CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có người mặc kệ xuân giang lão,

Lui tới đình tiền đạp hoa rơi.

Cách biệt ba trăm năm, Đông Hoa đột nhiên đến thăm Thập Lý Đào Lâm của Chiết Nhan, lúc đó Chiết Nhan đang đem cánh đào hoa hong gió để vào vò rượu, chuẩn bị phong kín. Lại mở ra vò rượu đào hoa mới ủ thành làm mùi hương phiêu đầy khắp rừng đào.

“Rượu ngon!” Đông Hoa từ trên trời giáng xuống, vững vàng dừng ở giữa rừng đào, Chiết Nhan hơi hơi khiếp sợ, chỉ nghe nói đế quân trăm năm qua cũng không ra khỏi Thái Thần Cung, ngay cả hắn vài lần tiến đến bái phỏng Thái Thần Cung, chưa được ngồi đã được lệnh “Tiễn khách” của đế quân.

Chiết Nhan đang chuẩn bị mời Đông Hoa đến Thập Lý Hoa Đình, lại thấy phía sau Đông Hoa còn đi theo một “Cái đuôi nhỏ" tập trung nhìn kỹ, lông tơ tuyết trắng, đôi mắt tròn xoe, hai lỗ tai chớp chớp, bốn móng vuốt đang cào tới cào lui trên mặt đất, rất là đáng yêu.

“Đây là con Tuyết Sư một cánh của ngươi? Như thế nào đem nó biến thành bộ dáng của tiểu cẩu? Cũng…… Quá……” Chiết Nhan nhìn vốn nên mạnh mẽ oai phong thần thú thế nhưng bị Đông Hoa biến hóa trở nên đáng yêu như thế, nhất thời có chút bất đắc dĩ, nhịn không được liền cười ra tiếng.

“Như thế nào, ngươi đối với tọa kỵ của bản quân có ý kiến?” Đông Hoa bước đến Thập lý hoa đình ngồi, cầm một ly đào hoa say, không chút khách khí mà uống một ngụm.

“Tọa kỵ của Đế Quân, người muốn hình dáng như thế nào thì liền hình dáng đó thôi.” Chiết Nhan hơi hơi mỉm cười, vung tay lên, lại đem một vò đào hoa say đặt trên bàn.

“Tuyết Sư một cánh ta để ở chỗ của ngươi, để Cửu Nhi có thêm bạn cùng chơi. Cứ một trăm năm nó muốn thay lông, ta bảo Ti Mệnh tới mang nó trở về.” Đông Hoa hơi hơi mỉm cười, duỗi tay vuốt ve đầu Tuyết Sư, lẩm bẩm: “Đều là viên mao, sao ngươi lại không đáng yêu bằng hồ ly.”

“Đế Quân, để Tuyết Sư làm sủng vật của Tiểu Cửu……” Chiết Nhan lời còn chưa dứt, lại thấy nơi xa một bạch một phấn hai cái thân ảnh đang hướng nơi này đi tới, là Bạch Chân mang theo Phượng Cửu, Chiết Nhan quay đầu lại, sớm đã không thấy thân ảnh Đông Hoa.

Bạch Chân dắt Phượng Cửu tới gần, Chiết Nhan hiểu rõ cười, đứng dậy chào đón. Tuyết Sư một cánh đi trước một bước, phủ phục trước mặt Phượng Cửu, đầu nhỏ lông xù gục xuống, dùng khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng cọ làn váy Phượng Cửu. Phượng Cửu cúi đầu, nhìn thấy một cục bông trắng, nàng “Di” một tiếng, tò mò mở mắt to, cặp mắt thanh triệt sáng trong, nhấp nháy nhấp nháy, làm cho thân ảnh màu tím đang tránh chỗ tối nao nao lòng. Phượng Cửu ngồi xổm xuống, làn váy hồng nhạt rơi trên mặt đất, cuốn lên vài cánh hoa đang nằm trên mặt đất, bím tóc thật dài giống như lần đầu gặp mặt, an an tĩnh tĩnh từ vai trái rũ đến trước người, phát gian vẫn như cũ được cài một đóa bạch trâm hoa màu hồng nhạt, nhìn không ra đã trải qua 300 năm cứ ngỡ như ngày đầu gặp nhau, thân ảnh trong chỗ tối nhàn nhạt ngưng mắt, không tự giác khóe miệng giơ lên.

Phượng Cửu duỗi tay vuốt ve đơn cánh Tuyết Sư, ngẩng đầu nhìn Chiết Nhan, gợi lên một nụ cười mỉm tỏa sáng như ánh mặt trời, nhẹ giọng nói: “Chiết Nhan, người ở đâu có được một tiểu sủng vật này? Đây có phải là một con…… chó?”

“Ừm, ngươi muốn nó thành cái gì chính là cái gì đi, dù sao chủ nhân của nó cũng sẽ không để ý?” Chiết Nhan cùng Bạch Chân trao đổi ánh mắt, cười rạng rỡ.

Phượng Cửu cũng không thèm để ý, nàng mang con Tuyết Sư một cánh này cùng chơi đùa. Nàng ở trên cỏ nhảy tới nhảy lui, nghĩ nghĩ, lại biến ra một quả tuyến cầu ném lên giữa không trung, Tuyết Sư một cánh thân thủ thập phần nhanh nhẹn, nhảy dựng lên đem tuyến cầu cắn chặt, ở trước mặt Phượng Cửu nằm xuống phủ phục, ngoan ngoãn ngẩng đầu đem tuyến cầu đưa cho Phượng Cửu, Phượng Cửu nhất thời vui vẻ, ha ha ha cười ra tiếng tới.

Chiết Nhan cùng Bạch Chân ở Thập Lý Hoa Đình ngồi xuống, bày ra một bàn cờ, nhìn Phượng Cửu cùng Tuyết Sư chơi vui vẻ. Trên cây đào cách đó không xa, một mạt như có như không thân ảnh đang  nghiêng người nằm ở trên thân cây, vạt áo màu tím rơi xuống, ở trong gió nhẹ nhẹ lay động chậm rãi, tay trái của hắn chống nhẹ đầu, tóc bạc thật dài dưới ánh mặt trời lập loè nhu hòa ánh sáng. Tay phải cầm ly, đặt ở bên môi nhẹ nhàng uống một ngụm, hương khí đào hoa say lập tức lan tràn đến toàn thân. Đôi mắt hắn không hề chớp, nhìn chăm chú trên cỏ thoăn thoắt thân ảnh hồng nhạt, nghe tiếng nàng cười trong treo như tiếng chuông bạc, chỉ cảm thấy hương hoa cỏ trong gió đều là ngọt ngào.

Phượng Cửu chơi mệt mỏi, thẳng tắp nằm ở trên cỏ, Tuyết Sư một cánh dịu ngoan cúi người ở bên cạnh, liếm láp lông tơ. Phượng Cửu nhìn xanh thẳm sâu xa phía chân trời cùng từng đóa trắng tinh lưu vân, phảng phất thời gian đều ngừng lại.

“Tiểu Tiểu Bạch, ta đoán Đông Hoa giờ phút này đang ở Thái Thần Cung uống trà, còn có…… Nhớ ta!” Phượng Cửu cười, hơi hơi nhắm hai mắt, “Tiểu Tiểu Bạch, trời xanh cùng lưu vân của Thanh Khâu chúng ta cũng là đẹp nhất, ngươi đoán Đông Hoa có thích hay không?”

Tuyết Sư một cánh không đáp, chỉ là ngẩng đầu ngơ ngác nhìn thân ảnh màu tím, Đông Hoa cũng nhìn nó, sau đó hắn buông ly, đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở trên môi, làm cái “An tĩnh” thủ thế. Tuyết Sư anh anh gọi một tiếng, liền nằm dán lên cánh tay Phượng Cửu.

Ánh mặt trời càng sáng trong, gió thổi nhẹ nhàng, trong gió ngoại trừ hương hoa cỏ nhàn nhạt, còn có mùi hương đào hoa say, còn có nhàn nhạt…… Phượng Cửu đột nhiên hơi hơi mỉm cười, không hề ngôn ngữ.

Chính là thời khắc này, sinh mệnh đằng đẳng, năm tháng tĩnh hảo.

Cách biệt 400 năm, tương tư với Phượng Cửu mà nói, như một mảnh mùa xuân xanh biếc đã bị chôn sâu dưới lớp tuyết trắng của đỉnh Thanh Khâu. Phượng Cửu đứng bên ngoài Cửu Trọng Thiên, hơi hơi có chút ngây người. 400 năm trước, từ biệt tại nơi này. 400 năm sau, nàng lại đứng ở chỗ này, không nghiêng không lệch cũng vị trí đó, nàng đứng đây, nhưng trước mắt lại không có Đông Hoa của nàng.

Tuyết Sư một cánh đứng bên cạnh cúi đầu nghe theo, ngoan ngoãn dùng mặt cọ cọ làn váy Phượng Cửu, góc váy tất cả đều là tua rua đỏ như lửa, từng cụm như ngọn lửa nhiệt liệt, cũng không biết bốc cháy lên tưởng niệm vì ai.

Phượng Cửu ngồi xổm xuống, khẽ vuốt lông tơ ở phần lưng Tuyết Sư, khinh thanh tế ngữ nói: “Tiểu Tiểu Bạch, Chiết Nhan nói chủ nhân của ngươi ở Cửu Trùng Thiên, chút nữa ta phải đi đến chỗ Thiên Quân thương lượng hôn sự của cô cô, sau đó đi xem Thành Ngọc, ngươi liền tự mình trở về đi!” Phượng Cửu nói xong đứng dậy đến gần cổng Cửu Trủng Thiên, thủ vệ nao nao, cúi đầu gọi một câu “Nữ Quân”, lại nhìn nhìn Tuyết Sư một cánh bên người Phượng Cửu, tự giác lui qua một bên. Phượng Cửu nhẹ nhàng khoát tay, liền cùng Tuyết Sư đi vào, đi vài bước, dừng lại nhìn Tuyết Sư, buồn bã nói: “Tiểu Tiểu Bạch, không biết bọn họ là nể mặt mũi của ngươi, vẫn là nể mặt mũi của ta?” Tuyết Sư một cánh lẫm lẫm vung đầu, thật đúng là có chút ngạo khí. Phượng Cửu lại cười, bước vài bước lại dừng, trong không khí nơi nơi đều là hương bạch đàn, tựa hồ còn có một chút mùi hoa phật linh, nàng từng nghe Ti Mệnh nói đó là hoa Đông Hoa yêu thích nhất.

Phượng Cửu cũng không đi tìm nơi phát ra mùi hoa, chỉ hướng tới Tuyết Sư một cánh mà xua xua tay, lấy kỳ cáo biệt, ai ngờ Tuyết Sư lưu luyến mỗi bước đi, đều nói thần thú cả đời chỉ nhận một chủ, nàng chung quy không phải chủ nhân của nó, để nó trở về, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Mới vừa hồi thần, đã thấy Ti Mệnh thong thả ung dung từ xa đến gần. Ti Mệnh nàng không xa lạ, những năm gần đây thường xuyên cùng Thành Ngọc đến Thanh Khâu thăm nàng, rất nhiều chuyện của Đông Hoa, cũng từ hắn nơi đó mà biết.

“Nữ Quân Điện Hạ!” Tư Mệnh hơi hơi cúi người, hành cái lễ không lớn không nhỏ.

“Ti Mệnh, ngươi có khỏe không?” Phượng Cửu cũng đáp lại lễ, đôi mắt mỉm cười nhìn Tư Mệnh, nhìn xuyên qua Tư Mệnh, nhìn về phía nơi xa hơn.

“Phiền Nữ Quân Điện Hạ lo lắng, tiểu tiên rất tốt, gần đây bận rộn không đi thăm nữ quân được, cũng may người đã đến rồi.” Ti Mệnh nghiêng người nhường đường, vung tay lên, ý bảo Phượng Cửu vừa đi vừa nói chuyện.

“Đế Quân…… Tốt không?” Phượng Cửu vẫn như cũ mỉm cười, thanh âm câu hỏi này bỗng nhiên trở nên ôn nhu.

“Đế Quân mọi chuyện đều ổn, thật ra so với trước thanh nhàn một ít, Thiên tộc gần đây cũng không có đại sự gì, chỉ có hôn sự của Thái Tử Điện Hạ cùng cô cô của người, việc này không cần Đế Quân làm chủ, cũng không có việc gì phải lo lắng, nói là muốn sửa chữa Thái Thần Cung một chút.” Ti Mệnh chậm rãi nói.

“Sửa chữa Thái Thần Cung?” Phượng Cửu dừng lại bước chân, có chút tò mò hỏi.

“Dạ, đúng rồi, sáng lập một chỗ ở thiên điện, trồng rất nhiều hoa phật linh, nghe nói còn muốn ở biển hoa phật linh xây dựng một đình hóng gió.” Ti Mệnh thật ra không có dừng lại, vừa đi vừa nói chuyện, như là đang bàn việc nhà.

“Vậy sao? Đế Quân như thế nào có nhã hứng như vậy?” Phượng Cửu nện bước nhanh hơn, theo đi lên.

Ti Mệnh khẽ cười một tiếng, nói: “Đế Quân lão nhân gia làm việc, từ trước đến nay tùy tâm, nơi nào chúng ta có thể xen vào, bất quá giúp một chút thôi, đại bộ phận đều là ngài tự tay làm lấy, nhìn như đối với chỗ thiên điện rất yêu thích.”

Phượng Cửu không nói chuyện nữa, chỉ là hơi hơi mỉm cười. Trước mắt là đại điện nghị sự, nàng từ biệt Ti Mệnh, hẹn trong chốc lát sẽ gặp nhau ở Liên Hoa Các, liền xoay người vào đại điện.

Tu Mệnh khóe miệng cười còn chưa lui bước, liền thấy Đông Hoa chậm rãi đi tới, ánh mắt xa xưa mà thâm thúy, vẫn luôn theo sau thân ảnh đỏ thắm mới vừa nhập điện.

“Bái kiến Đế Quân” Ti Mệnh hơi hơi mỉm cười, chậm rãi thi lễ.

“Ừm.” Đông Hoa hơi hơi suy nghĩ một lát nói: “Các ngươi hẹn nhau ở nơi nào?”

“Liên Hoa Các của Thành ngọc Nguyên Quân.”

“Liên Hoa Các hôm nay hoa sen đều không nở, đổi đến bên cạnh ao Phấn Đà Lợi đi, nơi đó hoa súng đang nở trông rất đẹp.”

Ti Mệnh ngầm hiểu, hơi hơi khom người hành lễ nói: “Dạ……”

Thời gian lưu chuyển bay nhanh đến, bên cạnh ao Phấn đà lợi tiếng cười nói tới từng trận. Thành Ngọc không biết lấy những viên đại đại dạ minh châu từ chỗ nào, cùng Ti Mệnh và Phượng Cửu cẩn thận nghiên cứu.

Đông Hoa liền không xa không gần mà đợi, dùng phiến cây xanh che đậy màu tím thân ảnh của hắn, hắn ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi dựa vào chiếc ghế, bên người phóng cần câu thật dài, cần câu một đầu lẳng lặng rũ ở mặt nước, cá tuyến không cần mồi, vẫn nhẹ nhàng nổi lơ lửng, mặt ao sáng mặt như gương, chiếu ngược nhiều đóa hoa súng màu tím cùng canh dương liễu bên cạnh ao. Đông Hoa cứ như vậy thích ý mà nằm, trên mặt che một quyển kinh Phật, bên tai đều là thanh âm mềm mại của Phượng Cửu.

“Phượng Cửu, người còn thích Đế Quân không?” Thành Ngọc đùa nghịch dạ minh châu, đột nhiên xoay người nhìn chăm chú hỏi Phượng Cửu.

“Thích a, rất rất thích, thích đến vô cùng.” Phượng Cửu cười nói, thanh âm rất là mềm nhẹ, ánh mắt nàng nhìn xa xăm phiêu rất xa, dừng ở một cây lá xanh phồn hoa, gió trung tơ liễu dừng ở bên người Đông Hoa.

“Cửu Nhi, kỳ thật, ta cũng vậy!”

Chỉ nguyện quân tâm tựa ngô tâm, định không phụ tương tư ý ( Chỉ nguyện tâm chàng cũng như tâm ta, nhất định không phụ ý tương tư).

Đôi khi, cách biệt như thế, thời gian quá dài, đã quên trải qua bao lâu, chỉ còn lại nổi tương tư sớm đã trở thành thói quen.

Đều nói tương tư luôn là u sầu, nhưng Phượng Cửu lại không cho rằng như vậy. Đương sáng sớm ánh mặt trời rải khắp hướng Thanh Khâu đại địa, nàng hơi hơi mở hai mắt, chùm tia sáng nhu hòa chiếu rọi gương mặt nàng, nàng đứng dậy, đem chậu nước lành lạnh phát lên trên mặt, tức khắc thần thanh khí sảng. Nàng thoáng nhìn mấy viên đậu đỏ trên cửa sổ, bất quá mới thời gian mấy ngày, đậu đỏ thế nhưng rộn rả nảy mầm. Phượng Cửu dạo bước đi qua, đem đậu đỏ chuyển qua dưới ánh mặt trời, dùng muỗng nhỏ múc một ít nước tới, tưới lên bùn đất nơi đậu đỏ đang nảy mầm, hơi hơi nhuận ướt bùn đất tức khắc trở nên no đủ lên.

Nàng tinh tế đánh giá vài nhánh đậu nhỏ được nàng chăm sóc cẩn thận, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt. Nhớ lại một trăm năm trước ở Cửu Trủng Thiên, tựa hồ cũng là cái dạng thời tiết này, không trung trong xanh như ngọc bích, lơ lửng mấy đám mây. Bên cạnh ao Phấn đà lợi hoa súng thật sự đẹp, còn có phong cảnh bên cạnh ao……

Nàng suy nghĩ trong chốc lát, liền từ ngăn kéo nhỏ trên bàn trang điểm lấy ra một cái hộp nhỏ, nhẹ nhàng nhoáng lên, cái hộp nhỏ tức khắc vang lên xôn xao, mở ra cái nắp, nguyên lai rất rất nhiều đậu đỏ được hong gió. Này đó đậu đỏ vừa nhìn liền biết là được tỉ mỉ chọn lựa, lớn nhỏ nhất trí, màu sắc đều giống nhau. Phượng Cửu trái lo phải nghĩ, lại lấy ra kim chỉ, tức khắc, từng nhóm từng viên đậu đỏ liền được xuyên qua kim chỉ, không bao lâu, đã xuyên thành bộ dáng một con tiểu hồ ly, vẫn là một con cửu vĩ hồng hồ, sinh động như thật, làm người nhìn tâm liền sinh trìu mến, nàng do dự một chút, lại từ trong ngăn kéo lấy ra đoạn mũi tên cùng chuông phật linh, chuông phật linh là nàng ở bờ sông Nhược thủy dùng sáo ngọc tráo đổi, đoạn mũi tên là ở thế gian nàng thay hắn chịu, hắn từng đáp ứng, bất luận như thế nào đều sẽ không quên khoảng thời gian đó, sau lại bảo Ti Mệnh đem hai vật này trả lại nàng, mới đầu nàng cũng cho rằng hành động này của Đông Hoa là chặt đứt niệm tưởng của nàng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu như muốn nàng chặt đứt niệm tưởng, tại sao không lấy lại chuông phật linh, mà trả lại cả hai cho nàng, cho nên…… Phượng Cửu nghĩ đến đây, hơi hơi thất thần ngây ngô cười, nàng quay đầu, nhìn chăm chú Tứ Hải Bát Hoang đồ treo trên tường, khẽ cười nói: “Cho nên, tiểu tứ, chuông Phật Linh cùng đoạn mũi tên kỳ thật cùng ngươi giống nhau, ta đã hiểu!” Tứ Hải Bát Hoang đồ hãy còn đong đưa vài cái, không tỏ ý kiến. Phượng Cửu cũng không quản nó, từ trên đoạn mũi tên lấy chuông phật linh xuống, cột vào mắt cá chân của mình, đem đậu đỏ tiểu hồ ly cột thật chặt ở trên đoạn mũi tên. Hôm nay Ti Mệnh cùng Thành Ngọc tới thăm, nàng tranh thủ trang điểm, sau đó nắm chặt tiểu hồ ly cùng đoạn mũi tên hướng rừng cây Mê Cốc bay đi.

Hết Chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro