CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Làm phiền Thương Di Thần Quân nhớ mong, Phượng Cửu đã rất tốt, còn muốn cảm tạ thần quân đưa tới tiên dược, còn về ân cứu mạng, thần quân chính là ở Thanh Khâu ta suýt nữa bị xích viêm thú làm bị thương, Phượng Cửu cứu ngài chỉ là việc thuộc bổn phận, Thương Di Thần Quân thật sự không cần khách khí như thế.”

“Vẫn là để cho ta nhìn xem thương thế của nàng thế nào ta mới yên tâm, bằng không ta thật sự không an lòng.” Thương di tiến lên một bước, liền nhìn cổ Phượng Cửu. Phượng Cửu lại cảm thấy thập phần không được tự nhiên, đang muốn trốn tránh, liền nghe Đông Hoa Đế Quân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:

“Thiên Quân mới vừa rồi cùng các ngươi nói cái gì?”

Câu nói này dường như có cái gì ma lực, nháy mắt làm mọi người chú ý, đều không hẹn mà cùng đem lực chú ý chuyển dời đến trên người Thiên Quân cùng Đông Hoa.

Mà Thiên Quân lại giống như bị hỏi chuyện gì xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng, cười nói “Cũng không có gì, chính là bàn việc trong nhà, ha hả, bàn việc trong nhà thôi!”

“Phượng Cửu tỷ tỷ, mới vừa rồi vị Thương Di Thần Quân này nhờ phụ quân cùng mẫu thân đệ đi Thanh Khâu cầu thâ hôn, nói là phải tìm cho tỷ một vị hôn phu.” Tiểu đoàn tử lôi kéo ống tay áo Phượng Cửu, vẻ mặt trẻ con.

“A Ly! Không nói bậy!” Bạch Thiển chạy nhanh đến kéo A Ly về phía sau, sau đó gương mặt tươi cười dịu dàng nói “Con nít không hiểu chuyện, nói lung tung, bất quá ta cùng Dạ Hoa đều cảm thấy việc hôn nhân này không tệ, cũng tính toán cùng các trưởng bối bàn luận.”

“Thiển Thiển, ta khi nào nói……” Dạ Hoa lời nói còn chưa nói xong liền bị Bạch Thiển kéo kéo quần áo.

“Cô cô, người nói cái gì, con……” Phượng Cửu muốn nói cái gì, lại nhất thời không biết từ đâu mà nói lên, đành phải chuyển hướng Thương Di Thần Quân, trịnh trọng mà làm một cái lễ, nói: “Đa tạ Thương Di Thần Quân coi trọng, ta cùng với ngài bất quá bèo nước gặp nhau, cứu ngài vốn là ngoài ý muốn của ta, lại cũng là chức trách của ta, thật sự là……”

“Ta từng nghe Thanh Khâu Bạch Thiển Thượng Thần từng cứu giúp một cái tiểu hắc long, sau lại tiểu hắc long trở về báo ân, Bạch Thiển Thượng Thần liền kêu tiểu hắc long lấy thân báo đáp. Sau lại liền có Thái Tử cùng Thái Tử Phi hôm nay, ta biết được nữ tử Thanh Khâu đều là như vậy không câu nệ tiểu tiết, không vì tục lễ sở ước, như thế cùng nữ tử Dệt Càng Sơn chúng ta có chỗ rất giống nhau, hiện giờ ta cũng nguyện làm theo Dạ Hoa Thái Tử, không biết Phượng Cửu Điện Hạ có bằng lòng suy xét hay không?” Thương Di Thần Quân lời nói thật ra khẩn thiết, Bạch Thiển đều vì thế mà cảm động.

“Ngài sao có thể lấy chuyện của cô cô ta cùng cô phụ, cùng chuyện của chúng ta mà đánh đồng, cô cô ta và cô phụ duyên phận chính là do Tam Sinh Thạch khâm định.” Phượng Cửu nóng nảy, một câu ra tới lại làm chính mình bị ngơ ngẩn, đúng vậy, Tam Sinh Thạch nói có duyên liền có duyên, Tam Sinh Thạch nói vô duyên liền vô duyên, ngẫm lại thật là buồn cười, thế gian này nhân duyên toàn là do một cục đá làm chủ, nửa điểm không phải do người, chuyện của nàng cùng Đông Hoa? Ngàn năm nay dây dưa, ngàn năm ràng buộc lại là vì cái gì? Nếu như thật sự không thể ở bên nhau, mình lại có thể cam tâm tình nguyện mà gả cho người khác? Hắn lại làm sao bây giờ đâu? Một người, chủ vị thanh lãnh của Thái Thần Cung, tương lai sẽ mãi mãi như vậy luôn cao cao tại thượng như vậy, Phượng Cửu phảng phất lại thấy Đông Hoa ngày qua ngày, đứng ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, nhìn thế giới bị hoàng hôn nhiễm hồng kia, nhìn Tứ Hải Bát Hoang mà hắn dùng hết toàn lực bảo hộ. Nếu là hắn trước kia, có lẽ hắn có thể xem nhẹ. Nhưng nếu hắn trong lòng có nàng, mà nàng, nếu không thể ở bên cạnh cùng hắn……

“Phượng Cửu, nếu như vị này thần quân một hai phải báo ân, không bằng hỏi hắn tặng một khối nhuận sinh thạch đi!”

Phượng Cửu ngẩng đầu, lại đụng vào ánh mắt ôn nhuận của Đông Hoa, ánh mắt kia có quan hệ thân thiết, càng có sáng tỏ, hắn hiểu nàng, vẫn luôn hiểu nàng.

Đông Hoa, nếu như thật sự muốn cô độc sống quãng đời còn lại, cũng cho ta cùng chàng đi!

Phượng Cửu không nhớ ngày đó là như thế nào rời đi khỏi Tẩy Ngô Cung, nhớ mang máng Đế Quân nói xong câu nói kia, Thương Di Thần Quân liền một hơi lấy ra vài khối nhuận sinh thạch xinh đẹp cho làm nàng chọn lựa. Lúc sau giống như Đông Hoa đi đến trước mặt nàng, hơi ngừng một chút, sau đó nàng liền đi theo hắn trở về Thái Thần Cung, lưu lại Tẩy Ngô Cung một đám người hai mặt nhìn nhau.

Từ ngày ở Tẩy Ngô Cung trở về, Đông Hoa liền một mình ở tẩm điện đối với Thượng Cổ Di Chí ngây người đã rất lâu, hắn suốt hai ngày nay không chợp mắt, chỉ là một mặt nhìn trang sách ố vàng kia, một cái chớp mắt thế nhưng gắt gao mà cau mày, tay phải dùng sức mà tạo thành nắm tay, thái dương không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Mà hai ngày này, Phượng Cửu ở ngoài tẩm điện của hắn nhìn quanh, lại là nôn nóng lại là lo lắng. Nhờ Ti Mệnh đi xem, Ti Mệnh lại nói tẩm điện kết giới quá mức cường đại, muốn tới gần đều không được. Thẳng đến buổi tối ngày hôm sau, Đông Hoa mới từ tẩm điện ra tới, hắn khoác áo khoác màu tím, khuôn mặt có chút tiều tụy, Phượng Cửu biết nhiều năm nay thân thể hắn vẫn luôn khôi phục, lại không biết đến tột cùng khôi phục đến tình trạng gì. Lúc này thấy hắn ra tới, lại là bộ dáng như vậy, thế nhưng nhất thời không thể nhịn xuống, liền đi lên, đem hắn chặn ngang mà ôm lấy, lại đem đầu thật sâu vùi vào ngực hắn.

Đông Hoa cúi đầu, lại thoáng nhìn nàng nước mắt ràn rụa, sắc mặt tái nhợt lợi hại, trong lòng liền biết nàng chờ hắn suốt hai ngày nay, vốn dĩ khuôn mặt tròn trịa, thế nhưng bây giờ gầy ốm không ít, thân thể tựa hồ cũng hao gầy một chút. Hắn duỗi tay, muốn đem nàng xoa tiến trong lòng ngực, muốn hỏi nàng một chút, hắn rốt cuộc nên nói nàng làm thế nào mới tốt. Nhưng chỉ một động tác đơn giản đến cực điểm đều làm hắn vô cùng cân nhắc, hiện ở hắn trước mắt, vẫn như cũ là một quyển Thượng Cổ Di Chí.

Hắn phóng nhẹ động tác, chỉ là chậm rãi ở sau lưng nàng mà vỗ vỗ, ý bảo nàng chính mình không có việc gì, bảo nàng không cần lo lắng, nhưng ai biết động tác ôn nhu này, làm người trong lòng ngực khóc lợi hại hơn. Vì thế Đông Hoa cũng không hề an ủi, đơn giản để nàng khóc, khóc xong rồi trong lòng nhất định sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Phượng Cửu khóc đã một trận, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau lại là vô số nhu tình bay tán loạn, nỗi đau này thật sự làm người ta khó có thể thừa nhận. Hắn không nói, nàng có thể hiểu, tựa như ngày hôm trước ở Tẩy Ngô Cung, hắn chỉ nhìn nàng bằng một ánh mắt, liền hiểu rõ tất cả. Kỳ thật trên thế giới, khoảng cách xa xôi nhất không phải là ta đứng ở trước mặt ngài, ngài không biết ta thích ngươi, mà là yêu nhau sâu đến cốt tủy, lại không thể ở bên nhau.

Đông Hoa lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, đôi tay ôm nàng nắm lại thật chặt, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy nói “Cửu Nhi, chớ có khổ sở, có lẽ, tình huống còn không có xấu như vậy.”

“Ta từng ở bờ sông Nhược thủy cùng chàng đã nói, chàng sống ta sẽ sống, chàng chết, ta cũng tuyệt không sống một mình, lời này vẫn luôn tính, tình huống không có xấu như vậy, ít nhất chúng ta còn chưa chết, nhiều nhất chúng ta không ở cùng nhau sớm sớm chiều chiều,  nhưng lại có thể cùng nhớ nhau, như vậy cũng là tốt, ta sẽ ở vậy không lấy ai, quyết không để chàng một mình.”

Đông Hoa không biết Thương Di Thần Quân xuất kia hiện thế lại có thể làm Phượng Cửu hiểu thấu đến như vậy, nghĩ đến nhiều năm nay Cửu Nhi của hắn thật là trưởng thành, có tư tưởng cùng quyết định của chính mình, chỉ là nàng còn nhỏ như vậy, nếu thật sự cùng hắn ở bên nhau như vậy, hắn nỡ lòng nào? Đông Hoa nhẹ nhàng buông ra nàng, ánh mắt lại vẫn như cũ dừng lại ở trên mặt nàng, Cửu Nhi thật sự rất đẹp, lớn lên một ít sẽ càng đẹp mắt, đẹp đến hắn thật sự rất muốn có được nàng, độc chiếm nàng. Hắn từng nói với nàng, thần tiên cả đời này rất dài, không có đời đời kiếp kiếp, nhưng hôm nay hắn lại nói với nàng đời đời kiếp kiếp.

Đêm hôm đó rất dài, cũng rất ngắn. Hai người đều không nói chuyện nữa, ánh trăng sáng trong, như ngân hà tế bạc toái ngọc rất giống nhau, làm người xem tới được, nhưng không cảm giác được.

Ngày hôm sau, Đông Hoa sáng sớm liền nhích người đi Đông Hải, quả thật, đã có nhuận sinh ngọc, chỉ còn thiếu vân thiết Đông Hải. Ngoài dự đoán mọi người chính là, hắn cũng không có mang Phượng Cửu đi cùng, cho nên khi Phượng Cửu tỉnh lại, chạy tìm toàn bộ Thái Thần Cung đều tìm không thấy hắn, trong nháy mắt, nàng thực hoảng.

Nhờ có Ti Mệnh báo cho nàng Đông Hoa đi Đông Hải nàng mới yên lòng, một người lại lang thang không có mục tiêu,đi rồi hồi lâu, bất tri bất giác thế nhưng đi tới bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, nàng biết Đông Hoa thường thường đứng ở chỗ này một mình, hơn nữa mỗi khi đứng là rất lâu, lúc nàng vẫn là một con tiểu hồ ly, liền thường xuyên cùng hắn đứng ở chỗ này, cái gì đều không làm, vẫn là như vậy mà nhìn thương hải tang điền.

Nếu như hắn là bệ hạ, nàng là Cửu Nhi, thương hải tang điền này là thay đổi trong nháy mắt, nhưng nếu như hắn là Đông Hoa, nàng là Phượng Cửu, thương hải tang điền này với bọn họ dài dòng dõng sinh mệnh thật sự là nhỏ bé, cho nên Đông Hoa nói không có gì đáng nhớ, cũng không phải thật sự không nhớ, mà là tương lai còn dài, không cần phải lẩn quẩn lo lắng. Phượng Cửu đột nhiên minh bạch, nàng mất năm sáu trăm năm  mới nghĩ thông suốt, kỳ thật Đông Hoa đã sớm suy nghĩ cẩn thận, không phải không yêu, cũng không phải không nghĩ yêu, có lẽ còn cần một ít thời gian, một ít cơ hội.

Phượng Cửu đứng đó mà xuất thần, lại không biết phía sau đã có người chậm rãi tiếp cận, người kia nhìn bóng dáng của nàng, trên mặt toát ra rất nhiều sự tha thiết mà không muốn buông tha, tinh tế nhu nhược nhân nhi như vậy, lại dám khiêu chiến thiên mệnh muốn yêu Đông Hoa, thật sự là làm cho người khác đau lòng.

“Ngày ấy ở Thập Lý Đào Lâm ta đưa một quyển sách cho Đế Quân nàng có thấy không?”

Phượng Cửu bị một thanh âm bất thình lình làm hoảng sợ, xoay người vừa thấy, lại là một dáng dóc trống khua chiêng muốn cưới nàng Thương Di Thần Quân.

“Không…… Không có!” Phượng Cửu nhìn người trước mắt, dung mạo bất biến, nhưng biểu tình lại không giống tên thư sinh mặt trắng mình từng cứu, phảng phất có vài phần…… Sắc bén?

“Nàng mang tới quyển sách đó, ta có thể cho nàng biết, nàng cùng Đông Hoa kiên quyết ở bên nhau sẽ có hậu quả gì.” Thương Di Thần Quân hơi cười cười, Phượng Cửu tâm lại như bị kim đâm một chút, sinh đau.

Bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, hoa súng nở quyến rũ nhưng có rất nhiều vẻ, mãn trì màu tím này cực kỳ giống Thái Thần Cung một biển hoa phật linh ở Thái Thần Cung. Với hoa súng hoa sen mà nói, màu tím là cực kỳ hiếm thấy trân quý, nghĩ đến Đông Hoa thật là cực kỳ thích màu sắc này.

Phượng Cửu đột nhiên nhớ tới chính mình lúc vẫn là một con tiểu hồ ly, thường thường đi theo Đông Hoa ngồi ở trong đình, khi đó hắn vẫn là ít nói như vậy, phảng phất đem tất cả tịch mịch đều dung vào trong lòng hắn.

Nghĩ đến đây, Phượng Cửu hơi hơi có chút đau lòng. Tay nàng che phủ cuốn Thượng Cổ Di Chí mới vừa rồi lấy ra từ tẩm điện của Đông Hoa, lại chậm chạp không dám mở ra. Nàng thừa nhận nàng có chút sợ hãi, sợ hãi bên trong có mệnh số của chính mình cùng Đông Hoa, càng sợ hãi giống như lời Thương Di Thần Quân nói, bên trong có chứa sự thật tại sao nàng và hắn không thể ở bên nhau. Phượng Cửu hơi hơi thở dài, vốn dĩ đã phải tính toán tốt cho dù không thể ở bên nhau cũng không sao mà? Sao sự thật ở trước mắt, lại là không cam lòng cùng đau lòng như vậy?

“Xem ra nàng vẫn tin tưởng ta.” Thương Di Thần Quân ngồi xuống đối diện Phượng Cửu, ánh mắt có vài phần mềm mại đánh giá Phượng Cửu.

“Cho nên, ngài bảo ta lấy quyển sách này tới, là muốn nói cho ta những chuyện ta ko biết?” Phượng Cửu hít sâu một hơi, làm như quyết định cũng như cũng đã quyết tâm.

“Ừm, không sai, chuyện ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được.” Thương Di Thần Quân hơi hơi mỉm cười, duỗi tay cầm cuốn Thượng Cổ Di Chí đặt ở trên tay của Phượng Cửu. Phượng Cửu giống điện giật rút tay về, cau mày khó hiểu mà nhìn Thương Di Thần Quân.

“Nàng rất chán ghét ta?” Thương Di Thần Quân nhấc lông mày cười hỏi, nụ cười thế kia nhưng có vài phần tự giễu.

“Cũng coi như không ghét lắm, nhưng chưa tới thích, vừa rồi động tác của ngài đã quá vượt khỏi lễ giáo.” Phượng Cửu nhíu mày, có chút tức giận.

“Nàng nghĩ ta sẽ trở thành người nào? Ta sẽ tùy ý khinh bạc ân nhân cứu mạng?” Thương Di Thần Quân nói xong nhìn Phượng Cửu, trước mắt là một bộ dung nhan tuyệt sắc, khó trách đến Đông Hoa cũng động tâm. “Phượng Cửu Điện Hạ, ta chỉ là muốn giúp nàng hiểu biết quá khứ Đông Hoa, chẳng lẽ không phải nàng cũng muốn biết sao? Tới đây, cho ta bắt tay, ta dẫn nàng đi xem, người mà nàng tâm tâm niệm niệm Đông Hoa Đế Quân, quá khứ chính là người kiểu gì.”

Phượng Cửu nửa tin nửa ngờ, Đông Hoa đã từng nói với nàng qua quá khứ của hắn, hắn từng là Thiên Địa Cộng Chủ, đôi tay dính đầy máu tươi, cũng từng giết chóc mà đỏ hai mắt, hắn thậm chí còn nói, nàng thích hắn đều không phải là hắn thật sự. Một khi đã như vậy, không ngại đi xem quá khứ của hắn, có lẽ có một ngày, nàng có thể nói cho hắn, vô luận hắn là ai, nàng đều yêu.

Phượng Cửu vươn tay, đặt ở Thượng Cổ Di Chí ở phía trên, Thương Di Thần Quân liền vươn tay, nắm tay Phượng Cửu, trong lúc nhất thời, Phượng Cửu chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo đánh úp lại, trước mắt liền đột nhiên kim quang chợt lóe, còn bày biện ra một bộ động thái hình ảnh.

Đó là ở một khối bình nguyên có diện tích rộng lớn, quanh mình một mảnh hỗn độn, nhật nguyệt vô quang. Bình nguyên trên mặt đất một mảnh biển lửa, cỏ cây sớm đã hóa thành tro tàn. Giữa không trung, mơ hồ thấy hai cái bóng người bay lên không, trong đó một bộ áo tím, tóc dài màu bạc tùy ý hỗn độn mà rối tung, trong tay Thương Hà Kiếm phẫn nộ mà gào rống, đó là Đông Hoa. Đối diện nam tử thanh ytóc đen, hai mắt lửa đỏ, trong tay nắm một thanh thiết chùy thật lớn, phía sau lóng lánh một đôi cánh tuyết trắng, cánh cùng thiết chùy này chính là ma đầu Tần Thiên năm đó.

Hết Chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro