CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đông Hoa, ta và ngươi đã đại chiến ba ngày ba đêm, bây giờ nguyên khí của ngươi đã đại thương, mà ta lại không bị tổn hao gì, ngươi biết là vì sao không? Bởi vì trên người ngươi tất cả đều là chính khí, mà ta, lại là hoá thân của chính tà, ngươi đánh không lại ta.” Tần thiên đối với thiên địa tối tăm mà cuồng tiếu vài tiếng, vẻ mặt miệt thị mà nhìn Đông Hoa “Đến đây đi, đến khi ta nhập ma, bằng không với sức lực ngươi và ta, cùng chia một mảnh đế quốc hắc ám sắp tới.”

“Tần Thiên, những thương sinh vạn dân chết ở trên tay ngươi đâu chỉ ngàn ngàn vạn vạn, hôm nay ta phải dùng máu tươi của ngươi tế những vong linh vô tội đó.” Đông Hoa nói xong đột nhiên hét lớn một tiếng, ngạnh sinh sinh mà đem nguyên thần tinh nguyên từ trong thân thể rút ra, vứt giữa không trung, đôi tay cầm Thương Hà ra sức ra một kiếm, nguyên thần kia theo tiếng vỡ thành hai nửa, trong nháy mắt, giữa không trung vô cớ xuất hiện hai Đông Hoa, một cái áo tím tóc bạc, tay cầm Thương Hà, một người áo tím tóc đen, còn người còn lại cả người phiếm đỏ tươi huyết sắc. Hai người Đông Hoa, một chính một tà, trao đổi một ánh mắt với nhau, liền ra sức hướng tới Tần Thiên mà đánh, lực lượng này quá mức cường đại, Tần Thiên còn chưa phản ứng, đã bị chặn ngang bổ ra, hóa thành tro bụi, chỉ còn câu nói không kịp nói ra nói “Đông Hoa, ngươi vì giết ta, nghịch thiên sửa mệnh, tự hủy nguyên thần, triệu hoán tà ác trong ngươi, ta thật ra muốn nhìn một chút, hiện tại ngươi nên như thế nào khi xong việc, ngày sau tà ác trong ngươi chính là ta ngày hôm nay, ngươi rốt cuộc là thắng hay vẫn là bại?”

Dư âm Tần Thiên vẫn còn ở bên tai, lại thấy hai Đông Hoa kia giằng co trên không trung, tóc đen Đông Hoa đầy mặt tà khí, đang muốn giết chân thân của hắn, bởi vì hắn biết, chỉ có đem chính nghĩa của hắn giết chết, hắn mới có thể vĩnh viễn tồn tại.

“Nếu là ta gọi ngươi ra tới, ta nhất định phải giết ngươi. Đến đây đi!” Tóc bạc Đông Hoa múa may Thương Hà, nhất kiếm nhất kiếm hướng tới một người khác của chính mình đâm tới, đâm ra mỗi nhất kiếm đều hung hăng mà phản phệ ở trên người của chính mình, đó là nguyên thần của hắn biến ảo mà thành, là một bộ phận của hắn, tự nhiên, tổn hại hắn, đó là tổn hại chính mình.
Trận chiến ấy lại đánh hai ngày hai đêm, tóc đen Đông Hoa không có một chút ngưng tay, bởi vì hắn biết, Đông Hoa thương hắn vài phần, đó là thương chính mình vài phần. Hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ là hắn không nghĩ tới Đông Hoa thế nhưng thật sự đối chính mình tàn nhẫn như vậy, cuối cùng nhất kiếm thẳng tắp xẻo tâm mà đi, Đông Hoa không phải muốn huỷ hoại hắn, mà là muốn huỷ hoại chính hắn, chỉ có huỷ hoại chính hắn, một nửa kia nguyên thần mới có thể đi theo mà mất đi. Tóc đen Đông Hoa đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, hắn cứ như vậy tới không minh bạch, đi vô tung vô ảnh, phảng phất chưa từng tồn tại qua.

Mà Đông Hoa mất đi một nửa nguyên thần cũng hơi thở thoi thóp mà tê liệt ngã xuống trên mặt đất, bởi vì Đông Hoa nghịch thiên sửa mệnh, xé bỏ nguyên thần, Tứ Hải Bát Hoang lần đầu tiên núi khô sông cạn, hơn nữa một tai nạn kéo dài mười vạn năm, vạn vật khó khăn, vô số sinh mệnh ngã xuống.
May mà Chiết Nhan cùng một chúng tiên nhân kịp thời cứu Đông Hoa trở về, việc này cũng theo một lần hủy thiên diệt địa đại chiến cùng bị bao phủ ở trong lòng mọi người, không người đề cập lại, chỉ còn thổn thức. Đông Hoa bởi vì nghịch thiên sửa mệnh tạo ra sự lầm than cho dân chúng, nội tâm không thể tha thứ cho chính mình, liền đem quâm vị truyền cho Thiên Quâ, cũng vì làm cho mình từ đây trở thành người vô dục vô cầu, lại mặt khác niệm tưởng việc mà mình đã tự xoá tên của chính mình trên Tam Sinh Thạch. Chính hắn cũng bởi vì huỷ hoại một nửa nguyên thần hơn nữa thân chịu trọng thương mà ngủ say suốt ba vạn năm mới tỉnh lại.

Đến tận đây về sau, vân đạm phong khinh, thiên hạ thái bình.

Bên cạnh ao Phấn Đà Lợi ánh mặt trời như cũ biến sái, Phượng Cửu từ nơi ảo cảnh không thấy ánh mặt trời trở về, chỉ cảm thấy trong lòng vô hạn thương cảm cùng đau lòng, đại tích đại tích nước mắt giống như sao băng chân trời, xẹt qua gương mặt, nặng nề mà dừng ở trên trang sách ố vàng.

Quá khứ của Đông Hoa, thế nhưng yên lặng mà chịu đựng nhiều như vậy, Thiên Địa Cộng Chủ này, quả thật trừ bỏ Đông Hoa, lại không có người khác. Hắn nói không sai, chính mình một mặt nói yêu hắn, làm sao từng biết mình yêu đến tột cùng là cái gì ở hắn. Cũng chỉ có hiện tại, khi nàng nhìn thấy được quá khứ hắn, vì thương sinh mà hắm không màng tất cả, nàng mới lần đầu tiên cảm thấy, chính mình lại có chút mờ mịt thất thố. Mặc kệ là quá khứ của hắn, vẫn là hiện tại của hắn, đều vì Tứ Hải Bát Hoang mà trả giá cùng chịu đựng, hắm như vậy, làm nàng cảm thấy mình đã trở thành một người nhỏ bé cùng hèn mọn.

Nàng khổ sở, khổ sở chính là quen biết hắm tới nay đã ngần ấy năm, nàng chưa bao giờ chân chính mà hiểu rõ hắn, về những chuyện đã qua của hắn, thậm chí những chuyện về hắn nàng đều không có nghe qua. Nàng đau lòng, đau lòng chính là hắn luôn là một người một mình gánh vác hết thảy, bảo hộ thương sinh sứ mệnh cũng được, không thể yêu nàng cô tịch cũng thế, hắn trước nay đều chỉ nghĩ chính mình một người thừa nhận những chuyện của Tứ Hải Bát Hoang này. Hắn từ trước cho rằng, nếu như nàng gặp qua bộ dáng trên chiến trường của hắn sẽ sợ hãi như thế nào. Kỳ thật, hiện tại nàng thật sự nhìn thấy một màn này, nàng chỉ cảm thấy càng thêm đau lòng, càng thêm yêu hắn, càng nghĩ cùng hắn vĩnh viễn bên nhau không cả rời.

“Nàng khóc?” Thương Di thu hồi tay đặt ở trên tay phải Phượng Cửu, tuy rằng trong nháy mắt kia, hắn lại có chút không muốn buông ra.

Phượng Cửu lấy lại tinh thần, quay mặt trộm đem nước mắt trên mặt lau khô, sâu kín nói đến, “Đa tạ ngài dẫn ta để hiểu biết quá khứ của ngài ấy, Phượng Cửu thực cảm kích.”

“Thoạt nhìn có vẻ nàng rất khổ sở?” Thương Di Thân Quân vẫn chưa để ý lời cảm tạ của Phượng Cửu, mà là lo chính mình đứng lên, đi đến một bên, ngẩng đầu nhìn màn trời xanh lam, tiếp tục nói “Phượng Cửu Điện hạ, nàng có biết, Đông Hoa chỉ có một phần hai nguyên thần, bao nhiêu năm trước trận chiến ấy lại cơ hồ muốn mạng hắn, cho nên khi hắn ở thế gian vì nàng mất hết pháp lực, cũng không phải mấy trăm năm hoặc là mấy ngàn năm là có thể tu trở về.”

Phượng Cửu nghe được lời này, trong lòng phảng phất bị cái gì nặng nề đập một chút, làm nàng đau đến lập tức mất đi tri giác, chỉ có thể dựa vào một tia khí lực lẩm bẩm nói, “Sẽ không, hắn cùng ta nói rồi, đã tốt không sai biệt lắm.”

“Lời này nàng cũng tin, cho dù năm đó Mặc Uyên thượng thần tu vi như vậy, lấy nguyên thần tế Chuông Đông Hoàng, còn phải uống máu tim của cô cô nàng bảy vạn năm mới tỉnh lại, huống chi Đông Hoa Đế Quân mất một nửa nguyên thần, năm đó còn bị trọng thương như vậy , nàng thật sự cảm thấy hắn có thể như lời hắn nói, mấy trăm năm có thể hồi phục sao?” Thương Di Thần Quân xoay người lại nhìn Phượng Cửu, thần sắc đạm nhiên.

“Ngài có biện pháp?” Phượng Cửu đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, trước mặt người này không biết là địch là bạn, nhưng có một chút có thể khẳng định, chính là hắn tuyệt không sẽ vô duyên vô cớ cho nàng xem những cái đó quá khứ của Đông Hoa.
“Ta sẽ không nói biện pháp, nàng có từng nhớ rõ, ta từng nói qua với nàng, nếu nàng cùng Đông Hoa kiên quyết ở bên nhau sẽ như thế nào?” Thương Di Thần Quân lại quay người ngồi ở Phượng Cửu đối diện, nhìn trực diện đôi mắt nàng. Phảng phất muốn cái gì đó từ ánh mắt của nàng “Đông Hoa năm đó nghịch thiên sửa mệnh, xé bỏ nguyên thần, làm cho Tứ Hải Bát Hoang có kiếp nạn dài đến ba vạn năm, nàng cảm thấy nếu như hắn lại nghịch thiên sửa mệnh, không để ý tới Tam Sinh Thạch mà kiên quyết cùng nàng ở bên nhau sẽ như thế nào?”
Phượng Cửu bị câu hỏi như vậy, ký ức đột nhiên nhớ tới ảo cảnh vừa rồi một màn hạo kiếp của Tứ Hải Bát Hoang, nàng đột nhiên hiểu thấu Đông Hoa, hắn ẩn nhẫn, nếu như lại có một lần, nàng quả thực không dám tưởng tượng, lại sẽ là một hồi tai nạn như thế nào.

“Hiện tại ta chỉ nghĩ ngài nói cho ta, ngài có hay biện pháp làm hắn khôi phục hay không?” Phượng Cửu lấy lại bình tĩnh, mới làm cho mình từ sự khiếp sợ kia đi ra, hiện tại thương tích của Đông Hoa quan trọng hơn.

“Nàng như vậy là quan tâm hắn?” Thương Di Thần Quân liếc Phượng Cửu một cái, nhưng thật ra toát ra vài phần kính nể chi tình, hắn mới vừa rồi cho rằng nàng nghe được sự thật không thể ở bên nhau sẽ khổ sở, sẽ mất mát, ai ngờ nàng lại có tâm tình truy vấn hắn trợ giúp phương pháp chữa thương cho Đông Hoa “Phương pháp thật ra ta có, chỉ là không biết nàng có nguyện ý tin ta hay không.”

“Ngài nói xem.” Phượng Cửu nhớ lại từ khi quen biết Thương Di Thần Quân đến nay, khi phát sinh sự tình, người này xác thật không giống như là người xấu, chỉ là nếu như hắn giúp nàng cái này sex là đại ân, có thể là sẽ muốn từ trên người nàng cái gì đó?

“Nguyên thần chữa trị khó khăn phi thường, trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng làm được, năm đó cô cô nàng Bạch Thiển lấy máu tim nuôi Mặc Uyên bảy vạn năm mới làm cho Mặc Uyên thức tỉnh, máu Cửu Vĩ Hồ Tộc các nàng đích xác có thể chữa trị nguyên thần kỳ hiệu, huống hồ trên người của nàng còn có một nửa huyết mạch của Xích Hồ Tộc, Xích Hồ Tộc tâm huyết thuộc hỏa, đối với ngưng tụ nguyên thần càng hiệu dụng, cho nên nàng cũng đồng dạng có thể làm theo cô cô nàng, dùng máu tim nàng vì Đông Hoa tu bổ nguyên thần. Bất quá, bảy vạn năm sẽ rất lâu, nếu như nàng muốn mau một chút giúp Đông Hoa chữa thương, thật ra có thể lấy nguyên thần của mìnhlàm chất dẫn, lại lấy mỗi ngày một giọt máu tim làm thuốc dẫn, chỉ cần một ngàn năm, Đông Hoa liền có thể khôi phục như lúc ban đầu, nhưng là ta chỉ có thể bảo đảm hắn khôi phục 9 phần pháp lực đã đánh mất, vô pháp bảo đảm một nửa nguyên thần kia của hắn có thể quay về”

“Còn không phải là nguyên thần cùng máu tim sao, này có khó gì?” Phượng Cửu trên mặt hơi lộ ra một tia vui sướng, “Chỉ cần là ta có, cho dù là tánh mạng của ta, đều nguyện ý cho hắn.”

“Sao?” Thương Di Thần Quân tựa hồ không nghĩ tới Phượng Cửu sẽ không suy xét mà như thế, vì thế lại bổ sung nói “Việc này không phải nói giỡn, mỗi ngày lấy máu tim đã là cực kỳ thống khổ, cái này nàng đã biết từ cô cô nàng, nhưng lấy nguyên thần làm chất dẫn nàng sẽ lâm vào ngủ say, cho đến khi vết thương của Đông Hoa hoàn toàn tốt lên, lại chỉ có thể dưỡng thương, mà không thể chữa trị nguyên thần, nàng cũng nguyện ý? Chuyện này chậm thì trăm năm, nhiều thì ngàn năm cũng chưa biết được.”

“Chỉ là ngủ say mà thôi, cuối cùng cũng sẽ có thời điểm gặp lại.” Phượng Cửu nói câu này thực nhẹ, ngữ khí lại dị thường kiên định. Lại đối với Thương Di nói, càng là đối với chính mình nói, suy nghĩ của nàng đã trở lại ảo cảnh vùng Trung Đông, Đông Hoa ngủ say ba vạn năm, cô đơn như vậy, tịch mịch như vậy. Ba vạn năm hắn đều chịu qua được, huống chi kẻ hèn ngàn năm đâu? Phượng Cửu cúi đầu, trầm tư một lát, liền lại hỏi “Chính là ta ngủ say, như thế nào có thể lấy máu tim, như thế nào lấy nguyên thần vì ngài ấy mà chữa thương?

“Tự nhiêm ta sẽ giúp nàng, nếu ta không tính sai, nàng phi thăng thượng tiên thiên kiếp buông xuống, dưới thiên lôi, nàng sẽ tự lâm vào ngủ say, mọi người đều cho rằng nàng là bị thiên lôi gây thương tích, cần ngủ say trăm năm liền có thể phi thăng, đến lúc đó ta sẽ đến mang nguyên thần của nàng đi, chuyện còn lại, chờ nguyên thần ra tới lúc sau tự nhiên có thể cùng ta cùng nhau hoàn thành.”

“Ngài mất công trợ giúp Đông Hoa như vậy là vì cái gì? Ngài nghĩ được đến cái gì?” Phượng Cửu đứng lên, trên cao nhìn xuống Thương Di Thần Quân, Nữ Quân khí thế đốn sinh.

“Ha? Phượng Cửu Điện Hạ quả nhiên là người sảng khoái, ta muốn không khó, trùng hợp cũng là máu tim của nàng, chỉ cần ở ngươi mỗi ngày lấy máu tim là lúc lấy thêm một giọt cho ta là được.” Đối với hắn muốn đồ vật, hắn không hề dấu diếm, nhưng thật ra thập phần bằng phẳng, “Nhà ta cũng có một vị bằng hữu bị bệnh, yêu cầu lấy máu tim của nàng để làm thuốc dẫn.”

"Chỉ là như thế?” Phượng Cửu nghi hoặc mà hỏi lại.

“Chỉ là như thế!” Thương Di gật gật đầu nói “Ta nói lại lần nữa, ta sẽ không đối với ân nhân cứu mạng của mình mà lấy oán trả ơn.” Thương Di nói đến chỗ này, đột nhiên đứng lên, đôi mắt nhìn nơi xa, nói: “Đông Hoa đã trở lại, chuyện hôm nay nếu nàng không tin, tự hỏi Đông Hoa một chút, đến lúc đó nàng tự nhiên sáng tỏ, giao dịch này làm hay không, ta sẽ chờ nangf hồi đáp.”
Chờ đến Phượng Cửu lấy lại tinh thần, thân ảnh Thương Di sớm đã không thấy. Nơi xa, một bóng dáng màu tím chậm rãi hướng đi tới nơi này, Phượng Cửu rốt cuộc khống chế không được chính mình, hướng tới Đông Hoa chạy như bay.

Phượng Cửu vẫn luôn cảm thấy, Cửu Trùng Thiên có Đông Hoa mới là tốt đẹp nhất. Lúc đó nàng mới vừa nhận thức Đông Hoa, hắn cứu nàng trước miệng kim nghê thú, nàng liền nghĩa vô phản cố mà để báo ân vì danh nghĩa, đi theo hắn tới Cửu Trùng Thiên. Mới tới là lúc, trong mắt chỉ có hắn, trong lòng cũng chỉ có hắn, nghĩ đến khi đó là cỡ nào không biết trời cao đất dày, tự cho là thích hắn thích đến không được, liền một mặt mà cứ ở phía sau hắn, làm một tỳ nữ cũng được, làm một con sủng vật cũng thế, ở Thái Thần Cung cùng hắn đi qua cô độc tịch mịch, ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi cùng hắn xem qua mọi vật trong thế gian.

Bất quá, khi đó năm tháng lại tĩnh hảo không rảnh, đều không bằng giờ phút này thật thật tại tại mà đem hắn ở trong ngực. Trên người hắn vẫn như cũ tản ra nhàn nhạt mùi hương bạch đàn, loại hương vị này làm người tâm an, làm người có cảm giác an toàn, làm người hiểu thấu đáo thế tục trong Phật đạo.

Phượng Cửu biết hắn đọc kinh Phật nhiều năm, nhưng vẫn không biết vì cái gì. Nàng từng ở Thập Lý Đào Lâm gặp qua bức họa của Đông Hoa, khi đó trên bức họa hắn uy phong lẫm lẫm, một đầu tóc bạc ở trong gió như rơi rụng nhẹ ti. Nàng đến nay đều quên không được khi đó ánh mắt của Đông Hoa trên bức họa, đó là một loại thâm thúy mà phức tạp trong ánh mắt, phảng phất đã trải qua rất nhiều biến ảo trong thương hải tang điền, xem phai nhạt hết thảy. Có lẽ từ khi đó, trong lòng nàng liền có bóng dáng của hắn, từ đây rốt cuộc dung không được dưới người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro