CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc này, cửa điện mở ra, liền thấy Trọng Lâm ôm Phượng Cửu đang hôn mê đi ra. Đông Hoa trong lòng trống rỗng, phi thân bay qua, từ trong tay Trọng Lâm tiếp nhận Phượng Cửu, gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực, cái gì là mất mà tìm lại được, giờ phút này Đông Hoa đã thấu hiểu tất cả. Đông Hoa nhìn chăm chú Phượng Cửu, sắc mặt nàng tái nhợt giống như một trương giấy trắng, tựa hồ so với trước kia nàng gầy đi không ít, đường đường là một người, thế nhưng Đông Hoa ôm ở trong tay, lại giống như ôm một mảnh bông tuyết, không chút nào cảm nhận được trọng lượng.

Đông Hoa dùng cánh tay trái ôm lấy Phượng Cửu, tay phải run rẩy xoa khuôn mặt Phượng Cửu, động tác thật ôn nhu, sợ đánh thức nàng đang ngủ say. Hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, cánh môi của nàng, rất lâu sau, hắn cúi đầu hôn vết bớt hoa phượng vỹ trên ấn đường của nàng, mềm nhẹ nói, “Xin lỗi, Cửu Nhi, ta lần nào cũng đến trễ, về sau, sẽ không như vậy nữa.”

Nàng đang ngủ say trong lòng ngực của hắn, tựa hồ cảm nhận được cái ôm quen thuộc cùng cảm giác an toàn đã lâu không được chạm đến, ấn đường nàng giãn ra, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Đông Hoa bế Phượng Cửu lên, xoay người nhìn Trọng Lâm, hơi hơi nói, “Trọng Lâm, đã để ngươi chịu khổ, ta đã không bảo vệ tốt cho ngươi, cảm ơn ngươi đã quan tâm Cửu Nhi, ta muốn thật nhanh mang nàng trở về, ngươi cứ về Bích Hải Thương Linh trước, ta còn có chút chuyện muốn hỏi ngươi, mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ngươi.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà hướng tới Thanh Khâu phi thân đi.

Thanh Khâu hôm nay tươi đẹp hơn bất cứ ngày xuân nào, chim chóc hót vang xuyên qua mỗi một cây đại thụ, ánh mặt trời ấm áp khoe sắc chiếu qua từng chiếc lá cây, cuối mùa xuân thật đẹp, không có cái se lạnh của xuân hàn; đầu hạ không khí cũng thật tốt, dương quang thật trong sáng.

Trong động hồ ly, nguyên thần của Phượng Cửu vừa mới quy vị, Chiết Nhan đang bắt mạch kiểm tra cho nàng, cả tộc hồ ly đang vây quanh chiếc giường nhỏ được làm từ thân gỗ của Mê Cốc, đang nôn nóng quan sát tình trạng của Phượng Cửu. Còn tốt, hết thảy đều tốt, giằng co 500 năm, cơn sốt của Phượng Cửu rốt cuộc đã giảm.

Mê Cốc đứng cách xa giường Phượng Cửu nhất, nhưng lại khóc thương tâm nhất, một bên vừa khóc, một bên vừa lẩm bẩm, bởi vì tiếng khóc quá lớn, chỉ nghe được đại khái, ước chừng là: “Phượng Cửu Điện Hạ, đều do Mê Cốc không có chăm sóc người tốt, về sau ta nhất định lúc nào cũng đi theo người, không để cho người xấu bắt ngừơi đi.” Bạch Chân nghe xong bất đắc dĩ mà đỡ trán, Bạch Thiển nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười. Trong động hồ ly không khí đã trở lại như cũ, Tiểu Cửu đã trở lại, thật tốt!

“Sao không thấy Đế Quân?” Bạch Dịch thấy Phượng Cửu không có việc gì, bỗng nhiên nhớ tới Đông Hoa, nhớ tới vừa rồi đế quân ôm nguyên thần Phượng Cửu trở về, sắc mặt rất là nghiêm trọng.
“Đế quân chân khí bị hao tổn, thoạt nhìn hao phí không ít nội lực, ta xem Tiểu Cửu một chốc cũng chưa tỉnh lại, đã để hắn điều tức lại chân khí ở rừng cây của Mê Cốc.” Chiết Nhan nói xong lại chuyển hướng Mê Cốc, nói: “Mê Cốc, ngươi mau đi đến rừng cây thỉnh Đế Quân lại đây, nói Tiểu Cửu đã không có việc gì.”

Mê Cốc lau nước mắt gật gật đầu, mới vừa định ra khỏi động, lại nghe thấy một thanh âm mỏng manh nói “Ta muốn tự mình đi!”

Mọi người xoay người, mới phát hiện Phượng Cửu không biết đã tỉnh lại lúc nào, giãy giụa muốn ngồi dậy, nàng liếc mắt một cái liền trông thấy Mê Cốc cau mày nước mắt còn đang ươn ướt, ho nhẹ hai tiếng nói, “Mê Cốc, ngươi khóc cái gì? Ta không phải đã tỉnh lại sao.”
Không nói thì thôi, vừa nói Mê Cốc khóc càng lớn, lập tức nhào vào mép giường Phượng Cửu, “Tiểu Điện Hạ, Mê Cốc nhìn người lớn lên, chưa bao giờ thấy người bị trọng thương như vậy, ngủ lâu như vậy, Mê Cốc bảo đảm về sau nhất định một tấc cũng không rời người, luôn theo bảo vệ người.”

“Tốt, Mê Cốc! Ta bảo đảm về sau sẽ không bao giờ làm mình bị thương, ngươi đừng khóc, được không?” Phượng Cửu cúi đầu, kiên nhẫn mà dỗ Mê Cốc, lại ngẩng đầu nhìn phía mọi người, “Cha mẹ, cô cô, tiểu thúc, Chiết Nhan, ta đã không có việc gì, mọi người không cần lo lắng cho ta!” Nói xong lại đem ánh mắt dừng ở trên người Chiết Nhan, không che dấu được vui sướng trong lòng nói, “Ta vừa mới phảng phất nghe được mọi người nói Đế Quân ở Thanh Khâu? Ở…… trong rừng cây của Mê Cốc?”
Chiết Nhan không đáp, Bạch Thiển liền trả lời trước, nàng chậm rãi ngồi ở mép giường, đặt tay lên tay Phượng Cửu, vẻ mặt thương tiếc nhìn nàng nói: “Trong lòng con chỉ có Đông Hoa Đế Quân, hoàn toàn không màng cả nhà chúng ta lo lắng sao? Thiên lôi chi kiếp chuyện lớn như vậy, con cư nhiên dám một mình chịu, nếu con chỉ là phi thăng thượng tiên, hoặc phi thăng thượng thần, thiên lôi đã khó có thể chịu đựng, huống chi con còn bị lấy đi nguyên thần.”

“Cô cô, cha mẹ, Tiểu Cửu biết sai rồi, về sau mọi chuyện nhất định cùng mọi người thương lượng, sẽ không hành động theo cảm tính nữa!” Phượng Cửu kéo kéo ống tay áo Bạch Thiển, lại làm nũng, “Vậy…… hiện tại ta có thể đi tìm Đế Quân không?”

Bạch Thiển nháy mắt cười, mọi người càng vẻ mặt bất đắc dĩ, Tiểu Cửu của bọn họ, phỏng chừng cả đời này đều trốn không thoát lòng bàn tay của Đông Hoa Đế Quân. Phượng Cửu nhìn Bạch Thiển gật gật đầu, lại nhìn cha mẹ nàng gật gật đầu, mới xốc lên đệm chăn, một đường hướng rừng cây của Mê Cốc chạy như bay.

Rừng cây của Mê Cốc nằm ở vùng duyên hồ lớn nhất ngoại thành Thanh Khâu, cây ở nơi này đều là lão thụ trăm năm tuổi, hàng năm hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, là  nơi thích hợp để điều tức tu dưỡng. Trong trận chiến này, Đông Hoa đích xác bị thương một ít nguyên khí, vốn dĩ Văn Xương chính là thừa hưởng một nửa nguyên thần và công lực của hắn, thêm trăm năm trước hắn lịch kiếp ở trần gian, đã mất đi 9 phần pháp lực vốn khó có thể khôi phục. Hắn từ trên cây nhẹ nhàng đạp xuống dưới, trải qua một lúc điều tức, tựa hồ khá hơn nhiều, tuy rằng Chiết Nhan bảo đảm Cửu Nhi không có việc gì, nhưng hắn vẫn không yên lòng, vội vàng xoay người định đi đến hồ ly động, ai ngờ một cái xoay người, trùng hợp nhìn thấy một thân ảnh hồng nhạt đang chạy như bay về phía hắn, đó không phải là tiểu hồ ly mà hắn tâm tâm niệm niệm sao? Đông Hoa nhất thời cảm xúc ngổn ngang, tuy nói 500 năm qua, chính hắn vẫn luôn làm bạn bên người nàng, nhưng nàng khi đó bị trọng thương, còn ngủ say, hẳn là không biết đã xảy ra chuyện, chính mình đã quyết định không sợ thiên mệnh dũng cảm mà yêu nàng, tại sao bây giờ lại đột nhiên không có dũng khí. Hắn có chút sợ hãi, Cửu Nhi vì hắn chịu đựng nhiều cực khổ, nếu hắn nghịch thiên ý, có thể nàng sẽ đau đớn nhiều hơn nữa? Hắn có chút ảo não, ngày xưa hắn bình định Tứ Hải Bát Hoang đường đường là thiên địa cộng chủ, thế nhưng bây giờ lại bất lực nhìn tiểu hồ ly bị thương hết lần này đến lần khác. Hắn còn có chút thương cảm, nàng nhỏ bé như vậy mà lại có dũng cảm yêu hắn, kiên cường muốn bảo vệ hắn. Nàng dễ dàng nhìn ra hắn yếu ớt, có thể hiểu rõ sự cô đơn của hắn, khi hắn cần nàng đều ở bên người làm bạn với hắn, hắn không dám lấy an nguy mạo hiểm của Tứ Hải Bát Hoang để đổi lấy tình yêu của nàng, còn nàng thì lại vì hắn bảo hộ toàn bộ Thanh Khâu, bảo hộ một góc mà hắn quý trọng. Hắn thậm chí không thể lý giải, nàng yếu ớt như vậy, làm sao có chịu đựng được nổi đau đoạn đuôi cùng vết thương tru tâm chi kiếp? Cho dù là như vậy, nàng vẫn kiên cường không sợ, không oán không hối hận mà yêu hắn……
Vẫn như trước đây, hắn đứng tại chỗ, nhìn nàng từng bước từng bước hướng hắn chạy tới, đối mặt với Cửu Nhi, hắn luôn thiếu dũng khí, có lẽ bởi vì nàng đã dũng cảm quá nhiều.

Giống như từ trước tới nay, Phượng Cửu tràn đầy tình yêu cùng không cầu hồi báo chờ mong, từng bước hướng hắn chạy tới, tình yêu của nàng ấm áp như xuân phong, thổi quét qua mỗi thân cây, qua mỗi mảnh lá xanh, thậm chí qua một đóa lưu vân; tình yêu của nàng sáng trong như tia nắng nhu nhu mỗi buổi sớm mai, vấy lên mỗi một cánh hoa rơi, mỗi một gốc xuân thảo, thậm chí mỗi một tia quyến luyến. Rốt cuộc, nàng chạy tới trước mặt hắn, gắt gao ôm lấy hắn thật chặt, vùi đầu vào hắn ngực, hơi hơi nói một câu:

“Đông Hoa, ta nhớ chàng, nhớ đến vô cùng……”

Chỉ một câu này, Đông Hoa rốt cuộc không ức chế được nỗi nhớ cùng khát vọng 500 năm qua, duỗi tay ôm nàng thật chặt khóa chặt trong lòng ngực, hắn cúi đầu nhìn nàng, đây là dung nhan đẹp đẽ biết bao? Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc…… Đây là người đã chờ đợi hắn đến thương tâm? Như cách ba thu, mỏi mắt chờ mong…… nhớ lại 500 năm trước tại Nam Thiên Môn, hắn từng nói với nàng “Nếu như năm đó ta không hủy tên trên Tam Sinh Thạch, ta sẽ thích ngươi”, thì bây giờ hắn lại nhẹ giọng nói:

“Cửu Nhi, ta đợi đã lâu thật lâu, nàng rốt cuộc đã trở lại.”

Còn tốt, có một số người, có một số việc, có chút lời trong lòng, khả năng là đã muộn, hối hận đã không còn kịp nữa.

Ngày 24 tháng tư, trời trong xanh, vạn dặm không mây. Một chiếc thuyền con thuận gió phiêu hành phía trên Bích Hải thương linh, nơi này nước suối thanh triệt thấy đáy, chỉ cần cúi đầu nhẹ nhàng, liền có thể thấy cá bơi trong nước. Nghênh diện bay đến chính là một trận gió mềm nhẹ, còn kèm theo hương hoa cỏ độc đáo của Bích Hải thương linh, làm người vui vẻ thoải mái, tựa như đặt mình trong tiên cảnh.

Phượng Cửu lần đầu tiên tới nơi này, đây là nơi Đông Hoa hóa thân, cũng có thể xem là quê nhà của hắn. Phượng Cửu vẫn luôn cho rằng, Bích Hải thương linh với Đông Hoa giống như Thanh Khâu với nàng, có một loại tình cảm không thể dứt bỏ.

Nàng ngồi ở đầu thuyền, hai tay dang ra, cảm thấy thần thanh khí sảng. Nơi này thật là một địa phương tốt, đích xác chỉ có một nơi như vậy mới có thể hóa ra vị thần tiên như Đông Hoa. Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn Đông Hoa, trùng hợp Đông Hoa cũng đang nhìn nàng.

Hôm nay Đông Hoa có một loại mị lực nói không nên lời, vẫn như cũ là một bộ áo tím, một đầu tóc bạc, tay phải nhẹ nhàng nắm một cây cần câu, cá tuyến thật dài lọt vào trong nước, đôi mắt không chớp mà nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Phượng Cửu cảm nhận nhu tình trong mắt Đông Hoa, trong nháy mắt, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng. Đông Hoa hôm nay rốt cuộc có gì khác đâu? Giống như không có uy nghiêm cùng lạnh nhạt như ở Thái Thần Cung, thật ra lại có vài phần thanh thản cùng tiêu sái. Nàng không rõ tại sao Đông Hoa lại đã thay đổi như vậy ? Bởi vì về nhà hay sao?
“Đế Quân, chàng tại sao lại muốn mang ta đến Bích Hải Thương Linh?” Phượng Cửu ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, tất cả núi xa đều là một mảnh màu xanh rộng lớn, bị thật nhiều mây mù quấn quanh, trên bờ các loại hoa cỏ lay động, nếu có thể làm quản gia nơi này…… Phượng Cửu không đợi Đông Hoa trả lời, cúi đầu khanh khách mà cười.
“Cửu Nhi có thích nơi này hay không?” Đông Hoa nhìn bản thân tiểu hồ ly cười vui vẻ, không cấm khóe môi cũng gợi lên.
“Thích!” Phượng Cửu đứng lên, vui vẻ chỉ cách đó không xa một mảnh xanh hoá, “Đế Quân, nơi đó ánh sáng rất tốt, nếu ở nơi đó trồng một khu vườn, trồng hoa phật linh mà chàng thích nhất có được không?”

Đông Hoa nhìn nơi Phượng Cửu chỉ, thật đúng là một nơi ánh sáng ấm áp, hoa phật linh thích ánh nắng, thích ấm, nha đầu này thật đúng là có tâm. Bất quá nàng luôn nghĩ cho hắn rất nhiều, lúc báo ân để hắn đưa ra điều kiện, hạ phàm lịch kiếp không màng tính mạng vì hắn chắn một mũi tên, vì khắc tên trên Tam Sinh Thạch không tiếc đoạn đuôi lấy chấp niệm hóa thành vũ khí, bên bờ sông Nhược Thủy vì hắn chắn Kình Thương một chưởng trí mạng, biết hắn yêu nàng nhưng lại không thể yêu nàng, nhưng vẫn không để chàng khó xử. Hắn bảo hộ thiên hạ, lại chưa từng nghĩ nàng lại muốn bảo hộ hắn.

Đông Hoa hơi hơi bật cười, đối với quy hoạch của Phượng Cửu không tỏ ý kiến, mà lại nhẹ nhàng đặt cần câu xuống, đi đến bên người Phượng Cửu ngồi xuống nói, “Cửu Nhi có yêu thích cái gì không?”

“Cửu Nhi thích Đế Quân a!” Phượng Cửu quay mặt lại, thẳng tắp nhìn Đông Hoa, mỉm cười nói, cái loại mỉm cười này, lại có thâm ý khác.

Trong lòng Đông Hoa tức khắc nhấc lên tầng tầng vui sướng, hắn biết nàng ước muốn luôn đơn giản, nàng muốn, bất quá chỉ là hắn, cùng hắn sớm chiều làm bạn mà thôi, tâm nguyện đơn giản như vậy, hắn chẳng lẽ không thể giúp nàng thực hiện sao?

Ánh mắt hai người cứ như vậy say mê nhìn nhau, lại thấy cần câu một đầu mắng mắng rung động, Phượng Cửu vui mừng, bước qua dùng sức lôi kéo, chỉ thấy cần câu trống không, cái gì cũng không có, không khỏi nhíu mày, nghiêm túc nhìn lại, cần câu như thế nào lại không có lưỡi câu? Phượng Cửu suy tư một trận, quay đầu nhìn Đông Hoa: “Đế Quân, cần câu này không có lưỡi câu, như thế nào câu cá?”

Ai ngờ Đông Hoa đang nằm ở trên boong thuyền, giương mắt ý vị thâm trường mà nhìn Phượng Cửu liếc mắt một cái, giảo hoạt cười nói, “Nguyện giả thượng câu!”

Phượng Cửu tức khắc hiểu rõ, trên mặt ửng đỏ, lại nghe thấy cách đó không xa, dưới gốc hoa sen truyền đến tiếng đập bọt nước, Phượng Cửu theo tiếng nhìn lại, thấy tảng lớn hoa sen cùng lá sen bị một con thuyền nhỏ tách ra. Phượng Cửu tức khắc trước mắt sáng ngời, đứng dậy hướng tới người trên thuyền nhỏ phất tay hô, “Trọng Lâm tiên quan!”
Trọng Lâm sớm đã biết được nơi hai người bọn họ muốn tới, bơi thuyền lại gần, thấy hai người, cung kính hành lễ nói, “Đế Quân, Nữ Quân Điện Hạ.”
“Trọng Lâm, ngươi an bài một chút, trong tẩm điện của ta, chuẩn bị một gian phòng nhỏ cho Cửu Nhi, chúng ta muốn ở lại đây một buổi tối.” Đông Hoa đứng lên phân phó.

Trọng Lâm hơi hơi mỉm cười, liền hành lễ đem thuyền cất đi.

Vào đêm, Phượng Cửu sớm đã ngủ, Đông Hoa ngồi ở bàn tròn trước mép giường xem kinh Phật, ngẩng đầu thoáng nhìn, liền thấy một dung nhan cực mỹ đang ngủ say, Đông Hoa dạo bước qua, gần gũi ngưng thần nhìn Phượng Cửu, thật là đẹp đến mức tận cùng, hắn nhịn không được vịn vào người nàng, hôn lên hoa phượng vĩ giữa trán nàng, tựa như nhiều năm trước, nàng trộm hôn lên ấn đường của hắn, một cái chớp mắt, phảng phất giống như thời gian quay ngược, năm tháng thật tĩnh hảo.

Hết Chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro