CHƯƠNG 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Hoa nhẹ giọng cười, ngồi thẳng thân mình, nhìn Phượng Cửu ngủ nói, “Thật đúng là nghịch ngợm. Ngủ lâu như vậy, hôm nay bản quân liền nói cho nàng một bí mật nhỏ, sẵn tiện nói cho nàng nghe hậu quả của việc ngủ lâu.” Đông Hoa ngồi thẳng thân mình, lại nhìn Phượng Cửu, giống như cảm thấy nàng mở to đôi mắt tò mò, dùng tay phải nâng má, nghiêng đầu nghịch ngợm mà nháy mắt với hắn, chờ đợi hắn nói.

“Nàng có biết, Mặc Uyên thích ai không?” Đông Hoa vừa nói vừa mở kinh Phật trong tay, nghiêm mặt nói “Thật ra hắn để ý cô cô nàng rất lâu, năm đó hắn ngủ say bảy vạn năm, khi tỉnh lại cô cô nàng đã là vị hôn thê của Dạ Hoa.” Đông Hoa giọng điệu trêu chọc xưa nay chưa từng có, hắn là vị thần tiên vô dục vô cầu, khi nào để ý đến chuyện của người khác, nếu không phải hôm qua Tư Mệnh nói, sợ Phượng Cửu ngủ lâu sẽ nhàm chán, hắn còn không nhớ có chuyện như vậy, hắn nghĩ Cửu Nhi sẽ tò mò chuyện xưa của người khác, nên lấy ra kể với nàng. Hắn tự giễu mà cười cười, ngược lại buông xuống đôi mắt nhìn chăm chú Phượng Cửu, thở dài một hơi nói, “Cho nên, ngủ lâu không tốt, nàng có hiểu không?” Trong giọng nói tràn đầy ưu thương.

Hôm nay bí mật lớn như vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, xong rồi còn nói lý lẽ không phù hợp đạo lý chút nào, nếu Cửu Nhi tỉnh, nhất định sẽ đô đô cái miệng nhỏ, nhíu mày nói, “Đế Quân, đây là cũng tính là chuyện xưa sao? Kết luận này của nàng…… Haizz, này Tứ Hải Bát Hoang cũng không có ai như nàng.” Đông Hoa lại cười, có chút hối hận, chuyện quan trọng như vậy, thật ra phải chờ tiểu hồ ly tỉnh lại nói cho nàng nghe.
Đông Hoa duỗi tay phủi bông tuyết bị gió thổi dừng ở trên vai Phượng Cửu, cúi đầu đọc sách, xem đến một chỗ, liền dừng lại, ánh mắt dừng ở ấn đường Phượng Cửu nói “Cửu Nhi, kinh Phật nói, vạn vật sinh ra đều có duyên, toàn bộ duyên phận, vô tình gặp nhau, bỗng nhiên quay đầu, cả đời chú định bên nhau. Trước kia ta rất ít lý giải kinh Phật nói về duyên phận, hôm nay nhìn lại, mới phát hiện quả thật là không sai. Rất nhiều chuyện, ta không tin duyên phận, không tin vận mệnh, hiện tại ta lại đều tin. Nàng nói, nếu năm đó ta không hủy tên trên Tam Sinh Thạch, ta sẽ cùng với người nào có duyên? Bất quá, vô luận là người nơi nào, trong lòng ta, chỉ có một mình nàng.”

Ánh mắt Đông Hoa xuyên thấu qua hai má Phượng Cửu, thấy chân trời phía xa, trước nay hắn không hiểu cô đơn là cái gì, từ khi nàng ngủ say lại trải nghiệm rất rõ ràng, cô đơn chính là nghĩ chờ người vẫn luôn chờ không được, muốn bảo hộ người lại không bảo hộ được. Nhưng hắn vẫn thật may mắn, Cửu Nhi còn ở bên người hắn, sinh ly tử biệt lại như thế nào? Chỉ cần có hy vọng, bao nhiêu năm tháng đều sẽ chờ đợi.
Thái Thần Cung tuyết trắng bay tán loạn, tất cả dừng trong mắt Phượng Cửu, luôn cả nỗi nhớ cùng đau đớn của Đông Hoa. 500 năm, đối với một thần tiên chỉ là trong nháy mắt, nhưng đối với Đông Hoa cùng Phượng Cửu là hơn cả vạn năm. Phượng Cửu biết Đông Hoa chờ đợi nàng, cũng biết từng câu từng chữ mà Đông Hoa muốn nói cho nàng nghe.

Phượng Cửu buông gương đồng, nhìn ánh nến sắp tàn trước mặt mình cùng cây ngân châm đặt trên bàn, ngân châm này không giống nhau với kim thêu hoa bình thường, hình dáng dẹp và dài hơn, còn có một lỗ khoan như ngón tay út, trên châm còn mang theo một ống dẫn thon dài. Phượng Cửu nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, lộ ra nửa bả vai trơn bóng, nàng hít một hơi thật sâu, tay phải nắm thật chặt ngân châm, cơ hồ là dùng hết toàn lực, đem ngân châm hướng tới vị trí trái tim mà đâm vào, máu đỏ tươi liền từ ngân châm thấm vào ống dẫn, chậm rãi chảy vào một khối ngọc bội đang đeo trên cổ Phượng Cửu. Trong chốc lát, ngọc bội nháy mắt trở nên nóng bỏng đỏ bừng.

Phượng Cửu lắp bắp kinh hãi, nàng dùng tâm đầu huyết truyền vào ngọc bội này hơn 500 năm, hôm nay là lần đầu tiên tỏa ra ánh sáng đỏ rực như máu, chẳng lẽ là thành công? Nàng kéo vạt áo lên chạy thật nhanh tới tẩm điện của Văn Xương, tay phải vẫn luôn nắm chặt ngọc bội.

Phượng Cửu thấy cửa đang mở, chạy thẳng vào, lại không ngờ bị một kết giới cường đại nháy mắt đem nàng bắn ngược trở ra, Phượng Cửu lúc này rốt cuộc chỉ là nguyên thần, làm sao chịu nổi sức mạnh to lớn như vậy, cả người bay về phía sau mấy mét, lại nặng nề ngã trên mặt đất. Nàng cảm thấy lòng ngực đau nhức, lại muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng phát hiện cả người đều đau, không thể nào động đậy.

Có lẽ là tiếng động quá lớn, Văn Xương từ trong tẩm điện đi ra, thấy Phượng Cửu bị thương, trong mắt rất là hoảng loạn. Hắn triệt hồi kết giới, bước nhanh đi tới, bước chân chưa bao giờ hối hả như thế. Hắn nhẹ nhàng nâng Phượng Cửu dậy, vội vàng thăm khám mạch tượng của nàng, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, vẻ mặt không vui, lạnh giọng hỏi: “Tiểu Phượng Cửu, ngươi có phải là không muốn sống nữa?”
Phượng Cửu quen biết Văn Xương coi như cũng 500 năm, đối với tính tình của hắn cũng hiểu biết ít nhiều, người nam nhân này tuy rằng lạnh băng như sương, nhưng chưa bao giờ nói chuyên với nàng nghiêm khắc như thế. Nàng nhìn sắc mặt của hắn thay đổi, bỗng nhiên có chút sợ hãi, mặc dù nàng vẫn luôn rất sợ hắn.
Văn Xương bế Phượng Cửu lên, bước nhanh đi vào nội điện, đặt nàng ở trên giường, sau đó kéo xuống nửa bên ống tay áo của nàng. Phượng Cửu sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, dùng hết khí lực trốn về phía sau, tóc dài rối tung trên vai, lộ ra bờ vai trắng nõn. Nàng nhíu chặt mày, trừng to đôi mắt với Văn Xương, tựa hồ chuẩn bị đánh trả.

Văn Xương nhìn Phượng Cửu bị dọa sợ hãi, mới ý thức được hành động thất thố, nặng nề thở dài một hơi, đôi mắt nhìn đến vết thương chồng chất trên ngực Phượng Cửu, những vết thương làm người nhìn phải sợ hãi, trên ngực chằn chịt vô số lỗ kim lớn nhỏ. Văn Xương xoay người ngồi xuống trước bàn tròn, không nói chuyện nữa.

Đợi Phượng Cửu mặc quần áo chỉnh tề, mới gắn gượng đứng lên, đi đến phía trước Văn Xương, lấy ngọc bội ở giữa xương quai xanh ra, giữ trong tay thật chặt hỏi, “Cái kia…… Ta tới chỉ muốn hỏi ngươi, ngọc bội hôm nay không bình thường, ngươi xem, có phải hay không đã……”

Văn Xương nhìn ngọc bội trên cổ nàng, lại nhìn vẻ mặt chưa kịp hoàn hồn của Phượng Cửu, vung tay lên, ý bảo nàng ngồi xuống. Phượng Cửu kéo ghế ra xa một ít, mới ngồi xuống.

“Ta bảo ngươi một ngày chỉ lấy một giọt tâm đầu huyết, ngươi có làm theo không?” Văn Xương vẫn như cũ vẻ mặt không vui, hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Cửu chằm chằm, giọng nói lạnh lùng, lạnh đến thấu xương.

“Ta muốn…… nhanh một chút…… Cho nên……” Phượng Cửu càng nói càng không có tự tin, hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nói, “Đây là máu của ta. Cùng ngươi có quan hệ gì?”

“Ừm, thật ra cùng ta không có quan hệ gì. Nhưng do ngươi còn thiếu ta, lúc đó ngươi đồng ý lấy một nửa tâm đầu huyết cho ta.” Văn Xương nhìn khuôn mặt Phượng Cửu ra vẻ trấn định, bỗng nhiên có chút buồn cười.

“Đúng là như vậy, nhưng 500 năm trước ngươi đưa cho ta ngọc bội, ta đã hỏi ngươi, người ngươi muốn cứu là ai, chính ngươi nói không cần.” Phượng Cửu nhíu lại mi, tỏ thái độ “Cùng ta không quan hệ”.

“Ngươi gấp gáp cái gì? Ta cũng chưa đòi ngươi trả nợ.” Văn Xương cảm thấy Phượng Cửu cực kỳ đáng yêu, vẫn còn cười, lại nói, “Là chính ta không cần, đã nói không cần thì sẽ không bắt ngươi trả nợ, ngươi có biết ngọc bội này là cái gì?”

Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm, lắc lắc đầu.

“Ngọc bội này là khóa hồn ngọc, là thiên thạch của văn hối tinh biến thành, có thể đem nguyên thần vỡ nát cùng hồn phách tụ lại một chỗ. Ngươi lấy tâm đầu huyết nuôi dưỡng nó, nó có thể giúp ngươi chữa trị nguyên thần của Đông Hoa.”

“Một nửa nguyên thần còn lại……" Phượng Cửu cẩn thận hỏi, sợ người trước mặt tức giận.

“Ngươi đừng nghĩ lấy lại một nửa nguyên thần cho hắn, hiện nay ta đã thành hình, đã có thân xác của chính mình, ngươi muốn lấy lại trừ khi ta chết.” Văn Xương khinh thường liếc Phượng Cửu một cái, nhướng nhướng chân mày nói.

“Ngọc bội phản ứng như thế chứng tỏ đã chữa trị được nguyên thần của Đông Hoa sao?” Phượng Cửu hỏi lại vấn đề cũ.

Văn Xương tiếp tục nhướng mày nhìn Phượng Cửu, “Ngươi thật sự yêu Đông Hoa như vậy? Vì hắn mạng đều không cần?”

“Không liên quan đến ngươi!” Phượng Cửu lạnh lùng trả lời, quay đầu nhìn về nơi khác.

Văn Xương cũng không hỏi lại, từ trong cổ tay áo lấy ra một cái dây xích màu bạc, trên dây xích treo đầy ngôi sao màu bạc, rất là tinh xảo. Hắn duỗi tay kéo lấy tay Phượng Cửu, đem dây xích đeo lên trên cổ tay nàng. Phượng Cửu đột nhiên bị hành động này làm hoảng sợ, cuống quít dùng sức tránh khỏi, đứng lên, sụt lùi đến góc tường, muốn tháo bỏ dây xích.

“Đừng tháo, dây xích này có thể phá vỡ kết giới của ta, sau này ngươi tới tìm ta sẽ không bị thương nữa, giảm bớt phiền phức cho Trọng Lâm phải đi chăm sóc ngươi.” Văn Xương lạnh lùng nói một câu, dạo bước đi ra ngoài.
Lúc này đã vào giữa mùa đông tuyết trắng, đêm qua gió tây đã thổi bay một mảnh lá khô cuối cùng tạo thành vòng xoáy xoay quanh, rồi lại rơi trên mặt đất, Văn Xương đứng ở dưới tàng cây, hơi hơi thở dài một hơi, mùa đông tiêu điều, giống như biểu thị cho cái gì, chính là biểu thị cho cái gì đâu?
Không biết vì cái gì, hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp Phượng Cửu. Khi đó, xích viêm kiêm nghê thú hướng hắn thẳng tắp đánh tới, hắn đang định niết quyết, lại không ngờ phía sau đột nhiên vụt ra một cái thân ảnh đỏ rực, thân ảnh kia từ không trung bay xuống, trong miệng yên lặng niệm quyết, sau đó liền thấy một đạo hồng quang rực rỡ phóng ra, hồng quang hướng tới phía xích viêm kim nghê thú mà đánh đến, đánh trúng vào vai nó, làm nó bị thương, xoay người bỏ trốn. Thân ảnh đỏ rực kia lúc này mới xoay người nhìn hắn nói “Ngươi không sao chứ, ta là Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu, nơi này là Thanh Khâu, ngươi đã an toàn rồi!” Gương mặt nàng tươi cười tràn ngập đắc ý, dường như vừa làm xong chuyện gì ghê gớm lắm, bất quá nàng thật sự rất xinh đẹp, nàng mặc váy đỏ cùng ánh nắng chiều phía sau lưng như hòa hợp với nhau, đối với hắn đây là phong cảnh đẹp nhất từng gặp.

Văn Xương từ trong hồi tưởng trở về, lại thấy Trọng Lâm đang đứng ở phía sau.

“Ngài đang suy nghĩ về Nữ Quân Điện Hạ?” Trọng Lâm như cũ không hành lễ trực tiếp hỏi một câu như vậy, trên mặt không còn bất mãn như  xưa. “Có chuyện gì sao?” Văn Xương xoay người, đối diện Trọng Lâm, hắn cũng không so đo vấn đề lễ nghĩa với Trọng Lâm, bởi vì Trọng Lâm vốn là tiên quan dưới trướng Đông Hoa, chứ không phải dưới trướng của hắn.

“Khóa hồn ngọc đã luyện thành, ngài định khi nào đem Phượng Cửu Điện Hạ trở về.” Trọng Lâm hỏi.

“Đưa tiểu Phượng Cửu trở về?” Văn Xương lại thở dài một hơi, xoay người, nhìn phía cây thụ chết khô, hồi lâu mới nói, “Sau mấy ngày nữa, mấy ngày trước nàng va chạm kết giới của ta, bị chút thương tích, ngươi chiết lá cây bồ đề vãng sinh lúc trước ta trồng trong vườn, đem sắc thuốc đưa cho cô ấy đi, mỗi ngày sáng tối một lần, đã nhớ chưa.”
Trọng Lâm đứng ở phía sau Văn Xương, nhìn bóng dáng có chút quen thuộc nhưng lại rất xa lạ, trong lòng có một chút lạnh, với tính cách trước đây của hắn, xong việc sẽ kết thúc ngay, nhưng hôm nay hắn lại chần chừ không nỡ.

“Còn có chuyện gì sao?” Văn Xương thấy hắn không có đi ngay lập tức, có chút giật mình, không có xoay người, chỉ là nhàn nhạt hỏi.

“Ngài vì cái gì không đi tìm Phượng Cửu Điện Hạ lấy tâm đầu huyết chữa trị nguyên thần của ngài, trước đó không phải vẫn luôn tính toán làm như thế sao?” Trọng Lâm có chút khó hiểu, chữa trị nguyên thần của Đông Hoa, chỉ là kế hoạch của Văn Xương vạch ra, thật sự chữa trị nguyên thần của hắn, không phải mới là quan trọng nhất sao?
“Ta vốn tính toán dùng Văn Hối tinh biến thành khóa hồn ngọc để chữa trị nguyên thần Đông Hoa, dùng Xương Ấp tinh biến thành tụ phách thạch tới chữa trị nguyên thần của ta, nhưng ta không ngờ tới tiểu Phượng Cửu không chỉ gặp thiên lôi, mà còn vì Đông Hoa bị tru tâm kiếp, vết thương của tru tâm kiếp đã là cửu tử nhất sinh, huống chi nếu như ta lại lấy nguyên thần của nàng đi, hậu quả không thể tưởng tượng.” Văn Xương duỗi tay tiếp được một sợi tơ hồng trong gió, nhàn nhạt mà nói.
“Cho nên ngài đem tụ phách thạch đặt ở tiên thể Phượng Cửu Điện Hạ, thay cô ấy bảo vệ ba hồn bảy phách, sau đó mới lấy ra nguyên thần của cô ấy?” Trọng Lâm đại khái hiểu được Văn Xương nhiều ít có chút thương tiếc Phượng Cửu, nhưng không nghĩ hắn có thể làm như vậy, không cấm có vài phần bội phục, “Khó trách Bạch Thiển Thượng Thần cùng Chiết Nhan thượng thần đều không phát hiện được nguyên thần Phượng Cửu điện hạ đã không còn.”
“Ừm, nàng đã cứu ta, ta sao có thể đành lòng làm hại nàng.” Văn Xương Đế Quân nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
“Vậy ngài có thể đem Phượng Cửu Điện Hạ cùng khóa hồn ngọc giữ cho riêng mình, tự chữa trị nguyên thần cho chính mình.” Trọng Lâm đại khái hiểu rõ, vẫn là nhịn không được hỏi thử một câu.
“Ta thật ra không có rộng lượng như vậy, ta cũng có thứ ta muốn, nhưng ta đã hứa với tiểu Phượng Cửu, giúp nàng ấy chữa trị hồn phách cho Đông Hoa, huống hồ với thương tích hiên tại của nàng, tiên thể cùng nguyên thần không thể rời xa lâu được, cho nên ta mới luôn để khóa hồn ngọc trên người nàng ấy, đem tiên thể cùng nguyên thần buộc chặt.” Văn Xương ngữ khí như cũ nhàn nhạt.

“Ta vẫn luôn suy nghĩ tại sao Phượng Cửu Điện Hạ chỉ là nguyên thần lại có thể lấy ra tâm đầu huyết, nguyên nhân là ngươi…… Cũng coi như là dụng tâm lương khổ.” Trọng Lâm một phen cảm khái, đột nhiên có cái nhìn khác đối với người trước mặt.

Hết Chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro