CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên trong dãy núi Tuyết Lĩnh, phía dưới nhật nguyệt sao trời, Đông Hoa nắm tay Phượng Cửu sóng vai mà đứng, trên bầu trời đêm, vô số tinh quang dày đặc nối đuôi nhau xếp thành muôn hình vạn trạng, dưới mặt đất có hai bóng hình gắt gao dựa dẫm ở bên nhau.
Yêu là gì? Yêu là cùng nhau sánh vai tương tùy, có thể xa xa tương vọng, nhưng cần thiết sinh tử gắn bó.

“Đi thôi, Cửu Nhi!” Đông Hoa bỗng nhiên chặn ngang bế Phượng Cửu lên.

Phượng Cửu hoảng sợ, ôm cổ Đông Hoa hỏi, “Đi chỗ nào?"

“Ta đã bảo Trọng Lâm ở Bích Hải Thương Linh chuẩn bị yến hội, vừa rồi là lời hứa với nàng, hiện tại ta muốn thực hiện lời hứa với các trưởng bối của nàng.” Đông Hoa cười khí phách, mũi chân chỉa xuống đất, hai người tức khắc đằng vân biến mất, hắn cúi đầu nhìn nàng, ký ức lại quay trở về khi hai người mới gặp, hắn ôm nàng vào trong ngực, nhìn sâu vào đôi mắt ôn nhuận thâm tình của nàng, nghe thanh âm dịu dàng của nàng:

“Ngài là người phương nào?”

“Đông Hoa Đế Quân!”

Xuân có bách hoa thu có nguyệt, hạ có gió lạnh đông có tuyết, nếu vô nhàn sự quan tâm đầu, đó là nhân gian hảo thời tiết.

Một đoạn thời gian rất dài, Đông Hoa vẫn luôn tự hỏi, nhàn sự là như thế nào? 30 vạn năm trước, hắn bình định Tứ Hải Bát Hoang, định luật pháp, chưởng sinh tử, được tôn là thiên địa cộng chủ, hắn khi đó, chỉ biết lấy chiến ngăn chiến, đôi tay nhiễm huyết cũng chưa bao giờ chớp mắt một chút, càng miễn bàn cuộc sống hàng ngày vì những chuyện đó mà bất an, đây là nhàn sự sao? Nếu không phải, thì lại suy nghĩ một chút, những việc này kỳ thật cùng hắn không can hệ gì, có thể nào không tính nhàn sự? Những lần dẹp loạn và trước khi nhường ngôi nếu xem là nhàn sự, thì một trăm năm qua hắn vì không gặp được một con tiểu hồ ly mà đau lòng khó chịu, đêm không thể ngủ thì có thể gọi gì?

36 vạn năm sinh mệnh, hắn một mình một người, không biết cô đơn là gì, cũng không biết tịch mịch là gì, lấy mệnh hộ thương sinh, tự đoạn nhân duyên cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, hắn khi đó cho rằng, không có nhân duyên liền sẽ không có gánh nặng, không có gánh nặng liền sẽ không có uy hiếp.

Hắn một người hóa sinh ở Bích Hải Thương Linh, không có ai nói cho hắn biết lý do hắn đến thế giới này để làm gì; cũng như khi hắn vũ hóa, cũng không cần có người bên cạnh thương tiếc vì sao hắn phải ra đi, nhân sinh như vậy, mới là cuộc sống vốn có của hắn.

500 năm trước khi hắn từ biệt nàng ở Nam Thiên Môn, lúc đó hắn hiểu được tịch mịch cùng cô đơn là như thế nào. Tại sao lại muốn nói lời trong lòng mình cho nàng hiểu, nói cho nàng biết nếu năm xưa không có hủy tên trên Tam Sinh Thạch, hắn sẽ thích nàng? Bởi vì hắn có tư tâm, bởi vì hắn sợ hãi. Hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận, ở trong lòng hắn, tiểu hồ ly sớm đã gắn liền với sinh mệnh của hắn, khi hắn cứu nàng từ trong tay kim nghê thú, nàng đã hiện hữu trong lòng hắn, nàng ôn nhu khả nhân, nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng quả cảm kiên nghị, nàng sinh tử tương tùy, nàng đã làm tan chảy trái tim lạnh giá 36 vạn năm của hắn, nhưng nếu có một ngày, nàng không thuộc về hắn, mà là thuộc về một người khác, hắn còn có thể bình tĩnh như thế, sống năm này qua năm nọ, ngày qua ngày cô tịch hay không? Hắn không thể, cho nên, hắn muốn nói cho nàng biết tâm ý của hắn, những chuyện còn lại, tương lai còn dài, một khối Tam Sinh Thạch mà thôi, hắn sẽ có cách giải quyết, hắn vẫn luôn rất minh bạch, khoảng cách gữa bọn họ, không phải là một khối đá cứng, mà là một cái thời cơ thích hợp, vì cơ hội này, hắn nguyện ý chờ, mặc kệ bao lâu, hắn đều nguyện ý chờ đợi.

Một trăm năm trôi qua vội vàng, trên trời dưới đất, bất quá là mấy lần mây đến mây đi, bất quá là vài lần nhật thăng nguyệt lạc. Bên cạnh ao Phấn đà lợi, ánh mặt trời như cũ vụn vặt, vẫn giống như khi nàng còn ở; bên biển hoa Phật Linh, bốn mùa như xuân, tuy rằng thiếu một ít tư vị. Chính là thiếu cái gì? Chỉ có Đông Hoa mới biết, là thiếu một con tiểu hồ ly được giấu ở sau biển hoa phật linh.

Hắn trước sau vẫn nhớ nàng, thương nàng, Chiết Nhan cũng tới vài lần, hắn cũng không kiêng dè hỏi thăm tình hình Cửu Nhi. Vết thương đã khỏi chưa? Chiếc đuôi bị cắt có trở thành vết thương cũ hay làm nàng đau hay không? Có trộm rượu đào hoa của Chiết Nhan để uống tiêu trừ nỗi nhớ hắn hay không? Sau khi kế nhiệm nữ quân có chuyện gì phiền lòng hay không? Chiết Nhan lắc đầu cười hắn, hỏi hắn có phải là Đông Hoa Tử Phủ Thiếu Dương Quân vô dục vô cầu năm xưa, có phải là thiên địa cộng chủ, là vị thần tiên treo trên tường nữa không? Hắn cũng cười, hắn không phải, đã sớm không phải, khi tiểu hồ ly ôm hắn nói nàng thích hắn thích đến vô cùng, hắn liền không còn là hắn nữa, người ăn thất hồn quả chính là nàng, nhưng người mất hồn lại là hắn, tâm của hắn đã đánh rơi ở chỗ tiểu hồ ly từ lâu rồi.

Hắn thường xuyên một mình nhìn cây hoa đào trong viện phát ngốc, nghĩ tới tiểu hồ ly vì hắn chiết cành đào, trên cành đào nở rộ những đóa đào hoa, mùi hương tựa hồ còn quanh quẩn ở bên người, nhưng người chiết hoa lại sớm đã không còn bên người hắn, phục hồi tinh thần nhìn lại, hoa trong bình sớm đã héo tàn bụi bặm bám đầy, một không gian tịch mịch không kiêng nể gì cười nhạo sự cô đơn của hắn.

Nhớ nàng sao? Ban đầu hắn không dám nghĩ, sợ chính mình càng lún càng sâu, hắn nói bất tương kiến, liền có thể không tưởng niệm, nhưng nếu hắn lại tưởng niệm thì sao? Suy nghĩ một chút cảm thấy cũng không có việc gì, vì thế hắn bắt đầu mặc kệ để chính mình nhớ nàng, nhớ lại từ lần đầu tiên gặp mặt, đến khi nàng biến thành tiểu hồ ly ngày ngày đêm đêm làm bạn, lại đến nhân gian năm làm mấy phu thê, sau đó vì hắn đoạn đuôi cho đến lúc sinh tử tương tùy…… Nàng đi lúc nào cũng nghiêng ngả lảo đảo, mỗi một lần đều đụng vào vai hắn, sau đó hắn cái gì cũng không nói, để cho nàng tùy ý đâm vào trong lòng mình, lại sau đó, liền để mặc hình bóng của nàng ở trong lòng hắn dần dần lớn lên. Nghĩ đến đây, Đông Hoa lại cười, lần này, hắn cười chính mình, đều nói tiểu hồ ly dây dưa hắn, nhưng chính hắn mới là người tạo điều kiện để nàng hết lần này đến lần khác dây dưa với hắn, cho nên, ai dây dưa ai? Sớm đã không thể nói rõ.

Ánh trăng ở Thái Thần Cung quá lạnh, đêm quá dài, hằng đêm hắn thường xuyên nằm mơ thấy có một con tiểu hồ ly  thân thể cuộn tròn ôm lấy hắn ngủ say, lúc đầu hắn rất là kinh hỉ, duỗi tay muốn đem nàng kéo vào trong lòng ngực, nhưng vừa mới vươn tay, hồ ly liền hóa thành một sợi khói nhẹ, biến mất không thấy. Sau hắn biết, đó chỉ là mộng, một giấc mộng xa xôi không thể với tới, mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, hắn trong lòng luôn đau đớn, hắn lại không thể đi vào giấc ngủ, khoác một kiện áo mỏng, dưới ánh trăng hướng tới Tam Sinh Thạch mà đi, Cửu Nhi tên vẫn như cũ ở nơi đó, lập loè dưới ánh trăng, nhưng tên bên cạnh nàng là ai? Văn Xương Đế Quân? Rốt cuộc là người nơi nào? Đông Hoa cứ như vậy đứng trước Tam Sinh Thạch, vừa đứng chính là một buổi tối, hắn lần đầu tiên cảm thấy thế giới này quá lớn, lớn đến mức làm hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ cùng sợ hãi. Hắn vỗ về nhẹ nhàng tên nàng trên Tam Sinh Thạch, hắn đột nhiên tin tưởng, sẽ có một ngày, tên của hắn sẽ nằm bên cạnh tên nàng, mặc kệ là bao lâu, phải trả giá cái gì, đến lúc đó, hắn nhất định phải đem nàng chặt chẽ nắm ở trong tay, khóa trong lòng, không bao giờ làm nàng rời đi.

Thanh Khâu là nơi đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang, nơi này rời xa ồn ào náo động, không bám bụi trần, bốn mùa rõ ràng, thật là một nơi thích hợp cho hồ ly an cư, yên ổn, là nơi đầy tưởng niệm. Đã 200 năm từ khi từ biệt ở Nam Thiên Môn, Phượng Cửu cùng Cửu Trọng Thiên cũng tường an không có việc gì, đó là lời hứa của nàng đối với Đông Hoa, không đi quấy rầy chàng.

Ngoại thành Thanh Khâu, ở rừng cây của Mê Cốc Phượng Cửu chọn ra hai cây lớn nhất, ở giữa dựng một cái bàn đu dây cổ đằng, bàn đu dây rất rộng, có thể chứa hai người, khi Phượng Cửu không có việc gì liền ngồi ở bàn đu dây phát ngốc, mỗi lần nàng ngồi đều ngồi ở nửa bên phải, luôn chừa trống một nửa bên trái.

Bốn phía bàn đu dây đều quấn quanh Phật Linh hoa màu tím, Phượng Cửu âm thầm cười trộm, trước đó vài ngày nàng nhờ Ti Mệnh trộm một ít hạt giống hoa phật linh của Đông Hoa, Ti Mệnh nói cho nàng, hoa phật linh chỉ ở nơi có khí tức của Đông Hoa mới sinh trưởng, nàng không tin. Khi gieo giống xuống cây không nảy mầm, quả nhiên không thể sinh trưởng, nàng không nhụt chí, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nàng nghĩ ra một biện pháp, nàng lấy Tứ Hải Bát Hoang đồ từ trong động hồ ly đem ra, thi pháp làm nó ở giữa không trung huyền phù triển khai, trực tiếp bao phủ mấy cây hoa phật linh, nửa tháng trôi qua, hoa phật linh đã nẩy mầm, không đến một tháng, lại dài ra một mạt nụ hoa đỏ tím. Phượng Cửu ngồi xổm bên hoa phật linh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve kiều nộn cánh hoa, lẩm bẩm: “Đông Hoa, khó trách chàng nói chỉ cần mở Tứ Hải Bát Hoang đồ ra ta liền có thể hiểu biết, quả nhiên a!” Khi nói đôi mắt nàng lại cụp xuống, trên lông mi tức khắc nạm mấy uông nước mắt.

Nàng đứng lên, nhìn lên phát hiện mây đen dày đặc, không bao lâu, hạt mưa liền bắt đầu đại tích đại tích mà rơi xuống, rơi xuống vai và trên đầu tóc Phượng Cửu, Phượng Cửu hơi hơi nhíu mày, chấp khởi bàn tay che ở trên đầu, rồi đột nhiên cảm giác được trên đầu có một mảnh bóng râm che chở, ngẩng đầu nhìn thấy Tứ Hải Bát Hoang đồ không biết từ khi nào đã che ở trên đầu mình, Phượng Cửu đi phía trước, Tứ Hải Bát Hoang đồ cũng đi phía trước; Phượng Cửu lui phía sau, phó đồ cũng lui phía sau, Phượng Cửu đơn giản quyển chuyển chạy vòng vòng, Tứ Hải Bát Hoang đồ cũng chạy theo, nhưng chỉ trong chốc lát, phó đồ liền choáng váng, từ trên xuống dưới di động. Phượng Cửu cao hứng đến mệt mỏi, trực tiếp ngồi rồi nằm xuống đất, ngóng nhìn Tứ Hải Bát Hoang đồ, nói: “Uy, tiểu tứ, Đông Hoa phái ngươi tới bảo hộ ta sao?” Tứ Hải Bát Hoang đồ không đáp, tựa hồ vẫn còn chưa hết choáng váng. Phượng Cửu đóng mắt, gió xuân cùng mưa xuân hỗn loạn mang vài tia đào hoa hương bay thoang thoảng, Phượng Cửu bất giác ngủ rồi, trong mộng, nàng về tới Thái Thần Cung, Đông Hoa ngồi ở trước điện, ngưng mi chăm chú đọc kinh Phật, chung trà trước mặt hắn hơi nóng vẫn còn bốc lên, sương mù mờ mịt trước mặt Đông Hoa, quanh quẩn bên bó tóc màu bạc, làm nàng như thế nào cũng thấy không rõ mặt hắn, nàng muốn kêu hắn, nhưng kêu như thế nào cũng không ra tiếng, nàng có chút đau lòng, dù là trong mộng cũng khổng thể tới gần hắn, nàng xoay người, lại nghe thấy Đông Hoa gọi nàng tên, nàng quay đầu lại, sương mù dần dần tan đi, hắn đứng ở chỗ đó, hướng nàng cười, nụ cười tươi như ánh mặt trời đầu hạ, ấm áp người nàng, cũng ấm áp tâm nàng.

Chờ đến Phượng Cửu sâu kín chuyển tỉnh, hoàng hôn ánh chiều tà đã vụn vặt chiếu vào trên mặt nàng, qua cơn mưa trời lại sáng, đỏ rực một mảnh, đem sơn thủy Thanh Khâu càng nổi bật thanh lệ, cũng phản chiếu Phượng Cửu kiều tiếu khuôn mặt. Phượng Cửu cũng không nóng vội trở về, lại hàn huyên cùng Tứ Hải Bát Hoang một hồi lâu, thẳng đến ngôi sao đều xuất hiện trên bầu trời đêm Thanh Khâu, nàng mới đứng lên, hướng tới đỉnh Thanh Khâu bay đi.
Ban đêm vào đầu hạ vẫn còn một ít hơi lạnh , Phượng Cửu nắm thật chặt chiếc váy đỏ như lửa, ngồi trên mặt đất ở đỉnh Thanh Khâu. Nàng đôi tay chống ở phía sau, ngưỡng mặt nhìn ngôi sao, Tứ Hải Bát Hoang đồ an an tĩnh tĩnh mà cuốn lên đứng ở một bên.

“Tiểu tứ, ngôi sao ở Thanh Khâu là đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang, ngươi có thích hay không?” Phượng Cửu duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phó đồ, lẩm bẩm. Không biết Tứ Hải Bát Hoang đồ nghe có hiểu không, nó đứng nghiên trái nghiên phải như đang trả lời nàng,.

“Tiểu tứ, ta đoán, Đông Hoa lúc này đang ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi …… Nhớ ta!” Phượng Cửu đang còn cười lên tiếng, lại như suy tư gì trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “Đông Hoa, ta biết, người sẽ nhớ ta, tựa như ta mỗi ngày cũng đều nhớ người, chúng ta đều không nói, nhưng không nói không có nghĩa không tưởng niệm, người đưa ta Tứ Hải Bát Hoang đồ, cũng là ý này đi, chừa chút niệm tưởng luôn là tốt, ta cả đời này, bất luận sống bao lâu, trừ bỏ người, ta cũng sẽ không có người nào khác.” Tứ Hải Bát Hoang đồ lần này tựa hồ thật sự nghe hiểu, nhảy nhảy lên, cọ cánh tay Phượng Cửu.

Phượng Cửu cười cười, đem Tứ Hải Bát Hoang đồ ôm trong ngực, đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn lên vị trí Cửu Trùng Thiên dùng sức vẫy vẫy cánh tay phải “Đông Hoa, ta chờ chàng, mặc kệ là bao lâu, ta vẫn sẽ chờ chàng!” Thanh âm của nàng du dương mà trong trẻo, phảng phất giống như một tia sáng, nhắm thẳng Cửu Trọng Thiên phương hướng bay đi.

Tứ Hải Bát Hoang đồ ở trong lòng ngực Phượng Cửu đột nhiên an tĩnh lại, này một người một đồ đều rất ăn ý, không nói, không phải không tưởng niệm, có lẽ, đúng là bởi vì tưởng niệm quá sâu, mới không thể nói ra!

            Hết Chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro