CHƯƠNG 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Trọng Lâm, ngươi tin không? Trên thế gian này, có một số việc người tính không bằng trời tính, giống như ta, ngàn tính vạn tính, thận trọng từng bước, lại không nghĩ đến vì nàng mà kế hoạch ban đầu ta tính toán càng ngày càng vượt ra xa tầm tay.” Văn Xương đế quân đột nhiên duỗi tay xoa thân cây trước mặt, chỉ cảm thấy nó thật thô ráp.

Trọng Lâm không nói chuyện nữa, nhìn theo ánh mắt Văn Xương nhìn về phía cây thụ chết khô, mùa đông ở đây thật thê lương, trong nháy mắt, có cảm giác không có gì đáng để hy vọng.

Văn Xương cười cười, cuốn lên ống tay áo, đi vài bước về phía trước, đi vào một góc vườn, trong vườn vô số loại rau dưa không thể nào đếm xuể, trên tường còn có một khóm bồ đề vãng sinh, hắn khom lưng, hái vài lá lớn, xoay người đưa cho Trọng Lâm, suy nghĩ hồi lâu rồi nói “Thật ra ta vẫn luôn không muốn thừa nhận, ta chỉ là một phần của Đông Hoa, trước nay ta đều không phải là chính ta, nhưng ta thật sự không cam lòng, ta muốn một nửa nguyên thần còn lại của Đông Hoa, ta muốn trở thành một con người độc lập, không phải là cái bóng của người khác.”

Trọng Lâm sững sờ, nhất thời không biết nên nói cái gì, Văn Xương rất ít khi cùng hắn nói chuyện nhiều như vậy, tuy rằng lúc ấy Văn Xương khống chế lấy ra nguyên thần của Trọng Lâm mang từ Bích Hải Thương Linh đến đây, khi đó Trọng Lâm vô cùng oán hận Văn Xương. Nhưng lúc này đây, Trọng Lâm lại cảm thấy không còn oán hận hắn nữa. Kỳ thật hắn chính là một mặt khác của Đông Hoa Đế Quân, cũng có vui buồn, phiền muộn, mất mát.

Văn Xương nhìn biểu tình phức tạp trên khuôn mặt Trọng Lâm, lại hồi phục như cũ khí thế lạnh nhạt, “Ngươi không cần thương hại ta, chuyện này không thể không làm, nếu như ta thua, trên đời sẽ không có Văn Xương, chỉ có Đông Hoa.”

Thời gian nhoáng lên, lại là xuân về hoa nở. Chiết Nhan truyền âm báo tin cho Đông Hoa mang tiên thể Phượng Cửu trở về Thập Lý Đào Lâm, lúc này đã là cuối mùa xuân, tuy rằng Đông Hoa đã cố gắng hạ thấp nhiệt độ ở Thái Thần Cung xuống mức thấp nhất, nhưng hiệu quả vẫn không bằng với giường hàn băng, nếu không phải nghe nói nước ao trong Thượng Thanh Cảnh có thể trợ giúp Phượng Cửu khôi phục, mọi người chắc chắn không dám mạo hiểm để Phượng Cửu rời khỏi giường hàn băng. Nói đến cũng lạ, cho dù năm đó Đông Hoa bị trọng thương ngủ say, cũng không cần phải có giường hàn băng để duy trì nhiệt độ cơ thể, nhưng 500 năm nay Phượng Cửu vẫn luôn liên tục sốt nhẹ, đến Chiết Nhan cũng không tìm ra được nguyên nhân tại sao, nhưng thông qua thăm mạch chẩn bệnh Phượng Cửu thật sự không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là đơn thuần ngủ say, mọi người mới nơm nớp lo sợ nên luôn luôn chú ý biến hóa của nàng.

Trở lại Thập Lý Đào Lâm, thời tiết cực kỳ lạnh, tiên thể Phượng Cửu có lẽ là bị một ít phong hàn, bị sốt rất cao, nằm ở trên giường, cả người nóng rực. Chiết Nhan cùng Bạch Chân đứng dựa vào mép giường, phu phụ Bạch Dịch không ngừng đi qua đi lại. Đông Hoa ngồi ở trên mép giường, sắc mặt nghiêm trọng, hắn nắm tay Phượng Cửu, mày chau chặt lại, đến giường hàn băng bây giờ cũng không thể ức chế được nhiệt độ cơ thể đang tăng cao, mọi người thật sự không biết phải làm sao.

Hồi lâu, Chiết Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, ý bảo tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Đông Hoa và hắn, cùng với Phượng Cửu đang nằm ở trên giường.

“Cơn sốt này tới thật kỳ quặc, trong cơ thể Tiểu Cửu có một cổ lực lượng đang nóng cháy rực, lúc trước chúng ta vẫn luôn dùng giường hàn băng để áp chế, cho nên không có phát hiện, nhưng lần này rời khỏi giường hàn băng lâu như vậy, có vẻ đã áp chế không được.” Chiết Nhan ngữ khí rất ít khi nghiêm túc như vậy, Đông Hoa nghe trong lòng cả kinh, hắn gật gật đầu, nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Chiết Nhan, hắn vươn tay, cách không dùng truy hồn thuật thăm ấn đường Phượng Cửu, rồi từ ấn đường di chuyển xuống cơ thể, lúc này mới vô tình phát hiện, trong cơ thể Phượng Cửu tựa hồ có một luồn sức mạnh, hơn nữa càng ngày càng nóng, di chuyển linh hoạt. Đông Hoa ngưng mi, thúc giục chân khí, dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, thình lình từ trái tim Phượng Cửu lấy ra được một khối ngọc thạch đỏ rực như lửa.

“Đây là vật gì?” Chiết Nhan chấn động, khối ngọc thạch kỳ quái này ngay cả hắn đều chưa gặp qua.

“Thượng cổ thiên thạch.” Đông Hoa lộ ra ngữ khí lạnh băng như chưa bao giờ có, khối thiên thạch này, xem ra tuổi tác so với hắn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, khó trách trước nay bọn họ vẫn luôn không có phát hiện ra nó tồn tại, vấn đề quan trọng làm hắn lo lắng chính là, rốt cuộc ai đã đem khối thiên thạch lợi hại như vậy để vào trái tim Phượng Cửu, mà thần không biết quỷ không hay? Nhất định là một người so với bọn hắn công lực còn muốn lợi hại hơn. Nhìn khắp Tứ Hải Bát Hoang, có thể tránh né được ánh mắt của Đông Hoa Đế Quân, trừ bỏ chính hắn, người khác hình nhưng không còn xuất hiện đi, vậy rốt cuộc là ai? Nghĩ đến đây, đáy lòng Đông Hoa bỗng nảy sinh lạnh lẽo, lại có người muốn làm hại Cửu Nhi?
Cả người Đông Hoa lúc này hồng quang ẩn ẩn xuất hiện, hắn vẫn không nhúc nhích, đáy mắt cũng không còn như trước sáng trong, hồi tưởng trở lại trước kia khi Phượng Cửu bị nhốt vào khóa yêu tháp, hắn phá cửa xong vào, nhìn đến Yêu Vương trấn tháp đang dùng móng vuốt sắc bén bức Cửu Nhi đến góc tường, hắn không dám tưởng tượng, suốt 500 năm qua, hắn canh giữ ở bên người nàng, lại không phát hiện ra  nàng đang ở hiểm cảnh, trong lúc nhất thời, ảo não, áy náy, sợ hãi tất cả đều tràn ngập mỗi một góc trong thân thể hắn.

“Đế Quân, nguyên thần Tiểu Cửu không ở nơi này!” Chiết Nhan hét một tiếng kinh hãi, quay đầu lại, phát hiện Đông Hoa biến mất như một cổ gió mạnh, cuốn tung tất cả đồ đạc bày biện trong phòng, biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này tại Bích Hải thương linh, một mảnh hỗn độn cô tịch, vạn vật tại đây đáng lẽ phải sinh sôi nảy nở mãnh liệt như mùa xuân về, vì cái gì hiện tại lại hoang tàn héo úa? Chẳng lẽ là Trọng Lâm đã xảy ra chuyện gì? Tức khắc, một dự cảm không tốt lan tràn trong lòng, Đông Hoa phất tay triệt hồi kết giới do chính mình lưu lại trước khi đi, chợt lóe thân vào nội điện, liền thấy Trọng Lâm nằm ở trên giường, không hề có sức sống, nhưng hô hấp đều đều, sắc mặt hồng nhuận, tình trạng giống như Phượng Cửu, Đông Hoa huy tay áo đem chân khí cuồn cuộn chuyển vận đến trong cơ thể Trọng Lâm, lại không thấy bất luận khởi sắc gì, cầm tay thăm khám mạch đập của hắn, giống như đang ngủ say bình thường. Đông Hoa nhíu mày, trong đầu lập tức xâu chuỗi lại tất cả sự kiện, hắn phất tay định lấy ra nguyên thần của Trọng Lâm, quả nhiên như hắn sở liệu, nguyên thần không có ở đây. Trong tâm hắn đột nhiên hiểu rõ, trong Tứ Hải Bát Hoang này, ngoại trừ thần tiên là mình có khiến nguyên thần xuất khiếu, còn lại muốn lấy ra nguyên thần người khác dễ dàng như vậy, trừ bỏ năm xưa ma đầu Tần Thiên, thì chỉ có hắn Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Quân, Tần Thiên là hắn đích thân giết chết, cũng chính mắt nhìn thấy hắn hôi phi yên diệt, cho nên, trong thiên hạ có lẽ chỉ có một người……

Đông Hoa nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nghiêm túc nhìn quanh mỗi một góc phòng, cũng không có phát hiện điều dị thường gì, hắn lại đem ánh mắt dừng ở tiên thể Trọng Lâm, Trọng Lâm nhắm chặt hai mắt, ngủ đến thập phần an tường, Đông Hoa thuận thế nhìn về phía hai tay của hắn, lại phát hiện tay phải Trọng Lâm gắt gao nắm chặt. Đông Hoa hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng khẩy một chút ngón tay, tay phải Trọng Lâm mở ra, bên trong nắm vài cánh hoa phật linh đã khô, cánh hoa màu tím đã không còn, xem ra đã trải qua vài trăm năm, Đông Hoa đột nhiên cảm thấy có lỗi với vị tiên quan đã vì hắn canh giữ Bích Hải thương linh, ngẫm lại chính mình đã hơn vạn năm không có trở về. Nghĩ đến giờ phút này, có lẽ Trọng Lâm đang ở cùng Cửu Nhi, hắn hơi hơi yên lòng, lại không thể trì hoãn, hắn cầm vài cánh hoa phật linh liền phi thân ra khỏi Bích Hải thương linh.

Mùa xuân tức phong điện, bách hoa đua nở, ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng chiếu thẳng xuống dưới, chiếu xuống mỗi một góc làm cho hương vị phá lệ thât tuyệt, Văn Xương ngồi nghỉ ngơi ở nội điện giữa hành lang trong đình, vừa nhấc đầu liền thấy Phượng Cửu xa xa đi tới, trong tay vẫn như cũ gắt gao nắm chặt khóa hồn ngọc, xích bạc ở trên cổ tay lấp lánh lộ ra ánh sáng trăng xóa.

Văn Xương Đế quân gợi lên khóe môi, bởi vì có dây xích bạc, tiểu nha đầu không e dè mà phá vỡ kết giới của hắn, đi đến trong đình, thật đúng là…… Văn Xương cười, nghiêm túc đánh giá nàng, nàng vẫn đẹp như lần đầu gặp mặt, tuổi còn nhỏ không đến bốn vạn tuế, trong cử chỉ còn lộ ra sự lanh lợi đáng yêu, nhưng lại toát lên vẻ đẹp của nữ tử, tươi đẹp như cảnh xuân, ai có thể không yêu nàng? Ánh mắt hắn cứ như vậy nhìn nàng càng ngày càng gần, hắn muốn đứng dậy nghênh đón nàng đang đi tới, nhìn nàng bước đi, phảng phất đạp một đóa hoa rơi, phảng phất đạp một sợi thanh phong.

Đang lúc Phượng Cửu bước đi nhẹ nhàng đến gần Văn Xương, nàng đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt đánh úp lại, còn không kịp phản ứng liền phun ra một ngụm máu tươi, nháy mắt hôn mê bất tỉnh. Văn Xương đế quân hoảng sợ, chợt lóe thân bay qua ôm nàng, thăm khám mạch đập của nàng, hơi hơi thở dài một hơi, nhìn nàng trong lòng ngực, “Bọn họ lấy ra tụ phách thạch, xem ra lần này thật sự muốn đưa ngươi trở về.”

Văn Xương bế Phượng Cửu lên, lại cảm thấy một cổ lực lượng phá vỡ kết giới của hắn, hắn cúi đầu chân thành thâm tình mà nhìn nàng đang nằm trong lòng ngực

”Tiểu Phượng Cửu, Đông Hoa của ngươi tới.”

Bên ngoài Tức Phong Điện, Đông Hoa phiêu dật trong gió mà đứng, huyền phù giữa không trung, trong tay hắn nắm Thương Hà, nhất kiếm nhất kiếm thật mạnh bổ ra kết giới, hắn đem tất cả chân khí ngưng tụ ở Thương Hà, Thương Hà tựa hồ cũng cảm nhận được Đông Hoa tức giận, ra sức thúc giục kiếm khí của chính mình. Áo tím của Đông Hoa bị kiếm khí sắc bén cuốn lên hỗn độn trong gió, vạt áo không ngừng mà phần phật cuộn sóng. Kết giới tức phong điện được bày rất giống với phong cách của hắn, hắn cũng không biết, kết giới của chính mình lại lợi hại như vậy.

Bỗng nhiên có một trận cuồng phong kiếm khí thổi qua, Đông Hoa thân hình cứng lại, dùng Thương Hà thẳng chỉ ngọn nguồn kiếm khí. Phảng phất cách thiên sơn vạn thủy, kia hai cổ xa lạ mà quen thuộc kiếm khí bổ ra tầng tầng kết giới kích khởi sương mù, rốt cuộc trời trong mây tan. Đông Hoa cùng Văn Xương cứ như vậy lăng không ngự phong nhìn nhau, đây là vạn năm khoảng cách, hiện giờ lại một lần gần trong gang tấc, vạn năm thương hải tang điền, lại một lần đứng đối lập nhau, bề ngoài giống nhau, khí phách giống nhau, làm cho người nhìn không biết làm sao.
Đông Hoa hơi hơi thu kiếm, xoay người không nhìn Văn Xương, chỉ là sắc bén một câu: “Đem nguyên thần Cửu Nhi trả lại cho ta!”

Văn Xương ghé mắt liếc hướng Đông Hoa, sâu kín nói: “Đông Hoa, vạn năm không gặp, ngươi vẫn tự phụ như vậy, ngươi hiện giờ, công lực không bằng một nửa ta, ngươi thật sự cho rằng có thể cướp nguyên thần Tiểu Phượng Cửu từ trong tay ta?”

Nghe được ba chữ “Tiểu Phượng Cửu”, Đông Hoa rốt cuộc quay đầu nhìn về phía Văn Xương, gợi lên khóe môi một nụ cười lạnh, nhướng mày chậm rãi nói: “Ồ, mấy chục vạn năm trước ngươi xem nhẹ ta, cho rằng ta sẽ không xuống tay đối với ngươi, kết quả ta một kiếm đâm vào trái tim ngươi, làm ngươi hồn phiêu phách tán; hôm nay sợ là ngươi đánh giá cao chính mình, muốn cùng bản quân quyết chiến, ngươi hỏi qua Thương Hà của ta chưa?”

Đông Hoa vừa dứt lời, liền một cái phất tay, Thương Hà ở không trung xoay một vòng tròn, tích tụ đại lượng kiếm khí, sinh sôi hướng tới Văn Xương đâm tới. Văn Xương cũng cười khinh miệt, vung ống tay áo lên, Hối Ấp kiếm trong tay bay lên trời, cùng Thương Hà quyết một trận chiến, trong lúc nhất thời, một bạch một lam hai cổ kiếm khí quấn quanh ở bên nhau, chẳng phân biệt cao thấp.

Đông Hoa híp lại hai mắt, cau mày. Mặt mày đều là chuyên chú cùng uy nghiêm, một đầu tóc bạc ở trong gió bay tùy ý, phảng phất Thiên Địa Cộng Chủ của 30 vạn năm trước đã trở lại, hắn đạm nhiên mà thao tác Thương Hà, không nhanh không chậm, trên mặt tất cả đều là tự tin cùng anh tuấn.

Văn Xương song chưởng qua lại thúc đẩy kiếm khí, trong nháy mắt, trên thân kiếm Hối Ấp ánh sáng màu lam càng ngày càng sáng, Văn Xương đem sở hữu chân khí hội tụ ở mũi kiếm, hữu chưởng dùng sức đẩy về phía trước, Hối Ấp kiếm lập tức thay đổi đầu kiếm, thẳng tắp hướng về Đông Hoa đâm tới, đúng lúc này, Thương Hà cảm nhận được Hối Ấp biến hóa, nhanh chóng ở không trung lượn một vòng, ra sức đuổi theo Hối Ấp kiếm, nhưng bởi vì Hối Ấp sở hữu tất cả chân khí của Văn Xương, tốc độ cực nhanh làm Đông Hoa đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn vừa thu lại chưởng, nhanh chóng lóe qua một bên, Hối Ấp tinh thần đang hăng hái lại không đánh trúng mục tiêu, nhất thời như bắn tên không đích, lại cực nhanh thay đổi đầu kiếm hướng tới Đông Hoa đâm tới, mắt thấy Hối Ấp cách Đông Hoa chỉ mấy thước, Thương Hà tức khắc như hóa thành một chùm tia sáng, cùng với một trận nức nở kiếm minh, lấy ánh sáng trong không khí truyền bá tốc độ chính chính che ở trước mặt Đông Hoa, chỉ nghe thấy một tiếng kim loại bén nhọn đụng vào, Hối Ấp không địch lại Thương Hà, thẳng tắp rơi xuống đám mây.

Văn Xương thu hồi chưởng phong, đóng chân khí, đứng bất động tại chỗ, hồi lâu thở dài một hơi nhàn nhạt nói, “Ta cho rằng tranh đua nội lực, ngươi quả quyết không thắng được ta, cho nên ta được ăn cả ngã về không, lại không ngờ ngươi chỉ cùng ta đấu kiếm, Hối Ấp trăm triệu không sánh bằng Thương Hà, ngươi nếu là công bằng một chút, trực tiếp cùng ta đấu võ.”

“Bản quân sống 36 vạn năm, cũng không biết công bằng là như thế nào, vừa ra đến trước cửa chỉ là tùy ý mài Thương Hà, ngươi nếu muốn công bằng, ta có thể cho ngươi thời gian trở về mài kiếm.” Đông Hoa lù lù bất động đứng với đám mây, kia áo tím ở trong gió nhẹ bay, giống như một mảnh biển hoa Phật Linh ở Thái Thần Cung.

“Không đánh.” Văn Xương thu hồi Hối Ấp “Chưa tới thời điểm, ta muốn cùng ngươi một trận chiến công bằng, nhưng không phải hiện tại.”

“Ngươi là xin tha sao?” Đông Hoa khinh thường mà ngó Văn Xương liếc mắt một cái, “Ngươi chỉ là một nửa nguyên thần của ta, liền tính ngươi có được công lực của Tần Thiên năm đó, bản quân cũng không có nửa phần sợ ngươi.”
Văn Xương không nói chuyện nữa, hắn suy tư mà nhìn trong tức phong điện, nhíu lại mi, trên mặt tràn ngập lo âu, hồi lâu, nói, “Các ngươi đã lấy ra tụ phách thạch trong cơ thể tiểu Phượng Cửu, nếu không tức tốc mang nguyên thần của nàng trở về, chỉ sợ nàng sẽ thật sự mất mạng.” Nói xong Văn Xương vung tay áo biến mất bên ngoài Tức Phong Điện.

Hết Chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro