CHƯƠNG 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gió lạnh phất phơ, mang đến cho Cửu Trùng Thiên một cảm giác thoải mái chưa từng có, một mảnh lớn hoa phật linh nhẹ rung theo gió hơi hơi đong đưa, tựa hồ mỉm cười vui vẻ với niềm hạnh phúc của một đôi tình nhân.

Trong Cửu Hoa Đình, từng trận mùi hoa, ý vị đầu hạ thật nồng, ánh nắng tươi sáng nhưng không quá nóng, chân trời mây bay một đóa lại một đóa tùy ý biến hóa thành vô số dáng người. Phượng Cửu ngồi ở bên bàn đá, trong tay đùa nghịch mấy dây thừng màu đỏ, những sợ dây thừng giống như những tiểu sủng vật rất biết nghe lời, tùy ý ở tay nàng quấn quanh qua lại, trong chốc lát, một cái đồng tâm kết đỏ như lửa liền được ra đời từ tay nàng. Đông Hoa một tay nắm quyển kinh Phật, một cái tay khác chấp khởi chung trà, đưa gần bên môi nhẹ nhàng hớp một cái, lại buông, đôi mắt lại không hề chớp mắt nhìn đồng tâm kết trong tay Phượng Cửu, hắn nhướng nhướng chân mày nói, “Cửu Nhi có nhớ thiếu ta một cái đồng tâm kết?”

“Nhớ rõ, cái này chẳng phải muốn trả cho chàng sao, Đế Quân, chàng thật đúng là vị thần tiên thích so đo nhất Tứ Hải Bát Hoang.” Phượng Cửu hơi hơi trêu chọc, xoay người đem đồng tâm kết đưa tới tay Đông Hoa .

“Ừm, bản quân ngày xưa mang binh chinh chiến, chỉ binh người nhà không nói đạo lý, yêu thích lớn nhất chính là thích so đo, Cửu Nhi có giống bản quân thích so đo không?” Đông Hoa đem đồng tâm kết tinh tế thưởng thức, cuối cùng gọi Thương Hà đến, đem đồng tâm kết cột chặt ở chuôi Thương Hà kiếm, lại nghiêm túc đánh giá một phen mới thu hồi kiếm, ngẩng đầu, ánh mắt có chút thú vị nhìn Phượng Cửu.

“Ta không thích so đo giống chàng đâu, ta chính là Thanh Khâu Nữ Quân, tương lai chính là Ngũ Đế của Ngũ Hoang.” Phượng Cửu đắc ý dào dạt cười, trong mắt đầy vẻ tinh nghịch.

“Ừm……” Đông Hoa đem lông mày nhấc càng cao “Như thế rất tốt, về sau bản quân không nói đạo lý, thích so đo lúc nào, nàng đều không được tức giận, không được so đo lại, mọi việc đều phải nhường ta!”

Phượng Cửu sau khi nghe xong hơi hơi nhíu mày, dùng tay đánh miệng mình vài cái, hắc, cư nhiên cứ như vậy bị đế quân tính kế, xem ra chính mình đời này đều trốn không thoát lòng bàn tay đế quân, gừng càng già càng cay câu nói này một chút đều không sai.

Phượng Cửu bĩu môi, không hề để ý tới Đông Hoa, cầm bút trên bàn vẽ gì đó lên trương giấy màu trắng, trong chốc lát hoành trong chốc lát dựng, một bên vẽ một bên khanh khách cười trộm. Đông Hoa thật là tò mò, buông kinh phật trong tay, nhướn người lại nhìn, lại thấy trên giấy vẽ một trúc các, phong cách có vài phần tương tự hồ ly động.

“Nàng đang vẽ cái gì?” Đông Hoa hỏi.
“Lúc trước hồ ly động của cô cô có chút ẩm ướt, sợ chàng ở không quen, ta liền tính xây dựng một căn nhà bằng trúc ở rừng cây của Mê Cốc.” Phượng Cửu vẫn chưa ngừng bút trong tay, cũng không có ngẩng đầu xem biểu tình Đông Hoa lúc này.

“Ồ, xây cho ta?” Đông Hoa khóe môi cong lên, đảo có vài phần đắc ý.

“Đúng rồi, ta là Thanh Khâu Nữ Quân, chưởng quản toàn bộ Thanh Khâu, dù sao bình thường chàng cũng không có việc gì, còn phải ủy khuất chàng cùng ta ở tại Thanh Khâu.” Phượng Cửu vẫn không có ngẩng đầu, lúc nàng nói ra những lời này cũng là ngữ khí bình thường.

“Ta ở nơi nào thật ra không quan trọng, nàng nguyện ý vì ta xây nhà cho ta ở ta thật là cao hứng.” Đông Hoa ngồi thẳng thân mình, chuẩn bị duỗi tay đem tiểu hồ ly trước mặt ôm vào trong lòng ngực, lại thấy Bạch Chân cùng Chiết Nhan xa xa đi đến.

Trong chốc lát, hai người đã tới trước Cửu Hoa Đình, làm lễ liền ngồi xuống. Phượng Cửu rót nước trà vào chung, đem đưa mỗi vị một ly.

“Tiểu Cửu, con hiện giờ là Thanh Khâu Nữ Quân, sao lại ở Thái Thần Cung vui đến quên cả trời đất?” Bạch Chân nhìn Phượng Cửu vẻ mặt sung sướng, không cấm có chút buồn cười, liền nghĩ trêu chọc nàng một chút.

“Tiểu thúc, Tiểu Cửu biết sai rồi!” Phượng Cửu hơi hơi làm nũng nhận sai, nhưng không rõ khi nào sẽ trở về.
“Thượng thần nói không sai, Cửu Nhi dù sao cũng là Thanh Khâu Nữ Quân, rời đi Thanh Khâu đã lâu, đích xác không tốt, ta cũng đang định mấy ngày nữa mang Cửu Nhi trở về.” Đông Hoa mặt không đổi sắc tâm không nhảy tuyên thệ chủ quyền.

Câu nói này của Đông Hoa làm người nghe nhất thời đều đứng hình, Bạch Chân mới vừa rồi còn đang tươi cười hiện giờ chỉ còn lại nụ cười gượng gạo ở bên môi, Phượng Cửu chỉ cười không nói, thêm nước trà vào ly cho Đông Hoa, chỉ có Chiết Nhan mở ra quạt xếp, trên mặt lộ ra tươi cười mang đầy ý vị thâm trường.

“Đế Quân, có từng nhớ rõ lúc Tiểu Cửu ngủ say, từ trên người nó lấy ra một khối thượng cổ thiên thạch?” Chiết Nhan nói sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Ngươi định nói với ta hiện tại không thấy khối thiên thạch?” Đông Hoa ngẩng đầu cùng Phượng Cửu liếc mắt nhìn nhau, như suy tư gì.

“Không sai, Đế Quân như thế nào mà biết được?” Chiết Nhan có chút tò mò.
Đông Hoa hơi hơi nhíu lại mi, cũng không nói lời nào, chỉ là cùng Phượng Cửu giao lưu ánh mắt, Phượng Cửu liền lập tức ngầm hiểu, theo bản năng duỗi tay chạm vào cần cổ định sờ khóa hồn ngọc, nhưng hiện tại chẳng biết đã đi đâu “Bởi vì khối thượng cổ thiên thạch trên cổ Tiểu Cửu cũng không còn.”
“Chiết Nhan thượng thần có biết, thượng cổ thiên thạch đã nhận chủ, hiện nay sợ là đã trở về với chủ nhân của chúng.” Đông Hoa trong nháy mắt có chút thất thần, suy nghĩ tựa hồ quay trở về tràng đại chiến của vạn năm trước.
“Chủ nhân của hai khối thượng cổ thiên thạch chính là người đã bắt Tiểu Cửu đi Văn Xương Đế Quân?” Bạch Chân cả kinh nói: “Văn Xương Đế Quân kia chính là một nửa nguyên thần mà Đế Quân đã tách ra vạn năm trước?”

“Đúng vậy.” Đông Hoa trước sau vẫn chưa giãn ra chân mày, hắn lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, hơi hơi thở dài một hơi.

“Hắn rốt cuộc muốn cái gì?” Quen biết 30 vạn năm, Chiết Nhan chưa bao giờ thấy Đông Hoa lo lắng giống như lúc này.

“Thay thế ta!” Đông Hoa rốt cuộc giãn mày ra, ánh mắt nhìn về nơi xa, lại thấy Tư Mệnh vội vàng đi đến, đến gần, trong tay cầm một phong thơ trình lên cho Đông Hoa. Phượng Cửu trong lòng một trận lo lắng thê lương, cúi đầu thoáng nhìn nội dung trong thư, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là chữ viết của Văn Xương, theo bản năng nàng chạm đến dây xích đang đeo ở trên cổ tay phải, trong chốc lát suy nghĩ, liền đem dây xích âm thầm giấu vào ống tay áo.
Đông Hoa ngưng thần nhìn qua, mày tức khắc giãn ra, trên phong thư nét bút cứng cáp hữu lực viết hai chữ “Chiến thư”.

Hắn hơi hơi mỉm cười, nhìn mọi người trước mặt, vân đạm phong khinh nói, “Xem ra nên tới cũng sẽ tới.”

Bên bờ sông Nhược Thủy lúc này một mảnh mênh mông, nhật nguyệt vô quang. Đêm đen vô tận bao vây lấy vạn vật, xung quanh tất cả đều là nồng đậm sương mù màu trắng, Nhược thủy cùng phía chân trời giao tiếp ở bên nhau, làm người nhìn không rõ bờ sông cùng chân trời rốt cuộc ở nơi nào, thậm chí trong một cái chớp mắt, làm người cảm thấy bầu trời không to lớn như vậy.

Tay phải Văn Xương nắm chặt Hối Ấp kiếm, đôi tay giao nhau gắt gao ôm trước ngực, tóc dài đen nhánh của hắn đã quấn lên cao không còn xõa dài như những cuộn sóng nhỏ thướt tha trong đêm, chỉ có thần sắc lạnh lùng gợn sóng bất kinh làm cho người khác cảm thấy trong lòng rất là bi thương. Hắn minh bạch, trong hôm nay, cần phải có một cái kết thúc, trong thiên hạ này, hắn cùng Đông Hoa chỉ có thể tồn tại một người, Đông Hoa sinh, Văn Xương chết; Văn Xương sinh, Đông Hoa diệt.

Hồi lâu, đột nhiên phía sau nổi lên một trận gió nhu hòa, gió đưa mùi hoa Phật Linh cùng hương bạch đàn nhẹ nhàng thổi tới, làm nhân tâm hướng tới. Đông Hoa cứ như vậy đến, đứng ở sau lưng Văn Xương, hắn tóc trắng như tuyết bị gió cuốn khởi, phảng phất giống như ánh trăng tỏ sáng, chiếu sáng nửa bầu trời đêm, màu tím thân ảnh vạn năm bất biến ở bên trong sóng nước lấp loáng, thế nhưng vô cớ nổi lên vô hạn nhu tình.

“Đông Hoa, ngươi quả nhiên giữ lời hứa.” Văn Xương nghe thanh âm phía sau, xoay người lại, mênh mông giữa trời cao, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, một người uy phong lẫm liệt, một người khó phân biệt âm trầm.

“Đừng vô nghĩa! Đánh đi!” Đông Hoa gợi lên khóe môi khinh thường, gọi ra Thương Hà, gắt gao nắm chặt trong tay, thân kiếm màu bạc vô hạn sắc bén quấn quanh, đồng tâm kết màu đỏ như lửa được buộc chặt ở chuôi kiếm, lay động trong gió.

Văn Xương nhìn đồng tâm kết đỏ rực như lửa, trong nháy mắt thất thần, đồng tâm kết có hơi thở của nàng, hắn phảng phất có thể nhìn thấy Phượng Cửu mỉm cười đem đồng tâm kết cùng tâm của nàng giao phó cho Đông Hoa. Văn Xương hơi hơi mỉm cười, nụ cười đều là chua xót cùng tự giễu, hắn yêu nàng, mặc dù rất yêu nàng nhưng hắn vô pháp buông tay thành toàn cho nàng, hắn đột nhiên rất hận, hắn hận tại sao hắn không được gặp nàng trước Đông Hoa, hận chính mình vì cái gì vĩnh viễn chỉ có thể làm cái bóng của Đông Hoa.
Văn Xương sắc mặt đạm nhiên, hắn chấp khởi Hối Ấp kiếm, chỉ thẳng ngực Đông Hoa, gió xung quanh hai người bổng chốc nổi lên, song chưởng tung ra, Hối Ấp kiếm cùng Thương Hà kiếm lập tức ở giữa không trung đuổi đánh lẫn nhau, tiếng kim loại quấn quanh đụng vào nhau, âm thanh cực kỳ vang dội, đem ban đêm yên tĩnh càng thêm lạnh lẽo. Thương Hà là thượng cổ thần kiếm, lại là thượng cổ huyền thiết sở tạo mà thành, kiếm phong cứng cáp hữu lực lập tức đem Hối Ấp rơi xuống hạ phong. Hối Ấp cũng không cam lòng yếu thế, đã từng trãi qua giao đấu, nếu dùng cương đối cương tuyệt dôid không phải đối thủ của Thương Hà, liền đem thân kiếm run rẩy trái phải né tránh, sau đó nhân lúc Thương Hà chưa chuẩn bị, cực lực tiến công. Thương Hà nhất thời không tìm được chỗ sở hở để công kích.
Mà lúc này hai vị chủ nhân đang lấy nội lực thao tác Thương Hà cùng Hối Ấp sắc mặt đều ngưng trọng. Ánh mắt Đông Hoa trầm ổn, khóe miệng trước sau mang theo nụ cười không dễ phát hiện, hắn đem nội lực ngưng tụ ở đầu ngón tay, khi tiến khi lui, có lẽ Thương Hà kiếm khí quá mức lợi hại, làm cho bốn phía cuốn lên một trận cuồng phong, gió thổi vạt áo cùng tóc bạc của Đông Hoa, làm hắn thoạt nhìn càng thêm tự tin và tiêu sái. Văn Xương trước sau không có một chút biểu tình, hắn mặt mày buông xuống, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hối Ấp kiếm, trải qua khoảng thời gian tôi luyện, Hối Ấp cùng hắn đã có ăn ý, hắn hơi hơi thu chưởng, đem Hối Ấp kiếm khí tất cả đều tập kết ở lòng bàn tay, đột nhiên, ở trước ngực hắn xẹt qua một viên hình cung, ra sức lôi kéo về phía sau, Hối Ấp nhận được mệnh lệnh, quay đầu lại, không để ý tới Thương Hà. Thương Hà thừa thắng xông lên, theo sát sau đó, lại không ngờ, Hối Ấp trong chớp mắt quay lại đốn ngang thân kiếm Thương Hà, hóa thành một sợi ánh sáng nhu hòa, gắt gao quấn quanh Thương Hà, Thương Hà nhất thời vô pháp nhúc nhích, phát ra phẫn nộ hí vang.
Văn Xương cười, đây là lần đầu tiên từ lúc bắt đầu trận đấu hắn lộ ra một mạt mỉm cười, nụ cười thật là giảo hoạt. Đông Hoa liễm lên ý cười, nhất chiêu lấy lui vì tiến, dụ địch thâm nhập, thực sự vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, hiện tại vô luận hắn làm như thế nào, Thương Hà đều không thể động đậy, Hối Ấp kiếm giống như một bó tiên khóa, đem Thương Hà gắt gao gông cùm xiềng xích. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người hai kiếm cứ như vậy giằng co qua lại, tuy Hối Ấp đem Thương Hà gắt gao quấn quanh, nhưng vô pháp có thể làm chuyện khác, bởi vì Thương Hà kiếm khí lạnh thấu xương cơ hồ muốn đem nó hòa tan.
“Đông Hoa……” Một tiếng gọi ấm áp cắt qua thanh âm tịch liêu của bờ sông Nhược Thủy, kêu chính là Đông Hoa, nhưng nhất thời đem tâm Văn Xương cùng Đông Hoa đều dao động lên. Tiếng gọi ôn nhu, kèm theo thiên ti vạn lũ lo lắng cùng lo âu.

“Cửu Nhi……” Đông Hoa trông thấy xa xa Phượng Cửu đang đứng bên bờ sông Nhược thủy, một bộ váy đỏ rực như lửa, dây cột tóc đỏ thắm quấn quanh phát gian, dây cột tóc cùng một đầu tóc đen như mực bị gió thổi bay, nhìn thật là đẹp. Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt chạm vào nhau, toàn là nhu tình. Trong nháy mắt, Đông Hoa nhìn thẳng vào đôi mắt sáng chứa đầy sự dịu dàng của Phượng Cửu, trong con ngươi của nàng đang rưng rang một uông nước mắt, lệ quang như một sợi sóng nhu hòa, lại giống như giọt sương sớm mai…… Đúng, bao nhiêu nhu tình, hóa giải trái tim vạn năm đóng băng của hắn. Đông Hoa bừng tỉnh đại ngộ, hắn phóng thích chân khí đang ngưng tụ ở lòng bàn tay, làm Thương Hà hoàn toàn tự do, chỉ trong chớp mắt, Thương Hà hóa thành vạn lũ ánh sáng nhu hòa, chói lóa làm mọi người không mở mắt ra được, thân kiếm Thương Hà đột nhiên vô hạn mềm mại làm nó tránh thoát Hối Ấp gông cùm xiềng xích, một lần nữa lập với không trung. Ai từng nghĩ tới, thượng cổ thần kiếm kiên nghị hơn ba mươi vạn năm thế nhưng có thể ôn nhu thành như vậy, giống như chủ nhân của nó, trở về là chính mình, đã biết nhu tình là thế nào.
Văn Xương gắt gao nhíu lại mi, hắn có chút kinh ngạc, hắn không rõ Hối Ấp tại sao lại thua, bọn họ phối hợp lâu như vậy, thế nhưng cứ thua dễ dàng như vậy? Hắn lại một lần nhìn thật sâu Phượng Cửu, đó là tiểu Phượng Cửu của hắn, nàng vẫn đẹp như vậy, an tĩnh thời điểm tựa như một ngôi sao sáng, hoạt bát thời điểm giống như một tia ấm. Bọn họ cùng nhau vượt qua 500 năm, 500 năm qua, trong lòng hắn không có một khắc nào quên được nàng, còn nàng thì sao? Chưa từng có một khắc nhớ thương hắn, ánh mắt nhu hòa của nàng chưa từng thuộc về hắn, tâm hắn chưa bao giờ khổ sở óan hận như bây giờ, nàng yêu Đông Hoa, hắn sẽ huỷ hoại Đông Hoa.

Văn Xương bỏ quên Hối Ấp, mặc nó nặng nề rơi vào chỗ sâu trong sông Nhược Thủy, hắn giơ ống tay áo lên, không bao lâu liền từ ống tay áo bay ra hai viên đá ngân quang lấp lánh, hai viên đá đó là thượng cổ thiên thạch đã tụ hồn phách của hắn, trợ hắn thành hình, tên là văn hối tinh và xương ấp tinh. Đông Hoa chưa kịp thu hồi ánh mắt từ trên người Phượng Cửu, chớp mắt liền thấy đầy trời tinh quang đem hắn bao vây, sau đó ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy rực rỡ tinh quang, rốt cuộc không nhìn thấy gì khác. Không thấy Cửu Nhi của hắn, không thấy sông Nhược thủy, chỉ có trước mắt sao trời, ngôi sao càng ngày càng nhiều, giống như vô số cái chắn, có khoảng 30 ngôi sao liền ở bên nhau, hình thành một tổ trận tinh xảo, 300 ngôi sao khác liền ở bên nhau, hình thành thật lớn khóa trăm tinh. Những ngôi sao đó chen chút hướng Đông Hoa bay đến, Đông Hoa chưa bao giờ gặp qua trận pháp như thế, nhất thời chưa nghĩ ra phương pháp phá trận, chỉ có thể cầm Thương Hà từng kiếm từng kiếm bổ ra tinh triều đang dũng mãnh không ngừng hướng hắn bay tới……

Hết Chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro