CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Hoa khép cửa đi ra ngoài, Trọng Lâm sớm đã chờ ở trong viện, Đông Hoa nhẹ nhàng bước chân đi tới, ngồi ở trước bàn đá, đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt nhìn chiếc ghế đá trước mặt, ý bảo Trọng Lâm ngồi xuống, sau đó nhấp một ngụm trà đã được Trọng Lâm pha và để sẵn trên bàn, hỏi “Trọng Lâm, 500 năm qua, đã xảy ra chuyện gì?”

Một đêm đầy sao gió thổi nhẹ, minh nguyệt treo cao làm buổi đêm vô cớ nổi lên lạnh lẽo, trà trong ly không biết từ khi nào đã hết, Trọng Lâm đã rời đi từ sớm. Đông Hoa đứng trước gió, khoanh tay đứng dưới ánh trăng, lúc trước hắn tổng cảm thấy gió ở Bích Hải thương linh có thể thổi bay bất cứ nỗi đau gì, nhưng tối nay hắn lại không cảm thấy giống như vậy, gió đêm nay như một thanh kiếm, đang hung hăng xẻo từng nhát vào trong tim hắn.

Tim hắn vô cùng đau đớn, khi Trọng Lâm nói cho hắn biết 500 năm qua, Phượng Cửu đã từng châm từng châm đâm vào trong tim như thế nào, lấy tâm đầu huyết để tu bổ nguyên thần của hắn, hắn từ trước đến nay chưa từng cảm nhận qua cảm giác đau đến tận tâm can là như thế nào, nhưng từ khi hắn gặp được tiểu hồ ly lông đỏ này, liền có thể cảm nhận sâu sắc. Khi xưa ở Thái Thần Cung, lúc nàng dùng Thương Hà, một kiếm mà chặt đứt đuôi hồ ly của mình, sau đó hơi thở thoi thóp ngã vào dưới chân Tam Sinh Thạch, tuyệt vọng kêu tên hắn; ở bờ sông Nhược Thủy, khi nàng không màng tất cả lôi kéo hắn, lấy thân che chắn cho hắn, chỉ cầu sinh tử gắn bó…… Tất cả những chuyện này lại hiện lên rõ ràng trước mặt hắn, lúc đó cả thể xác và tinh thần của hắn đều đau? Nhưng ít nhất khi đó còn có thể ôm nàng, an ủi nàng, nhưng 500 năm qua thì lại như thế nào? Hắn lại ở nơi nào? Hắn thậm chí chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày nàng làm bạn bên người hắn, nàng có thật sự mạnh khỏe hay không? Nghĩ đến đây, hắn liền nhịn không được muốn một kiếm đâm vào trong lòng mình, thay nàng chịu đựng nổi đau xẻo tâm này.

Nàng nói nàng yêu hắn, liền thật sự yêu hắn, lấy toàn bộ sinh mệnh cùng linh hồn của nàng để yêu hắn, không cần nghĩ ngợi, không màng tất cả. Nhưng hắn nói hắn yêu nàng, rồi lại cách thiên sơn vạn thủy, minh minh diệt diệt, liền một chữ yêu cũng không dám nói ra. Đông Hoa à Đông Hoa, Tứ Hải Bát Hoang đều nói ngươi quả quyết uy nghiêm, vô dục vô cầu thiên địa cộng chủ, nhưng chỉ có chính ngươi mới biết, ngươi không quên được nàng nhưng lại dùng lời nói lạnh lùng làm tổn thương nàng, tránh không khỏi nàng lại làm nàng lưu luyến hy vọng, quả quyết sao? Không hẳn vậy. Thấy nàng bị thương liền liều mạng bảo vệ; thấy nàng bị khi dễ liền nhịn không được muốn lấy lại công bằng cho nàng; chỉ cần thấy nàng tươi cười xinh đẹp liền muốn đem nàng chôn giấu trong lòng, chiếm làm của riêng; nghe nói 500 năm qua, nàng sớm chiều bên nhau cùng một người khác, trong lúc nhất thời lại nổi lên sát niệm, chẳng sợ người đó chính là một nửa nguyên thần của hắn…… Vô dục vô cầu sao? Chỉ sợ làm người chê cười.

Sao lấp lánh đầy trời, Đông Hoa hai mắt đẫm lệ, hắn nghĩ tới cảnh tiểu hồ ly ngồi ở trước đài, một châm lại một châm mà đâm vào trái tim, tâm đầu huyết đỏ thắm liền theo ống dẫn trong suốt chảy vào khóa hồn ngọc vì hắn chữa trị nguyên thần. Hắn không khắc chế được chính mình, nỗi đau giống như sóng to gió thổi quét trong lòng hắn, hung hăng bao phủ lấy hắn, hai tay hắn nắm chặt, một cái lại một cái đánh vào trong lòng ngực hắn, nổi đau kịch liệt này, làm hắn không thể nào nhúc nhích, không thể nào trả lời nổi, hắn đánh vào ngực cho đến khi máu tươi chua xót chảy ra từ khóe miệng. Hắn muốn nàng ở bên hắn đời đời kiếp kiếp, hắn chẳng sợ dù có quy về hỗn độn, hắn cũng muốn để nàng biết hắn cũng yêu nàng, nhiều như nàng yêu hắn vậy, đã sớm bước vào vũng lầy, không cách nào thoát ra.

Đông Hoa bước nhanh như gió, tựa như mỗi bước chân đều nở ra một đóa lại một đóa hoa phật linh, làm thành một con đường mòn màu tím dẫn hắn về phía nàng, về phía tiểu hồ ly nhỏ vì yêu hắn mà bất chấp tất cả.

Cửa mở ra, Đông Hoa đứng trước giường mỉm cười nhìn nàng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào gương mặt đang ngủ thật điềm tỉnh của Phượng Cửu, đó là một nét đẹp dịu dàng điềm đạm. Bởi vì hô hấp hơi hơi phập phồng, áo trong của Phượng Cửu như ẩn như hiện, da thịt vô cùng mịn màng tựa như mùa đông lạnh tuyết ở Thanh Khâu.

Đông Hoa ngồi xuống mép giường, bỗng nhiên phát hiện hơi thở của mình hỗn loạn khó có thể điều chỉnh. Phượng Cửu cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh, từ từ mở mắt. Dưới ánh trăng, Đông Hoa một đầu tóc bạc thật đẹp, mặt mày lộ ra một loại tình tố khó có thể miêu tả. Phượng Cửu cho rằng mình đang nằm mơ, nhẹ nhàng ngồi dậy duỗi tay chạm vào chóp mũi của hắn, đường cong nhu hòa, đẹp hơn tất cả mỹ nữ nàng đã từng gặp, trong sự nhu hòa lại lộ ra nét cương nghị khí khái của nam tử hán, làm nàng ý loạn tình mê.

“Đông Hoa……” Phượng Cửu lẩm bẩm nhỏ nhẹ gọi tên chàng, cúi người hôn lên giữa mày của Đông Hoa, cả người Đông Hoa run lên, đem người trước mặt ôm chặt vào trong lòng ngực, môi hắn nhẹ nhàng mềm mại hôn bên tai nàng, nhiệt khí tỏ ra làm cả người Phượng Cửu run rẩy, hồi lâu, bên tai nàng truyền đến thanh âm ôn nhu của Đông Hoa “Cửu Nhi, để ta xem vết thương trên ngực ngươi có được không?”

Lời vừa dứt, đôi tay Đông Hoa run rẩy cởi áo trong của Phượng Cửu, lộ ra một bên ngực, Đông Hoa vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần, bất luận vết thương của nàng như thế nào, đều phải khắc chế chính mình, nhưng khi nhìn thấy miệng vết thương là vô số lỗ kim nhỏ tạo thành một mảnh đỏ tươi trần trụi hiện ra ở trước mặt mình, hắn đau lòng đến độ không thể thở nổi. Hắn cúi đầu hôn lên mỗi một chỗ vết thương của nàng, vô số lỗ kim giống như vô số mũi kiếm đâm vào mắt và tim hắn, đau đớn không kể xiết, nước mắt hắn ấm áp chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống vết thương trên ngực nàng, một lần lại một lần hắn dùng môi hôn lên vết thương của nàng, phảng phất chỉ có như vậy, mới có thể làm chính mình không đau lòng, không áy náy.

Phượng Cửu cảm nhận được sự đau lòng và ôn nhu chưa từng có ở Đông Hoa, nàng nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn, nhẹ nhàng nói, “Đông Hoa, ta không đau.” Một câu này, đem trái tim cô đơn hơn 36 vạn năm của Đông Hoa hoàn toàn hòa tan, hắn hôn càng thêm nhiệt liệt, từ bên tai đến cổ, lại đến trước ngực, khi thì nhẹ nhàng ôn nhu khi thì như cuồng phong vũ bão, nặng nhẹ nhanh chậm, tất cả tự nhiên mà đến. Phượng Cửu cảm thấy tim đập gia tốc, hai má đỏ bừng, nàng thẹn thùng đáp lại hắn. Hai người yêu nhau đến cực hạn, gắt gao khóa chặt bên nhau, tầng tầng lớp áo trói buộc trong chốc lát đã hỗn độn đầy đất bất kham hư vô, hắn cùng nàng, rốt cuộc đem chính mình thẳng thắn thành khẩn giao phó cho nhau. Núi cao sông rộng, mây gió chiều hôm vẫn chưa ngừng nghỉ, tưởng niệm tương đồng; mành trướng đêm xuân như mộng, xuân phong mười dặm nhu tình.

Ánh trăng đem thân ảnh hai người in trên mặt đất trước gường, mỗi một cái hôn dừng ở trên người nàng, đều là sám hối của hắn, áy náy, yêu cùng nhu tình, mỗi một cái hôn ôn nhu của nàng đáp lại hắn, đều là vui sướng, cảm động, cùng hy vọng. Chỉ một cái chớp mắt, khóa hồn ngọc ở giữa xương quai xanh của Phượng Cửu hóa thành hàng ngàn hàng vạn tinh quang nhu hòa, vây quanh Đông Hoa, tình yêu của nàng rốt cuộc hòa tan trái tim của hắn, cho hắn dũng khí, chính dũng khí này đã giúp hắn nhìn thẳng vào tim của mình, không màng tất cả đem nàng cất giấu ở nơi chỉ có mình hắn, tình đến, hắn hơi hơi mỉm cười, ở bên tai nàng dùng ngữ khí mang khí phách lại nghẹn ngào tiếng nói nói: “Tiểu hồ ly, nguyện giả thượng câu, từ nay về sau, ta muốn chúng ta ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.”

Sáng sớm ở Bích Hải thương linh, bốn bề yên tĩnh. Không biết từ đâu vô số tiên điểu ở trên cửa sổ đầu giường gân cổ hót vang, ánh mặt trời lác đác lưa thưa, vụn vặt, cách hiên cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên toàn bộ giường.
Đông Hoa từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, cúi đầu liền trông thấy tiểu hồ ly nằm ở trong ngực mình. Phượng Cửu ngủ thật sự ngon, lông mi thật dài hơi hơi hướng về phía trước nhếch lên, tinh oánh dịch thấu trên môi nhẹ nhàng hợp lại, gương mặt nàng ửng đỏ phiếm hồng nhạt quang vận, còn treo một tia thỏa mãn mỉm cười, thật sự làm người trìu mến. Đông Hoa hãy còn cười, hạnh phúc như vậy hắn chưa bao giờ nghĩ tới, hắn chậm rãi đem sợi tóc đáp ở trên mặt Phượng Cửu vén đến sau tai của nàng, sau đó ôn nhu dùng mu bàn tay khẽ vuốt gương mặt Phượng Cửu, hy vọng thời gian liền ngừng ở giờ phút này, về sau sẽ không còn cực khổ, không còn bi thương, cho dù có, hắn cũng muốn bảo vệ nàng, che chở cho nàng.

Phượng Cửu cảm nhận được trên má truyền đến độ ấm, đôi mắt đẹp hơi mở, thoáng nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, xoa xoa đôi mắt mông lung buồn ngủ, nghiêm túc đem đôi mắt, cái mũi, cái miệng của người trước mặt hảo hảo đánh giá một phen, nhớ tới đêm qua triền miên, không cấm gương mặt có hơi nóng, có chút ngượng ngùng đem đầu vùi thật sâu vào ngực Đông Hoa, cọ cọ, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà nói: “Đông Hoa, 500 năm qua, ta lặp đi lặp lại cùng một giấc mộng này, chính là mỗi ngày khi tỉnh ngủ sẽ nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta, mặc ta làm nũng chống chế, chàng đều gắt gao ôm ta, hứa với ta không bao giờ bỏ rơi ta.”
Không biết vì sao, Đông Hoa nghe lời nói này cảm thấy trong lòng tê rần, cánh tay ôm lấy nàng càng chặt. Hắn cúi đầu nhu nhu hôn lên mái tóc của nàng, nhẹ ngửi mùi hoa trên tóc nàng, dùng tay phải ôm nàng nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Phượng Cửu, hồi lâu, thật cẩn thận mà nói, “Cửu Nhi, từ lần đầu tiên gặp được nàng, ta liền không cách nào khống chế suy nghĩ muốn cùng nàng ở bên nhau. Ta bảo đảm, bất luận về sau ta ở nơi nào, đều sẽ luôn mang theo nàng.”

“Vâng, chàng là Thiên Địa Cộng Chủ, không thể nói mà không giữ lời!” Phượng Cửu lẩm bẩm làm nũng nói.
“Tất nhiên, ta chưa từng lừa ai!” Đông Hoa nói xong nghĩ lại mình không biết lừa tiểu hồ ly bao nhiêu lần, nàng còn ngây ngốc mà một lần lại một lần tin tưởng mình, trong lòng không cấm có chút chua xót, lại dùng ngữ khí kiên định lặp lại: “Cửu Nhi, ta đồng ý với nàng, lần này, tuyệt không nuốt lời.”

Phượng Cửu nghe xong trong lòng cảm động một trận, nàng thực cảm tạ sự kiên trì của mình, nếu nàng không dũng cảm kiên trì yêu hắn, liền sẽ không có hiện tại được ở bên nhau. Nàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Đông Hoa, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy nhu tình. Đông Hoa cảm thấy ánh mắt ấm áp cùng nụ cười nhẹ nhu mỹ thoáng qua như điện quang hỏa thạch, hắn không kìm lòng nổi, nghiêng thân áp lên người Phượng Cửu, trên cao nhìn xuống đem Phượng Cửu nằm trọn trong tầm mắt của mình, cúi xuống hôn thật sâu lên hoa phượng vĩ giữa trán nàng, nụ hôn này, cơ hồ thay cho tất cả sự cô đơn chờ đợi cùng thiên ngôn vạn ngữ mà hắn còn chưa kịp nói ra cho nàng nghe.

Ngoài cửa sổ, mây nhẹ trôi, gió nhẹ thổi, cảnh xuân loá mắt, ai cũng đều không muốn bỏ qua khoảng thời gian đẹp đẽ nhất.

Cùng một cảnh xuân tươi đẹp, đối với người nào đó mà nói, vô hạn tốt đẹp, còn đối với một người khác mà nói, lại là cô đơn cùng tịch liêu.

Tức Phong Điện, Văn Xương Đế Quân ngồi dựa vào rào chắn trong đình. Ly trà sớm đã lạnh, nàng đi rồi, cái gì cũng không có lưu lại. Hôm nay hắn càng tiều tụy, một đầu tóc dài phiêu dật vẫn như cũ hơi hơi cuộn sóng, bởi vì vô tâm xử lý mà hơi hiện hỗn loạn. Gió lạnh thổi qua vạt áo màu tím, hắn đột nhiên chán ghét màu sắc này, màu này chính là thuộc về nhan sắc của Đông Hoa, với hắn, cũng là một loại ký thác đi. 500 năm qua, hắn từng suy nghĩ vì cái gì mình không phải là Đông Hoa, nếu hắn chưa từng từ thân thể Đông Hoa rút ra, hắn sẽ không cam lòng như thế, hắn có thể cam tâm tình nguyện làm bóng dáng của Đông Hoa, ít nhất như vậy, hắn còn có thể mỗi ngày nhìn thấy nàng, tuy rằng như vậy hắn vĩnh viễn sẽ chỉ là một sợi ý thức ngủ say, như vậy cũng tốt, thống khổ mà tưởng niệm nàng. Hắn ngẩng đầu, suy nghĩ lại lần cuối cùng nhìn thấy nàng, ngày đó, hắn cũng ngồi ở chỗ này, nhìn nàng như một con chim nhỏ nhảy nhót, hướng hắn đi tới, hắn định đứng dậy đón nàng, đích xác, nữ tử tươi đẹp như vậy, ai có thể không yêu? Hắn nhớ rõ, ngày đó, nàng mặc bộ váy phấn hồng, phảng phất giống như tinh linh hoa đào hoạt bát, lại giống như con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng giữa vạn bụi hoa. Bất tri bất giác, trong nháy mắt hắn hoảng hốt, nếu, 500 năm qua, hắn nỗ lực làm nàng yêu hắn, kết cục có thể hay không sẽ khác đi? Nghĩ đến đây, hắn tự giễu lắc lắc đầu, như thế nào sẽ khác đâu? Nàng vì Đông Hoa lấy tâm đầu huyết 500 năm, đau đớn khó chịu cũng không thấy nàng chớp mắt, thậm chí mặc kệ hắn khuyên bảo, không màng thân thể vừa mới khỏi hẳn, lại tăng lớn lượng máu dưỡng khóa hồn ngọc, nếu không phải vì yêu Đông Hoa tới cực hạn, thì vì cái gì có thể làm tiểu hồ ly trở nên dũng cảm kiên cường cùng không sợ cực khổ như vậy?

Kỳ thật, hắn không cần chữa trị nguyên thần của Đông Hoa, hắn hoàn toàn có thể đem khóa hồn ngọc chiếm làm của riêng, nhưng hắn làm không được, bởi vì hắn đã hứa với nàng; hắn cũng có thể dùng sức mạnh đối với nàng, cũng có thể mạnh mẽ chiếm hữu nàng, chính là hắn làm không được, bởi vì hắn không muốn thấy nàng thương tâm khổ sở, thậm chí hắn sợ hãi, sợ nàng hận hắn……
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn có chút đau, trong tình yêu, yêu mà không thể có được không đáng sợ, đáng sợ chính là cầm lên được lại không bỏ xuống được, nhưng hắn làm được.

Văn Xương đứng lên, khóe miệng cong lên, hình như hắn cảm nhận được cái gì, đứng lên đưa lưng về phía đường mòn Phượng Cửu hay đi. Hắn hạ quyết tâm, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên khó đoán, hắn vung ống tay áo lên, hai quả thượng cổ thiên thạch kim quang lấp lánh từ trong ống tay áo bay ra, chính là khóa hồn ngọc cùng tụ phách thạch, Văn Xương thở dài một hơi nói, “Vất vả các ngươi, tu bổ nguyên thần cho Đông Hoa, trị liệu thương cho tiểu Phượng Cửu, các ngươi đều làm rất tốt. Ta biết thượng cổ thiên thạch đã nhận chủ, cho nên, hiện tại chúng ta liền bắt đầu kế hoạch đi!”

Hết Chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro