CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phượng Cửu chậm rãi đi qua, trong lúc nhất thời nàng không khống chế được muốn rơi lệ, hắn không phải Đông Hoa, nhưng sao bóng dáng lại giống nhau như đúc, đã bao lâu rồi nàng không gặp hắn? Ấn tượng cuối cùng là khi thiên kiếp buông xuống, hắn ôm lấy nàng thật chặt, nói với nàng là hắn đã tới, tới bên nàng, hơn nữa sẽ không rời đi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là đi rồi? Nàng biết, hắn và nàng không thể cùng ở một chỗ.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Người phía trước đột nhiên xoay lại, ánh trăng chiếu chiếu vào mặt hắn, Phượng Cửu hít một hơi khí lạnh, đúng là gương mặt của Đông Hoa, nhưng lại không phải, ánh mắt nhìn nàng không có ôn nhu như Đông Hoa, có khoảng cách rất xa lạ.
“Ngài sao lại biến thành Đông Hoa?” Phượng Cửu có vài phần buồn bực.
“Trọng Lâm hẳn là đã nói với ngươi, ta là một nửa nguyên thần của Đông Hoa, cùng hắn giống nhau có cái gì kỳ lạ?” Văn Xương Đế Quân nhàn nhạt mà trả lời.

“Như vậy……” Phượng Cửu lập tức hiểu rõ, lại hỏi, “Vậy ngươi bình thường biến thành Thương Di để làm cái gì?”
“Ta chỉ là một nửa nguyên thần, chưa hoàn toàn biến ảo, chỉ cần ra khỏi Tức Phong Điện, ta không duy trì được hình dáng này, mượn thân xác Thương Di hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngày ấy khi ta đi ngang Dệt Càng Sơn, thấy hắn không biết bị thứ gì tấn công, ngất xỉu trên mặt đất, trùng hợp khi đó ta cũng cần một thân thể để sống nhờ, cho nên cứu hắn, thuận tiện lợi dụng hắn.” Văn Xương Đế Quân ngữ khí có chút lạnh băng, tựa hồ như đang nói chuyện của người khác.

“Vậy ngừời ngày ấy xuất hiện ở ngoại thành Thanh Khâu, lại bị xích viêm thú công kích là?” Phượng Cửu ngước mặt lên, nhìn trước mắt khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ, đột nhiên cảm thấy chính mình đã bị rớt vào bẫy của người khác.

“Ngươi đang nghi ngờ ta mượn cớ cố ý tiếp cận ngươi?” Văn Xương Đế Quân đột nhiên cúi đầu, ngưng mắt nhìn Phượng Cửu.

“Chẳng lẽ…… Không phải sao?” Phượng Cửu lấy hết can đảm, dũng cảm ngẩng đầu mà nhìn lại hắn, “Ngươi không phải muốn lấy máu tim của ta cứu người ngươi muốn cứu sao?”

“Ừm…… Ta đi Thanh Khâu đúng là muốn tìm ngươi, vốn định trực tiếp bắt ngươi đi, lấy máu tim, lại không ngờ ở ngoại thành Thanh Khâu lại gặp ngươi, vốn dĩ chỉ là một con xích viêm thú, muốn thương tổn ta, căn bản là không có khả năng, lại không ngờ ngươi xuất hiện, còn thay ta đánh nó, cho nên ta đã tương kế tựu kế.” Văn Xương Đế Quân khi nói câu này, cũng không có nhìn Phượng Cửu, mà là ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, như nhớ lại chuyện gì đó, trong nháy mắt ánh mắt trở nên nhu hòa.
“Ta đúng là nhiều chuyện mà?” Phượng Cửu có chút khinh thường, nàng chưa từng gặp qua ai lợi dụng người khác mà lại dùng lý lẻ chính đáng như vậy.
Văn Xương Đế Quân cũng không để ý tới Phượng Cửu, xoay người đi đến đình hóng gió. Trong lòng Phượng Cửu nghi vấn quá nhiều, muốn hỏi rõ ràng, cũng vội vã đi theo.

Đình hóng gió này có cấu tạo rất giống Cửu Hoa Đình, Phượng Cửu trong nháy mắt hoảng hốt, không tự giác mà ngẩng đầu lên nhìn tên đình, nhưng lại nhìn không thấy bảng hiệu, cho nên, cái đình này cũng không có tên.

“Ngươi còn muốn biết cái gì?” Văn Xương ngồi xuống ở giữa đình, trong tay cầm cái ly đặt bên môi nhẹ nhàng uống một ngụm, lạnh lùng hỏi.

“Ở trận chiến của Tần Thiên, rõ ràng ngươi đã……” Phượng Cửu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, từ khi hắn nói rõ thân phận với nàng, nàng cảm thấy có chút sợ hãi.

“Rõ ràng ta đã bị Đông Hoa dùng một kiếm mà đâm chết?” Văn Xương Đế Quân lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói, “Có lẽ mạng ta chưa đến lúc phải chết, đúng lúc đó Văn Hối tinh cùng Xương Ấp tinh đồng thời rơi xuống, đem nguyên thần tan vỡ của ta một lần nữa hợp nhất, đồng thời ta cũng tự chữa trị rất nhiều năm mới thành hình.” Văn Xương Đế Quân nhíu mi suy nghĩ trong chốc lát, lại chậm rãi nói, “Lúc ta tu thành hình chính là lúc Đông Hoa hủy tên trên Tam Sinh Thạch.”

Nhắc tới Tam Sinh Thạch, Phượng Cửu chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, nàng không nói chuyện nữa, chỉ là lẳng lặng lâm vào trầm tư.

“Kỳ thật ngươi cùng Đông Hoa đúng là nhân duyên trời định, chỉ là khi đó ngươi chưa sinh ra, trên Tam Sinh Thạch không có xuất hiện tên của ngươi, Đông Hoa tự hủy tên, tự nhiên chỗ trống đó liền xuất hiện tên ta.” Văn Xương đế quân nhìn Phượng Cửu đang suy tư, hắn không đành lòng, còn có chút gì đó không noi nên lời, “Vì vậy, chúng ta vốn dĩ chính là có duyên!” Phượng Cửu đột nhiên cảm thấy trong lòng thật hạnh phúc. Nàng cúi đầu, rất là vui vẻ. Hồi lâu, đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn Văn Xương Đế Quân nói, “Khi nào chúng ta có thể bắt đầu chữa trị nguyên thần cho Đông Hoa?”

“Rất nhanh, nhưng hiện tại chưa phải lúc.”

“Vậy khi nào?”

“Chờ ta chữa khỏi vết thương do tru tâm kiếp cho ngươi.”

Vào một buổi sáng sớm, Phượng Cửu cảm thấy rất thích nơi này, vì nơi này có bốn mùa rõ ràng, hiện tại đã là cuối mùa hạ đầu mùa thu, xung quanh nghe tí tách tí tách tiếng mưa rơi. Mưa ở đây cùng mưa Thanh Khâu không giống nhau, mưa Thanh Khâu rất là dai dẳng, mà mưa nơi này, là nhiệt liệt mà tràn ngập sức sống. Hạt mưa rào rào rơi xuống, mạng mẽ rơi trên mái hiên, lại nặng nề mà dừng trên mặt đất, tràn ra vô số bọt nước. Trọng Lâm theo thường lệ mỗi buổi sáng đều tới xem nàng, sau đó đưa một ít trái cây cùng rau dưa, nói tất cả đều do Văn Xương Đế Quân đích thân trồng, cũng âm thầm báo cho nàng có một số việc không nên nóng vội, trước hết nên dưỡng thương do tru tâm kiếp, sau này mới lấy máu tim, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nói nàng hãy vì Đông Hoa, bất luận như thế nào đều phải nhẫn nhịn.

Phượng Cửu ngồi trước cửa đình , ngơ ngác nhìn mưa bắt đầu rơi, có một giọt rơi trúng váy nàng. Nàng tính thời gian, đến nơi đây đã hơn một năm, nhưng Văn Xương đế quân một chút cũng không có ý định lấy máu tim của nàng, nàng có chút sốt ruột, còn có chút…… nhớ Đông Hoa.

Có lẽ là Phượng Cửu suy nghĩ quá mức xuất thần, không có để ý đến Văn Xương từ xa đang đi tới. Văn Xương bước đi vững vàng, trong tay cầm một cái chén sứ thuý ngọc Thanh Hoa. Đến gần, Phượng Cửu mới ý thức được, nhìn chén thuốc trong tay hắn, Phượng Cửu không khỏi có chút chán ghét nhăn mặt lại.

“Ta đã khỏe, vết thương trên ngực cũng khép lại, không có gì trở ngại, chúng ta có thể bắt đầu chữa trị nguyên thần.” Phượng Cửu đẩy chén thuốc ra, nghiêng đầu một bên, cảm thấy trong lòng rất phiền muộn.

Văn Xương Đế uân nghe Phượng Cửu nói vậy, cũng không bực, thanh âm như cũ thanh lãnh nói: “Thật là đã khỏe? Thuốc còn một tháng, thuốc này không giống với lúc trước, uống vào sẽ không đắng, rất dễ uống, uống hết một tháng liền có thể bắt đầu.”

Phượng Cửu lắc đầu, nàng tin tưởng chính mình đã khỏe, vết thương trên ngực cũng lâu rồi không có đau, hoàn toàn không cần phải uống thuốc. Huống hồ, nàng vẫn là không thể hoàn toàn tin tưởng người này, mặc dù khuôn mặt hắn cùng Đông Hoa giống nhau.

Văn Xương để chén thuốc xuống, từ trong tay áo lấy ra một cái gương đồng, đưa cho Phượng Cửu, nhàn nhạt mà nói, “Ngươi có thể nhìn thấy Đông Hoa bằng gương đồng này, nếu ngươi không cần?”
Nhắc đến Đông Hoa, đôi mắt Phượng Cửu lập tức tỏa sáng, chớp chớp đôi mắt to, gật đầu nói, “Muốn!” Liền nhào tới lấy đi.

Văn Xương nhìn nàng biến hóa, vô tình nở nụ cười, hắn hơi hơi kéo tay, đem gương đồng để vào bên trong tay áo rộng, sau đó nhướng mày, đôi mắt nhìn về phía chén thuốc màu nâu, sau đó lộ ra một tia mỉm cười.

Phượng Cửu nhíu chặt mày, dùng sức cầm chén lên, không màng rơi ra vài giọt, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, nặng nề đem chén để ở trên bàn đá, không chút khách khí vươn tay phải về phía Văn Xương, đòi lại gương đồng.
Văn Xương không tỏ ý kiến, ngơ ngác nhìn nàng, hồi lâu mới lấy ra gương đồng, đặt ở trên bàn, nói, “Ngươi cứng đầu như thế, lại không trưởng thành, Đông Hoa thích ngươi ở cái gì?”

Câu hỏi này làm Phượng Cửu có chút xấu hổ, kỳ thật Đông Hoa thích nàng, nàng biết, nhưng trước nay nàng không có nghĩ tới, Đông Hoa rốt cuộc thích nàng cái gì? Hắn từng là Thiên Địa Cộng Chủ, một mình sống 36 vạn năm, nữ tử gì cũng đã gặp qua. Lúc trước Liên Tống cũng từng nói với nàng, có rất nhiều người đều mượn cớ báo ân để tiếp cận hắn, thậm chí nhào vào trong ngực hắn, trong đó đều là nữ tử xinh đẹp tài giỏi nhất Tứ Hải Bát Hoang, hắn đều không nhìn tới, nhưng lại chỉ thích một mình nàng, là vì cái gì?
“Thích đó là thích, cần lý do gì?” Phượng Cửu thấp giọng thở dài, lầm bầm lầu bầu trả lời cho Văn Xương. Khi nàng ngẩng đầu lên, bóng dáng Văn Xương sớm đã không thấy. Nàng có chút bực mình, cảm thấy Văn Xương đúng là không có lễ phép, nàng cầm gương đồng trên bàn lên, tay áo chợt lóe, trong gương đồng thình lình xuất hiện bóng dáng Đông Hoa.

Thập Lý Đào Lâm, hoa rụng rực rỡ, Phượng Cửu nằm trên giường hàn băng, đôi mắt đẹp khép hờ, sắc mặt thoạt nhìn rất hồng hào. Đông Hoa ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn người trên giường, ánh mắt tràn ngập nhu tình, cứ nhìn như vậy, cũng không nói lời nào. Khi thì vươn tay thăm trán Phượng Cửu, khi thì khẽ vuốt lòng bàn tay Phượng Cửu.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên thở dài một hơi, vươn tay trái giữ chặt tay Phượng Cửu, mày nhăn chặt lại, dùng mu bàn tay phải sờ lên gương mặt ửng đỏ của Phượng Cửu, nhẹ nhàng nói, “Cửu Nhi, trong khoảng thời gian này ta thường xuyên nhớ lại khi chúng ta lần đầu gặp nhau, ngày ấy ta cứu nàng từ tay kim nghê thú, ôm nàng trong lòng ngực, nhìn nàng, lại có một chút hoảng hốt, khi đó ta cũng không biết đây là cảm giác gì, chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, chỉ muốn nhìn nàng mãi, ta để cho nàng đi theo ta, thật ra muốn nàng ở bên cạnh ta; ta hạ phàm lịch kiếp, kỳ thật là muốn bên nàng một đời; ta mỗi một lần nghiêm khắc, kỳ thật là không đành lòng thấy nàng bị thương; ta nói nặng lời với nàng, cũng là sợ nàng bởi vì yêu ta mà chịu thiên kiếp, tất cả ta đều không kịp nói với nàng, đối với nàng, trước giờ ta đều sợ sẽ không kịp, đúng là đã không kịp nói, hiện tại ta nói, nàng vẫn không tỉnh lại sao?”

Bên ngoài gương đồng, Phượng Cửu ướt mắt, nàng biết Đông Hoa yêu nàng, lại không biết Đông Hoa yêu nàng đến như vậy, hiện tại trong lòng nàng tràn đầy cảm động, nàng muốn thật nhanh giúp hắn chữa trị nguyên thần, sau đó trở về bên người hắn.

Phượng Cửu rốt cuộc đã ngủ say mấy mùa đông? Bạch Thiển nhớ không rõ, Bạch Chân nhớ không rõ, Chiết Nhan nhớ không rõ, nhưng Đông Hoa lại nhớ rõ ràng rành mạch. 500 năm, suốt 500 năm, nàng không hề giống lúc ban đầu, gió thổi nhẹ mày sẽ giãn ra, cảm nhận ánh mặt trời sẽ cong lên khóe môi, nàng không còn phản ứng với hắn giống như năm đầu tiên ngủ say.

Phật rằng nhân sinh có tám khổ: sinh, lão, bệnh, tử, yêu phải chia ly, oán tăng hội, cầu không được, không bỏ xuống được. Đông Hoa lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc chân lý Phật ngữ, là nhờ người đang nằm ở trước mặt hắn. Hắn yêu nàng, lại bất đắc dĩ chịu đựng sinh ly tử biệt, hắn oán nàng, ngủ lâu đến như vậy lại không chịu thức tỉnh, Tứ Hải Bát Hoang duy nhất một con cửu vĩ hồng hồ, chính là hắn cầu mà không được, chính là hắn cần mà không có.

Hoa phật linh ở Thái Thần Cung đã nở mấy mùa, năm nay mùa đông tới đặc biệt trễ. Đông Hoa đứng ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, phong ấn bốn mùa ở Thái Thần Cung đều là mùa đông. Toàn bộ Cửu Trùng Thiên, chỉ có Thái Thần Cung toàn là tuyết, bông tuyết trắng tinh như lông ngỗng bay lả tả, trong chốc lát, toàn bộ ao phân đà lợi đều đông thành băng. Đông Hoa nhìn vô số bông tuyết rơi xuống, thật vừa lòng với sự thay đổi này, nhanh chóng quay đầu đi đến phía sau đình hóng gió. Hôm nay Phượng Cửu mặc váy tơ cam hồng nhạt, trên vai còn khoác một cái áo choàng liền mũ bằng nhung lông cừu, màu trắng như tuyết, vạt áo, cổ tay áo cùng vành nón toàn nạm lông tơ, nhìn rất đáng yêu. Nàng dựa vào rào chắn bên đình, ngủ đến an tĩnh ngoan ngoãn.

Đông Hoa ngồi xuống ở bên người nàng, duỗi tay cầm lấy hai trái cầu nhung, quấn quanh cột thành một cái nơ con bướm lớn, nhẹ nhàng nói: “Cửu Nhi, ta biết nàng không muốn Cửu Trùng Thiên bốn mùa như xuân, cảm thấy không chân thật, nàng xem, mùa đông này đến, tuyết thật đẹp, nàng mở mắt ra nhìn xem.”
Phượng Cửu không đáp lại, hai mắt khép hờ, lông mi thật dài cong hướng về phía trước, trông rất đẹp mắt. Đông Hoa ngưng mắt nhìn, Cửu Nhi như vậy, thật sự ngoan ngoãn đáng yêu, cũng thật thành thục vũ mị, hắn hít sâu một hơi, đứng lên, hôn một cái, ấm áp hơi thở phà vào trên đôi mắt Phượng Cửu, đôi môi mỏng mang theo một tia độ ấm, dừng lại ở lông mi Phượng Cửu hồi lâu, rồi sau đó, Đông Hoa lại đem môi chuyển qua bên tai Phượng Cửu, nhẹ nhàng nói: “Cửu Nhi, bản quân lệnh cho nàng, tỉnh lại.” Kia ấm áp hơi thở tràn ngập trong tai Phượng Cửu, nhanh chóng truyền khắp toàn thân nàng, nhưng nàng vẫn không hề phản ứng.

Hết Chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro