CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta nghe nói này đem đoản đao là ngươi thiết kế?"

Phượng Cửu thình lình bị một thanh âm làm cho hoảng sợ, vừa nhấc đầu quay lại, lại trùng hợp đụng phải Đông Hoa.

"Ngươi tới lúc nào?" Phượng Cửu vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại bị Đông Hoa tay nhẹ nhàng đặt ở bả vai, ý bảo nàng không cần hành lễ.

Đông Hoa nhẹ nhàng vung tay lên, trên bàn lập tức chất đầy các loại nguyên liệu chế tạo đoản đao. Đông Hoa nhìn những nguyên liệu đó rồi quay qua nhìn Phượng Cửu, chậm rãi nói: "Binh khí cũng có nhân tính giống, nếu như ở chung sẽ có cảm giác với nhau, có lẽ cũng sẽ thành tri kỷ." Đông Hoa dừng một chút, lại nói, "Cứ như Thương Hà, nó luôn tùy theo tính tình của ta, không dễ dàng xuất vỏ, một khi ra khỏi vỏ, nhất định là có lệnh của ta. Ngươi thiết kế đoản đao như thế này là thế nào?"

Phượng Cửu nghiêm túc mà nghe, lại cúi đầu suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, nhẹ giọng nói "Đế Quân mới vừa nói Thương Hà giống ngài thật là không tồi, chính là trên thế giới này cầu mà không được có quá nhiều người, dùng "nhất định" là sợ hai quá mức tuyệt đối."

Đông Hoa chỉ cảm thấy trong lòng hơi lạnh, lúc ánh mắt của nàng quá mức thanh triệt, lại với thanh triệt bên trong nổi lên một tia lạnh lẽo, tia lạnh lẽo kia lại lộ ra sự chờ mong, còn có không cam lòng. Đông Hoa khẽ nhíu mày, ánh mắt đau đớn kia như đâm vào tâm của tâm. Đúng vậy, cầu mà không được? Hắn và nàng cũng là như vậy.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Phượng Cửu đột nhiên nhẹ nhàng mà cười ra tiếng tới "Đế Quân mới vừa hỏi ta, thiết kế đoản đao kia là như thế nào, kỳ thật ta cùng ngài vừa rồi nói giống nhau, Thành Ngọc tính tình nhiệt tình, cho nên đoản đao quanh thân lấy mấy thốc màu đỏ hợp hoan hoa làm ám văn, hợp hoan ngoại hình tựa như nhảy lên ngọn lửa, cùng tính tình của cô ấy thật là xứng đôi."

Đông Hoa thoáng gật đầu, lại hỏi, "Được khảm ở chuôi đao thượng tâm hình hồng bảo thạch lại giải thích thế nào?"

Nói tới đây, Phượng Cửu đôi mắt đột nhiên sáng sủa lên, kêu Đông Hoa ngồi sát lại, gần sát lỗ tai của Đông Hoa, nhẹ nhàng nói "Hồng bảo thạch biểu tượng cho sự ái mộ, Tam Điện Hạ đây là muốn cầu hôn Thành Ngọc! Hơn nữa hợp hoan hợp hoan, bách niên hảo hợp."

"Ừm? Thì ra là thế! Vậy vật này cũng thật là quan trọng, đích xác phải tốn rất nhiều tâm tư cùng công phu." Đông Hoa cảm nhận được hơi thở ấm áp truyền đến bên tai, lại có chút thất thần, ngay sau đó nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, nói: "Thứ này muốn hoàn thành có lẽ cũng hơi lâu, ngươi đi bẩm với cô cô ngươi, cứ ở tại nơi này đi." Nói xong lại tinh tế quan sát bản thiết kế kia, rõ ràng thấy được bản vẽ kia đã có vài giọt sớm. Nàng chớp mắt một cái, phảng phất thấy nàng ở trong động hồ ly, với một ngọn nến, với một tờ giấy, thiết kế vật định tình cho người khác, mà nghĩ nghĩ, rồi lại đột nhiên nàng nghĩ tới chính mình, nhất thời thương cảm, nhịn không được liền rơi lệ.

"Cửu Nhi!" Đông Hoa nhất thời thất thần, thế nhưng thanh âm rất đau lòng.

"Sao?" Lúc này Phượng Cửu đang cúi đầu đùa nghịch trong tay sợi dây đỏ, làm như nghe được Đông Hoa gọi nàng, liền theo bản năng mà lên tiếng.

Đông Hoa nhìn nàng với vẻ mặt nghiêm túc, liền hít sâu một hơi, may mắn là nàng không thấy được cảm xúc của mình "Nàng đang làm cái gì vậy?"

"Trát đồng tâm kết. Đế Quân, ở Thanh Khâu của ta, lúc nữ hài tử xuất giá, cha mẹ đều sẽ trát một đại đại đồng tâm kết treo ở tân phòng, bởi vì thứ này tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm, ta cũng thay Tam điện hạ cùng Thành Ngọc trát một cái, treo ở chuôi đao của doạn đao, thứ này cũng có ngụ ý rất quan trọng nha!" Phượng Cửu cũng không ngẩng đầu lên, lại cười mắt doanh doanh mà trả lời.

"Cùng ta trát một cái được không!" Đông Hoa nhìn nàng, lần đầu tiên hy vọng thời gian có thể dừng lại như vậy.

"Sao?" Phượng Cửu lúc này mới không thể tưởng tượng mà ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trùng hợp hắn cũng không hề chớp mắt mà nhìn nàng.

Chỉ một cái chớp mắt kia, bầu trời thế nhưng lại như sâu kín mà tối sầm xuống dưới, chân trời tinh quang rạng rỡ. Kỳ thật, nàng nói rất đúng, tương lai còn dài.


Sáng sớm tại Thái Thần Cung, tựa hồ vạn vật đều rất có yên tỉnh. Ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu vào trên mặt Phượng Cửu, Phượng Cửu động động miệng, quay mặt đi tiếp tục ngủ.

Đông Hoa trong tay đang cầm vỏ của đoản đao, hắn tay phải nắm khắc đao, tay trái gắt gao nắm vỏ đao, một chút một chút mà khắc cánh hoa hợp hoan. Hắn cứ như vậy mà khắc, trên mặt vẫn là một biểu cảm lạnh lùng. Vốn dĩ với hắn mà nói, sự quan trọng của đao kiếm là ở bên trong, mà không phải ở bề ngoài, nhưng hôm qua nghe Phượng Cửu nói ra các lý do kia, hắn liền cảm thấy vỏ kiếm cũng rất quan trọng,chỉ là hoa hợp hoan? Cũng không tránh khỏi quá khó điêu khắc một ít. Ngày xưa hắn mang binh phát run, vỏ kiếm Thương Hà cũng làm mất quá vài lần, chỉ là khi vỏ kiếm nhận được chủ, thì có thể trở về, đến nỗi lúc trước chế tạo binh khí hắn cũng nghĩ không ra nên chế tạo vỏ kiếm thế nào.

Hắn nghĩ, không tự giác quay đầu sang nhìn nàng đang ngủ say trên bàn, nàng vẫn cứ đẹp như vậy, trong lúc ngủ vẫn cứ nở một nụ cười ngọt ngào, môi tựa hồ dính vào vài giọt sương, Đông Hoa không cấm giãn chân mày ra, lộ ra một mạt mỉm cười. Hắn vươn tay, muốn chạm đến gương mặt ửng đỏ của nàng, lại không biết vì sao, trong đầu thế nhưng thoáng hiện kia bốn chữ Thượng Cổ Di Chí, tay hắn liền khựng lại ở giữa không trung, sống lâu như vậy, có lẽ hắn chưa từng sợ hãi chuyện gì, nhưng từ lúc gặp nàng hắn luôn là sợ hãi. Sợ hãi thấy nàng, càng sợ hãi khi không nhìn thấy nàng; sợ nàng thân cận hắn quá, càng sợ hãi khi nàng rời đi quá xa; sợ hãi cùng nàng ở bên nhau, càng sợ hãi không thể cùng nàng ở bên nhau. Đông Hoa tự giễu mà cười cười, ngày xưa Thiên Địa Cộng Chủ, chỉ huy thiên quân vạn mã khi xé rách nguyên thần để chiến đấu với Tần Thiên cũng không từng chớp mắt một chút nào, hiện giờ lại bởi vì một con tiểu hồ ly trở nên như thế lo được lo mất. Vốn là vô duyên sao cưỡng cầu được? Đông Hoa lại không khỏi nhíu mày lại.

Phượng Cửu bị ánh mặt trời chiếu vào liền chuyển tỉnh, mở mắt ra liền đem mọi biểu cảm của Đông Hoa thu vào đáy mắt.

"Đế Quân!" Phượng Cửu xoa xoa mắt, gọi tên hắn trong thanh âm còn kèm theo một tia mềm mại khi mới tỉnh ngủ. Phượng Cửu nhìn ấn đường gấp gáp của Đông Hoa, trong lòng lại không nén được bi thương, nàng đau lòng mà duỗi tay khẽ vuốt chân mày của Đông Hoa, sâu kín nói "Đế Quân ngài vẫn là không nhíu mày mới tốt, tuy rằng không có được nhau sẽ làm chúng ta đau khổ, nhưng cầu mà không được có nhiều người như vậy, chúng ta đều bất quá chỉ là một chúng sinh trong muôn nghìn bụi bậm đó mà thôi, ngẫm lại cũng không có gì đáng giá để so đo, huống chi......"

Phượng Cửu đột nhiên im bặt, huống chi, cả hai chúng ta cũng dành tình cảm cho nhau. Dư lại này nửa câu, nàng không thể nói, bởi vì nếu nói ra, sợ là với hai người bọn họ mà nói, lại thêm đau khổ.

Đông Hoa nhìn Phượng Cửu không có muốn nói ra, hắn hơi hơi mỉm cười, giãn mày ra, đem vỏ đao trong tay đưa cho Phượng Cửu. Phượng Cửu tiếp nhận vỏ đao, trong lòng lại rất là kinh ngạc, đêm qua nàng bất tri bất giác mà ngủ, trong mộng còn mơ cùng Đế Quân ở bên nhau du sơn ngoạn thủy, lại không màng thế sự, nghĩ đến cũng thật là ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Phượng Cửu nghĩ đến chỗ này, đột nhiên biểu tình trở nên nghiêm túc mà khẩn trương, nàng ửng đỏ mặt, cúi đầu, thanh âm phóng thực nhẹ thực nhẹ "Đế Quân, ta đêm qua nhưng có nói cái gì không ổn nói mớ sao?"

Đông Hoa mới vừa rồi còn ở nghiền ngẫm biểu tình biến hóa trên khuôn mặt nàng, giờ khắc này nhưng thật ra là đã sáng tỏ, tiểu nha đầu vẫn là đang lo lắng chuyện này. Đông Hoa chỉ cười không nói, không khỏi nhớ lại đêm qua nàng trong lúc ngủ mơ ngọt ngào mà gọi hắn Đông Hoa, vì thế hắn ý cười càng sâu.

Nụ cười này, thật ra đã làm cho thâm tâm của tiểu hồ ly trở nên rối loạn, làm nàng càng thêm chột dạ, bởi vì đêm qua ở trong mộng, nàng hôn môi Đông Hoa, cái loại cảm giác chân thật như vậy, nên nàng sẽ không mộng du mà thật sự làm như vậy đấy chứ?

"Ngài cười ta làm cái gì? Ta có phải thật sự là nói gì đó không nên nói?" Phượng Cửu giương mắt, lại tiểu tâm cẩn thận mà nhìn Đông Hoa liếc mắt một cái.

"Ừm, còn thật là......" Đông Hoa cố ý kéo dài thanh âm, tiểu hồ ly lập tức cúi đầu, dùng đôi tay bụm mặt, rồi lại thập phần để ý Đông Hoa ở bên dưới.

"Không có, cái gì đều không có, ngủ giống như một tiểu trư, trong miệng còn không ngừng nhai đi nhai lại, giống như đang ăn cái gì đó rất ngon."

"A? Cứ như vậy?" Phượng Cửu vẻ mặt hồ nghi hỏi.

"Ừm, bằng không thì ngươi mơ thấy cái gì?" Đông Hoa đi lên, thoáng nhìn nàng, lại cười hỏi "Đêm qua ăn cái gì đâu?"
Phượng Cửu bĩu môi, trong lòng nghĩ, bất quá chính là ăn ngài sao! Nghĩ đến đây, Phượng Cửu lại lo chính mình hi hi ha ha nở nụ cười. Đông Hoa ngồi đối diện, ôn nhu nói "Vỏ đao này đã dựa theo ngươi bản thiết kế để hoàn thành cũng không sai biệt lắm, nàng thử nhìn xem."
Phượng Cửu đem vỏ đao ngắm ở trong tay, không thể không thừa nhận, vỏ đao này từ chế tác đến điêu khắc đều rất tinh xảo, nàng nghĩ không ra được một vị Thiên Địa Cộng Chủ từ trước đến nay tay luôn cầm binh quyền nhưng lại rất thấu hiểu tâm tư của nữ nhi bởi vì phải là người tinh tế như vậy mới chế tác ra được đồ vật như thế này, liền hỏi "Hoa hợp hoan này điêu khắc sinh động như thật đến như vậy, ngài làm như thế nào được?"
"Sao" Đông Hoa nghe ra lời này rất có ý kính nể trong đó, liền dựa vào thành ghế, tư thế thập phần lười biếng "Thật đúng là có phiền toái một ít, bất quá đây là tín vật cầu thân của Liên Tống, thật là không thể qua loa, huống chi người thiết kế lại dụng tâm như thế, ta sao có thể tùy tiện mà làm cho xong, đúng không?"
"Đế Quân nói rất đúng! Nhưng thân đao cùng chuôi đao này muốn làm như thế nào?" Đối với thiết kế ngoại hình, Phượng Cửu rất có thành tựu, nhưng nói đến thực tế, Phượng Cửu thật đúng là rất khó xử.
"Thân đao này vốn dĩ nên sử dụng huyền thiết tầm thường rèn bảy bảy bốn mươi chín ngày mới được, nhưng huyền thiết bản thân vốn rất trầm, màu sắc cũng không quá đẹp, không thích hợp nữ hài tử, xem ra chúng ta phải đi một chuyến đến Đông Hải, tìm Đông Hải Thủy Quân xin một khối vân thiết. Vân thiết ở Đông Hải chất uyển chuyển nhẹ nhàng mềm mại, dưới ánh mặt trời có thể hiện ra bảy màu sắc, hẳn là rất thích hỏi." Đông Hoa cứ ở đó mà từ từ kể ra.
"Hồng bảo thạch kia nơi nào tốt nhất? Ta nghe nói Bồ Đề Sơn thừa thải các loại đá quý, lại có thần thú bảo hộ, không dễ dàng đến được." Phượng Cửu lập tức khó khăn.
"Đá quý ở Bồ Đề Sơn tuy tốt, lại không bằng nhuận sinh thạch ở Dệt càng Sơn vừa xinh đẹp vừa kiên cố, nàng có ân cứu mạng với Thương Di Thần Quân kia, nếu nàng hỏi hắn có lẽ cũng không phải là chuyện khó." Đông Hoa nghiêng đầu nhìn Phượng Cửu nói.
"Như vậy cũng không phải việc khó! Vậy thì ta đi ngay!" Phượng Cửu đứng lên, đang muốn rời đi, thanh âm lười biếng của Đông Hoa lại lần nữa vang lên:
"Ai bảo nàng đi một mình, ta cùng nàng đi, sau đó chúng ta sẽ ghé qua Đông Hải là xong mọi chuyện!"
Lúc này, lại thấy Ti Mệnh đi đến trước mặt, hành lễ với Đông Hoa xong rồi nói "Hôm nay Thương Di Thần Quân tới Cửu Trùng Thiên vấn an Dệt Càng công chúa, lúc này đang ở Tẩy Ngô Cung, nghe nói Phượng Cửu Điện Hạ đang ở Thái Thần Cung làm khách, nói muốn xem thương tích của Phượng Cửu Điện Hạ đã khỏi hay chưa, liền năn nỉ Thiên Quân mời Phượng Cửu Điện Hạ qua đó một chuyến."
"Sao cơ? Thương Di Thần Quân tới, Đế Quân, vậy chúng ta không cần phải đi một chuyến đến Dệt Càng Sơn để tìm hắn rồi!" Phượng Cửu vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lại quay về phía Ti Mệnh nói "Ta đi cùng ngươi!"
"Tiểu hồ ly, ngươi nghe thấy hắn liền rất vui vẻ?" Đông Hoa liếc Phượng Cửu một cái.
"Đương nhiên rồi, ngài mới vừa rồi còn nói muốn hỏi hắn về nhuận sinh thạch hay sao, giờ hắn ở đây không phải tốt sao!"
Lại thấy Đông Hoa hoàn toàn không để ý tới Phượng Cửu, mà là quay sang nói với Ti Mệnh: "Ti Mệnh, ta cùng đi!"
Lúc này mọi người đều ở trong Tẩy Ngô Cung. Thiên Quân ngồi ở phía trên, Dạ Hoa cùng bạch thiển nắm tay nhau đứng ở một bên, mà Thương Di Thần Quân thù đứng ở bên kia, thần sắc rất tự tại, giống như là người nhà của mình.
Phượng Cửu theo phía sau Đông Hoa từ từ đi vào đại điện. Lại thấy trong điện bầu không khí có chút quái dị. Lẽ ra là Thiên Quân giúp Thương Di đến đây để tới gặp Phượng Cửu, nhưng mà lại như thế nào Tẩy Ngô Cung cung Thái Tử cùng ở đây? Phượng Cửu nhìn Bạch Thiển bằng một ánh mắt, liền thấy Dạ Hoa cùng Bạch Thiển hành lễ với Đông Hoa Đế Quân.
"A Ly bái kiến Đông Hoa Đế Quân!" Lại là thanh âm mềm mềm mại mại này đánh vỡ cục diện xấu hổ.
"Ừm!" Đông Hoa nhìn Cục Bột Nhỏ mỉm cười gật đầu, xoay người định ngồi xuống. Lại thấy Cục Bột Nhỏ vẫn luôn theo sau lưng mình. "Ngươi còn có chuyện gì?" Đông Hoa nhướng mày hỏi.
"Đế Quân trang sức bên hông của người thật xinh đẹp, vẫn là lông xù xù." Cục Bột Nhỏ ánh mắt lưu luyến nhìn chiếc đuôi hồ ly ở bên hông Đông Hoa.
"Thích?" Đông Hoa rất có hứng thú mà nhìn tiểu hài tử trước mặt hỏi.
"Dạ, A Ly thích!" Cục Bột Nhỏ duỗi tay định vuốt ve, ai ngờ còn chưa sờ lên được, đã bị Đông Hoa xoay người che ở phía sau.
"Ừm, ta cũng thích." Đông Hoa nói liền ngồi xuống chiếc ghế mềm đã chuẩn bị, đôi mắt liếc về phía của Thương Di Thần Quân không nói lời nào.
"Dệt Càng Sơn Thương Di bái kiến Đế Quân." Thương Di tiến đến phía trước hành lễ, lễ nghĩa rất là chu toàn. Rồi sau đó lại quay sang Phượng Cửu "Không biết thương thế của Phượng Cửu Điện Hạ có tốt lên hay không? Ân cứu mạng vẫn luôn không dám nhìn, hôm nay tới Cửu Trùng Thiên thăm tiểu muội, lại nghe nói Phượng Cửu Điện Hạ đang ở Thái Thần Cung của Đông Hoa Đế Quân làm khách, liền đến để hỏi thăm một chút."

Hết Chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro