉ là...... Ai, không nói gạt ngài nữa, chúng ta vốn là sẽ cùng nhau ở cửa động hồ ly đón chào Thiên Tộc, nhưng Tiểu Cửu, có lẽ là lại ham chơi bỏ lỡ giờ, ta bây giờ sẽ phái người đi tìm." Bạch Chỉ Đế Quân rất là xấu hổ, yên lặng nhìn về phía Bạch Dịch, Bạch Dịch ngầm hiểu, một mặt vì mình có một nữ nhi như vậy, một mặt đang chuẩn bị đi tìm Phượng Cửu, lại không ngờ cùng Mê Cốc đâm vào nhau, va chạm này thật ra không có gì đáng ngại, chỉ là động tĩnh quá lớn, làm cho mọi người đều nhìn về phía này.

Bạch Dịch có chút sinh khí, lạnh giọng hỏi, "Mê Cốc, vội vội vàng vàng như vậy, lễ nghĩa trước đây ta dạy ngươi có lẽ đã quên hết rồi, Tiểu Cửu đâu?"

Mê Cốc nhìn đám người kia, lại thấy Đông Hoa Đế Quân cùng Hồ Đế đang đứng, khuôn mặt trở nên rất khó đoán, lúc đỏ lúc trắng, nhưng không nói lời nào. Mọi người cũng rất có hứng thú mà cùng xem xuống dưới.

"Ngẩn người làm gì? Ta hỏi ngươi, Tiểu Cửu đâu?" Bạch Dịch nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Mê Cốc, lập tức đề cao âm lượng.

Mê Cốc có vẻ rất khó xử, cào cào cái ót nói "Phượng Cửu Điện Hạ, cô ấy...cô ấy mất tích rồi."

"Cái gì? Hồ nháo, thật là hồ nháo, nó không biết hôm nay là ngày gì sao? Mà lại dám gây ra chuyện như vậy." Bạch Dịch thổi bay râu, khắc chế cảm xúc của chính mình.

"Tiểu Cửu không phải không đúng mực như này, 500 năm nay nó cũng trưởng thành không ít sao? Đại khái chắc là đi làm chuyện quan trọng gì đó, trong chốc lát sẽ trở về, đừng làm ra ở chỗ này, mau đi hầu trà cho khách quý." Bạch Chân chạy nhanh ra giải vây, liên giảm bớt sự xấu hổ trong không khí.

"Đúng vậy, đúng, đúng, Đông Hoa Đế Quân, chư vị tiên hữu, hẫy đi theo ta." Hồ Đế lập tức chỉ dẫn đường. Đông Hoa bất động thanh sắc gật gật đầu, chúng thần tiên lúc này mới bước chân đi

Ai ngờ ngoài cổng Thanh Khâu, lại thấy một thanh y thanh niên diện mạo giống như một thư sinh nhìn xung quanh, trong tay còn nắm một cái bình sứ màu trắng, có vẻ rất nôn nóng đang tìm cái gì đó.

"Nha? Kia không phải là Thương Di Thần Quân sao? Có lẽ lần này cũng đến tham gia hôn lễ ở Thiên Tộc, sao còn có rảnh chạy đến Thanh Khâu này?" Liên Tống trong giọng nói có hơi giật mình, trên mặt lại là rất bình tĩnh mà xem kịch vui.

Mê Cốc giống như vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, liền chạy ra đó, giữ chặt Thương Di Thần Quân hỏi "Thương Di Thần Quân người sao lại tới nữa, Phượng Cửu Điện Hạ nhà ta không phải đã cùng người nói rất rõ ràng sao? Chuyện cứu người mấy hôm trước cũng chỉ là ngẫu nhiên, người không cần phải báo ân cho Điện Hạ"

Vị Thương Di Thần Quân kia tựa hồ còn chưa chú ý tới mình đã thành tiêu điểm, nói "Mê Cốc, tự mấy ngày trước đây ta tìm khắp nơi không thấy Phượng Cửu Điện Hạ, trên người Điện Hạ còn có thương tích chưa khỏi, đây là dược liệu trị thương quý hiếm, ngươi giúp ta gặp Phượng Cửu Điện Hạ một lần thôi được không."

"Hư, ngài nhỏ giọng chút, hôm nay chính là ngày đại hôn của cô cô cùng Thái Tử Điện Hạ, ngài không đi Cửu Trùng Thiên uống rượu, lại chạy tới nơi này làm cái gì?" Mê Cốc nói xong liền trừng mắt nhìn Thương Di, Thương Di Thần Quân mới phát hiện mọi người ở cách đó không xa, vội vàng đến bái kiến. Tuy nói nơi ở của Thương Di là Dệt Càng Sơn cũng không quan trọng mấy, nhưng các thần tiên ở cũng Dệt Càng Sơn cũng nhiều và luôn lấy đạo pháp làm chủ, không tu thuật pháp, nơi đơ cũng cho ra rất nhiều tài tử tuấn kiệt, cũng coi như là đọc đủ thứ thi thư tiên phái. Hôm nay Thương Di Thần Quân xuất hiện ở chỗ này đã làm người không thể tưởng tượng, huống chi mới vừa rồi hắn cùng Mê Cốc nói những lời đó lại lại không nghiêng không lệch mà rơi vào tai của mọi người, nhất thời mọi người đều có chút không được tự nhiên.

Đông Hoa vốn chưa bao giờ đánh giá cao vị Thương Di Thần Quân này có lẽ cũng chẳng biết đến sự tồn tại của hắn, lại nghĩ tới những lời vừa rồi hắn nói, không khỏi có chút khó chịu.

"Không biết Thương Di Thần Quân tới Thanh Khâu có chuyện gì?" Lời nói Chiết Nhan lập tức làm không khí hòa hợp lên.

"Chiết Nhan Thượng Thần, chuyện là thế này, mấy ngày hôm trước ta có đến Thanh Khâu dạo chơi, lại không biết từ nơi nào toát ra một con xích viêm thú, ta đánh không lại nó, suýt nữa là mất mạng dưới tay nó, may có Phượng Cửu Điện Hạ cứu giúp, mới bảo toàn tánh mạng, nhưng Phượng Cửu Điện Hạ lại bị xích viêm thú làm bị thương, ta tìm tiên dược của Dệt Càng Sơn đến thăm Phượng Cửu điện hạ, nhưng đã đến rất nhiều ngày vẫn chưa gặp được Điện Hạ, ân cứu mạng này còn chưa báo đâu."

Đông Hoa nghe nói Phượng Cửu bị thương, lại càng khó chịu hơn. Ánh mắt lại không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Thương Di.

"Ai nha, ngài đừng có nói như vậy mới vừa rồi nếu không phải vì trốn ngài Điện Hạ bây giờ sao có thể không có mặt ở đây mà phải trốn đến Thập Lý Đào Lâm." Mê Cốc tiến lên một bước, vội vàng xoá tan lời nói của Thương Di.

"Nha, lại là báo ân, ai, ân ân tương báo khi nào mới dứt, ai biết báo ân này có thể báo hay không hay lại báo ra một cái gì đó, Đế Quân cho rằng có phải không?" Dám trực tiếp trêu chọc Đông Hoa Đế Quân như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ chỉ có một người là Liên Tống Tam Điện Hạ,

Đông Hoa sắc mặt khẽ đổi, ấn đường trở nên hơi nhăn, tựa hồ đã có chút không vui.

"Mê Cốc, ngươi mới vừa nói, Tiểu Cửu trốn chỗ nào vậy?" Bạch Dịch sớm đã kiềm chế không được hoả khí bừng bừng hỏi.

"Thập...... Thập Lý Đào Lâm."
Phảng phất giống như mới gặp

Lúc này Thập Lý Đào Lâm, đào hoa nở rộ khắp nới. Phượng Cửu ngồi trong một ngôi đình ở Thập Lý Đào Lâm, vẫn một bộ y phục màu đỏ như vậy, đầu tóc thì cũng chỉ tùy ý quấn đại lên, hiện tại nàng, nhưng thật ra so 500 năm trước nàng càng ngày càng xinh đẹp, tuy nàng như vậy nhưng không làm mất đi vẻ thanh lệ, quyến rũ lại mang một chút đáng yêu, ngồi trong Thập Lý Đào Lâm, với bộ y phục đỏ lại làm nàng càng nổi bật hơn.

Nàng đôi tay chống cằm, bấm đốt ngón tay tính thời gian, hẳn là vẫn có thể trốn một canh giờ, ngày đó ngẫu nhiên cứu tên Thương Di Thần Quân kia, nhưng thật ra là nàng đang tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình. Từ ngày đó bắt đầu, người nọ liền ngày ngày đứng ở hồ ly động , thậm chí còn ở cửa động hồ ly hô to "Không có gì báo đáp liền lấy thân báo đáp" linh tinh, cũng thực sự làm người ta đau đầu. Sớm biết rằng phiền phức như vậy, sớm biết như vậy cứ để xích viêm thú kia giết hắn đi, tránh mang lại một đống phiền phức cho chính mình, liên lụy chính mình giờ còn phải trốn ở đây, chờ lát nữa trở về không chừng còn phải bị cha đánh cho một trận. Ai, cha cũng thật là, hiện tại nàng cũng là Thanh Khâu Nữ Quân, nhưng hễ nàng làm sai việc gì là liền dùng gia pháp đánh nàng.

Ngồi yên trong chốc lát, tay nàng xoa xoa vết thương, ai, vết thương này thật đúng là đau, đã qua lâu như vậy mà vẫn còn đau, nếu Đông Hoa thấy có đau lòng hay không, nói đến lấy thân báo đáp, chính mình đã hứa với hắn, còn có thể nào mà hứa với người nào khác nữa, nhưng nếu là người khác muốn hứa với chính mình? Đông Hoa có thương tâm hay không? Có thể luyến tiếc hay khoonh ? Nghĩ đến đây, Phượng Cửu lại có chút đau lòng, đem cánh tay đặt ở trên bàn đá, cằm dựa gần cánh tay, lại có chút mệt mỏi.

Hồi lâu, sau lưng vang lên uyển chuyển nhẹ nhàng tiếng bước chân, tiếng bước chân kia nghe rất quen thuộc, phảng phất như đpaj hoa rơi vào mùa thu.

Phượng Cửu híp mắt, cũng không ngẩng đầu lên, dùng thanh âm buồn ngủ hỏi, "Mê Cốc, có giúp ta đuổi Thương Di Thần Quân? Ta có lẽ là đêm qua không có ngủ được, hiện nay thật ra mệt cực kỳ, ta ngủ trong chốc lát, ngươi nửa canh giờ sau gọi ta dậy được không?"

Chính là đợi một lúc lâu, phía sau cũng không thấy có người trả lời. Phượng Cửu lại mơ hồ, tiếp tục híp lại mắt nói, "Mê Cốc, đội ngũ đón dâu của Thiên Tộc tới sao rồi? Ngài ấy có đến không? Hẳn là sẽ không đến đây đâu, ngài ấy hẳn là không muốn nhìn thấy ta. Hừ, có gì đặc biệt hơn ngài ấy, ta cũng không nghĩ ngài ấy sẽ, 500 năm ngài ấy chưa bao giờ tới xem qua ta một lần, lần đó ta liền biến trở về tiểu hồ ly trở về xem ngài ấy thế nào, ngài ấy cũng không biết. Lúc ta đi, ngài ấy cũng không có giữ ta lại." Phượng Cửu nói, thế nhưng lại bất giác rơi lệ "Ai, kỳ thật lòng ta biết, ngài ấy không thể lưu ta, chúng ta cả đời này đều không thể ở bên nhau, vậy ngươi nói, chúng ta còn muốn sống lâu như vậy để làm cái gì? Chi bằng lúc trước ở bờ sông Nhược Thủy kia bị Kình Thương đánh chết có phải tốt hơn không." Phượng Cửu lại còn nói hai câu, có lẽ là hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của chính mình, không hề có ý thức được bên người có điều gì khác thường.

Mà người bên cạnh, lẽ nào lại là lão Mê Cốc ngốc kia, rõ ràng là Đông Hoa Đế Quân mà tiểu hồ ly luôn tâm tâm niệm niệm.

Đông Hoa lẳng lặng nhìn cái bóng dáng đó nghe nàng khóc nức nở kèm theo có chút oán giận, chỉ cảm thấy đau tức ở ngực, trong mắt lại có chút ướt át. Hắn làm sao không nghĩ đến nào trong trăm năm, nhớ nàng trong trăm năm, làm sao không nghĩ đem nàng khóa chặt trong lòng ngực, không bao giờ buông tay. Chỉ cần là nghe có người ái mộ nàng, liền cảm thấy trong lòng có gì đó rất thê lương, hắn không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, nàng yêu người khác, trong lòng không hề có hắn, đến lúc đó hắn nên làm gì bây giờ? Cô đơn hơn ba mươi vạn năm, lại chưa từng giống hiện tại sợ hãi mất đi cái gì đó. Nghĩ đến đây, hắn hận không thể lập tức cùng nàng đến góc biển chân trời, không cho người khác nhìn đến nàng, không cho người khác nhớ thương nàng, hận không thể lập tức chiêu cáo toàn bộ Tứ Hải Bát Hoang nàng là của hắn. Chính là hắn không thể, hắn không dám, không dám dùng sinh linh của Tứ Hải Bát Hoang mạo hiểm, huống hồ trong Tứ Hải Bát Hoang này còn có nàng.

Hắn chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh nàng, đầu tóc bạc không nghiêng không lệch mà cùng nàng nằm xuống ở trên bàn đá tóc đen quấn quanh cùng tóc bạc ở bên nhau, đều nói kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ, nhưng hắn cùng Cửu Nhi vì cái gì mà nguyện vọng đơn giản nhất này đều không thể thực hiện. Hắn vươn tay nhẹ nhàng vỗ về vai nàng, hồi lâu, người ấy mới dần dần không còn nức nở, ánh mắt lơ đãng của hắn dừng ở cổ nàng, một vết thương đột nhiên đâm vào trong lòng hắn, nàng lại bị thương, nàng trong tưởng tượng của hắn, tựa hồ vẫn luôn bị thương, ở Thiên Cung khi bị Tố Cẩm gây thương tích, ở pháp hội bị Hỏa phượng hoàng dùng hồng liên làm bỏng, ở bờ sông Nhược Thủy vì hắn chặn lại một chưởng của Kình Thương, xém chút nữa là mất mạng là vì hắn mà đoạn đuôi, Tứ Hải Bát Hoang này chỉ có duy nhất một con cửu vĩ hồng hồ, lại bởi vì hắn chặt đứt một đuôi, nghe nói Thanh Khâu Hồ Tộc đuôi liền tâm, lúc ấy nàng còn nhỏ như vậy, chính là còn nhỏ như vậy, như thế nào nàng lại thừa nhận như vậy là không đau?

"Mê Cốc, ngươi không cần lo lắng cho ta. Nhiều năm như vậy, đều đã tạo thành thói quen, ngươi đi về trước đi, ta dọn dẹp một chút liền về, ta không muốn làm cho bọn họ nhìn thấy ta khóc, không muốn làm cho bọn họ lo lắng." Phượng Cửu hít sâu một hơi, cực lực khống chế cảm xúc của chính mình.

"Ngươi như thế nào lại không cânr thận như vậy, còn không học được cách chăm sóc cho chính mình sao? Ngươi như vậy, làm ta yên tâm như thế nào được?" Đông Hoa thanh âm thật nhẹ, thật ôn nhu, tựa một sợi ánh sáng nhạt, làm ấm cả Thập Lý Đào Lâm này.

Cả người nàng run lên, hơi ngẩng đầu lên, lại dùng sức ở ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, cũng không xem hắn, còn đem mặt vùi vào sâu trong hai tay. Giận dỗi mà nói "Ngài tới làm cái gì?"

"Ta đến xem ngươi." Đông Hoa nhìn tiểu thiếu nữ hờn dỗi trước mắt, hơi hơi mỉm cười, mới vừa rồi còn nũng nịu mà khóc thút thít, giờ lại nổi lên giận hờn.

"Làm cái gì muốn tới xem ta, ta mới không cần ngài xem." Phượng Cửu từng câu từng chữ, còn mang theo nồng đậm giọng mũi.

"Ngươi đây là ở làm nũng sao?" Đông Hoa nhìn nàng, trong mắt toàn là nhu tình.

"Ai làm nũng, ta mới không có làm nũng!" Phượng Cửu "Tạch" mà một chút đứng lên, lại thấy Đông Hoa đang dùng tay phải nhẹ nâng má, có thú vị mà nhìn hoa lê dính trên miệng nàng. Nàng chau mày thoáng nhìn miệng, xoay người sang chỗ khác, lại dùng ống tay áo lung tung cọ hoa trên mặt.

Một trận gió ấm thổi qua, những cây đào trong Thập Lý Đào Lâm hơi hơi đong đưa lên, làm cho hoa rụng rực rỡ, rung động nội tâm lòng người.

Đông Hoa đứng lên còn muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phượng Cửu nhìn đi nhìn lại, lại thấy một mạt áo màu xanh lá bóng dáng cực nhanh đi tới, nhất thời tình thế cấp bách, hóa thành một con tiểu hồ ly nhảy trốn đến bàn đá phía sau, gắt gao dựa gần vạt áo của Đông Hoa. Đông Hoa lắc đầu cười, bình tĩnh mà ngồi xuống, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Trong đình người vẫn như cũ một bộ dạng thế gian vạn vật đều cùng ta không quan hệ, trong tay hãy còn thưởng thức ly sứ Thanh Hoa, lâu lâu bên môi tinh tế phẩm vị.

Có lẽ là vừa rồi hoa đào rơi hơi nhiều nên vị thanh y thiếu niên kia chạy hơi chậm, nhưng khi chạy đến gần đến đình lại không thấy Phượng Cửu Điện Hạ mà lại là Đông Hoa Đế Quân, người được mệnh danh là vị thần tiên vô dục vô cầu trên Cửu Trùng Thiên. Thương Di Thần Quân cũng đã gặp qua rất nhiều chuyện trong đời người, huống hồ đối với chuyện Đông Hoa Đế Quân cùng Phượng Cửu thời trẻ có một đoạn tình duyên khiến Tứ Hải Bát Hoang phải khiếp sợ cũng có điều nghe thấy, cố thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới.

Hết Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro