CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, hắn dễ như trở bàn tay mà đánh lui kim nghê thú, đem nàng ôm vào trong ngực, từ không trung chậm rãi rơi xuống mặt đất. Chỉ một cái chớp mắt, hắn nghiễm nhiên thành anh hùng của nàng. Hắn cùng bức họa trông không giống, xác thực mà nói, một chút đều không giống. Không lạnh lùng, cao ngạo như trong tranh làm người khiếp sợ, càng không như vậy cao cao tại thượng. Hắn trong mắt nàng, thật tuấn lãng bất phàm, hắn mặt mày mỉm cười, trêu chọc nàng là một đế cơ Thanh Khâu, lại sợ hãi một con kim nghê thú. Trong đầu óc nàng khi đó đều là hắn, làm sao biết được là hắn đang trêu chọc nàng .

Ngẫm lại lần đầu gặp mặt, thế nhưng đã không e dè mà ôm nhau quấn quít, cũng coi như là xưa nay chưa từng có. Trong ấn tượng, ôm Đông Hoa như vậy cũng không phải một lần hai lần, trừ bỏ lúc ban đầu kia một lần, nhớ mang máng còn có rất nhiều lần, ngày ấy nàng ở bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, bị Thành Ngọc dụ ăn thất hồn quả, ôm hắn thâm tình mà thổ lộ, nói nàng thích hắn thích vô cùng. Còn có một lần, khi nghe chuyện về Tam Sinh Thạch, ôm hắn từ phía sau lưng, hỏi hắn có phải hay không bởi vì trên Tam Sinh Thạch không có tên của hắn, cho nên mới không thích nàng. Còn có một lần, nàng hỏi hắn vì cái gì thích nàng lại không muốn thử một lần, đôi tay thật cẩn thận nắm lấy ống tay áo của hắn, hôn lên môi hắn.

Nghĩ đến đây, Phượng Cửu đột nhiên cười, ngẩng đầu lên nhìn Đông Hoa, nghĩ đến mới vừa rồi bỗng nhiên khóc lóc mà vọt vào trong lòng ngực hắn, không nói hai lời ôm lấy hắn, không hiểu vì sao lại ôm hắn ở trong ngực, không thể hiểu tại sao tất cả chuyện xưa lại ùa về. Thời gian ở cùng hắn qua mức đẹp đẽ, tốt đẹp đến mức chỉ cần lơ đãng liền sẽ vụt trôi mà qua mất.

Đông Hoa vẫn không nhúc nhích mặc kệ nàng ôm, nhìn nàng lúc khóc lúc cười, rồi lại im lặng thật lâu, chân tay còn luống cuống, hắn cô đơn ngàn năm, gặp qua rất nhiều oán hận tình thù, nghe qua rất nhiều phong hoa tuyết nguyệt, lại không biết một chữ tình thật sự có thể làm người tâm ý hoảng loạn. Cũng may nàng phục hồi tinh thần lại nhìn hắn cười, hắn mới yên tâm.

“Không giống!” Phượng Cửu buông hai tay đang ôm chặt hắn, lui ra phía sau một bước, oai đầu nhỏ liếc mắt đưa tình mà cười nói nhìn hắn. Cặp mắt nàng thật là đẹp, như đêm đầy sao ở Thái Thần Cung.

“Cái gì không giống?” Đông Hoa cũng cười, nụ cười giống như ngày đó ở cổng Thiên cung, hắn cũng cười khi nói cho nàng biết nếu Tam Sinh Thạch có tên của hắn, hắn sẽ thích nàng, rất phong độ mê người.

Hai người, đột nhiên đều trầm mặc không nói, loại đối thoại này, tựa hồ hai người đã từng trải qua. Phảng phất lại về tới năm ấy, nàng vì hắn đoạn đuôi, khăng khăng muốn khắc tên của hắn  lên Tam Sinh Thạch, lại bị trọng thương. Hắn đi Côn Luân hư xem nàng, nàng nằm ở trong lòng ngực của hắn gọi hắn là bệ hạ, hắn đáp lại kêu nàng Cửu Nhi. Sau đó, nàng đột nhiên cười nói: “Giả!” Hắn liền hỏi nàng: “Cái gì giả?”

Phượng Cửu biết vừa rồi nói chuyện làm hai người nhớ tới chuyện của  nhiều năm trước, bởi vì ánh mắt Đông Hoa trở nên phá lệ nhu hòa ấm áp.

“Chàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, ta nói với chàng, chàng trên bức họa của Chiết Nhan không giống.”

Phượng Cửu xoay người về bên cạnh ao Phấn Đà Lợi đi đến, Đông Hoa liền suy tư gì mà theo ở phía sau.

“Như thế nào không giống? Chiết Nhan đem ta vẽ rất xấu sao?” Đông Hoa rất hứng thú mà hỏi.

“Có phải Chiết Nhan vẽ hay không ta không biết, nhưng trên bức họa chàng như Ti Mệnh nói ‘thần tiên treo trên tranh ’!” Phượng Cửu đôi tay chấp ở sau người.

“Vậy sao? Vậy hiện tại như thế nào?” Đông Hoa đột nhiên dừng lại, cảm thấy thú vị chờ đợi Phượng Cửu trả lời.
“Chàng ở hiện tại sao, là thật thật tại tại, càng thêm……” Phượng Cửu nghe phía sau không có tiếng bước chân, nói đến một nửa liền dừng lại, xoay người nhìn Đông Hoa.

“Càng thêm như thế nào?”

“Có máu có thịt có tình cảm!”

Phượng Cửu nói xong lại cười, nàng cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, lại ngẩng đầu, thâm thúy nhìn Đông Hoa, tựa hồ cố lấy dũng khí, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, giống năm đó, lôi kéo ống tay áo hắn, nhón mũi chân, tới gần bên tai Đông Hoa, ôn nhu nói “Đông Hoa, chàng ở quá khứ, chàng ở hiện tại, chàng ở tương lai, ta đều thích!”

Bên cạnh ao Phấn Đà Lợi, rất nhiều đình nhỏ, Đông Hoa lại chỉ thích một chỗ này, an phận ở một góc, không dễ dàng bị tiên nga các tiên đồng quấy rầy. Hơn nữa, dễ dàng ngắm nhìn hoa súng, oánh oánh màu tím kia làm hắn cảm thấy thật thư thái. Khi Phượng Cửu là một con tiểu hồ ly, bọn họ liền thường thường ở nơi này ngồi cả buổi sáng, cũng không nói lời nào, hắn một mình đánh cờ, nàng một mình ngủ gật.
Khi đó, hắn cũng giống vậy, thường thường liếc mắt nhìn nàng một cái. Đông Hoa nhìn người ngồi ở bên cạnh đang mài giũa vân thiết Đông Hải rất cẩn thận, tiểu hồ ly nghiêm túc lên thật là đẹp, Đông Hoa khóe miệng lại gợi lên một nụ cười, sau đó nhắm mắt dựa vào hành lang bên đình nghỉ ngơi, tự giác nhớ lại vừa rồi nàng nói chuyện với hắn, lúc ấy bọn họ dựa gần như vậy, hắn tựa hồ có thể cảm nhận được hai má ấm áp của nàng.

Hắn quá khứ, hắn hiện tại, hắn tương lai, nàng đều thích sao? Nghĩ đến đây, nội tâm hắn chợt xao động, nghịch thiên sửa mệnh thì như thế nào, cùng lắm thì lại ngủ say 3 vạn năm, nói không chừng cũng không có nghiêm trọng như vậy? Ý tưởng này nảy lên, chính hắn giật mình, trong đầu hắn lại xuất hiện Tứ Hải Bát Hoang năm ấy núi khô sông cạn, hắn thở không nổi, hắn thừa nhận hắn có chút sợ hãi, bởi vì hiện giờ Tứ Hải Bát Hoang có nàng.

“Đế Quân, sau khi từ thế gian trở về, pháp lực của chàng mất hơn phân nửa, bây giờ đã tốt hơn chưa?” Phượng Cửu làm bộ như không có việc gì, vẫn đùa nghịch vân thiết trong tay như cũ.
Đông Hoa khẽ nhíu mày, như thế nào lại hỏi vấn đề này, chính mình mất một nửa nguyên thần, thương tích này sợ là phải mất ngàn năm thậm chí là vạn năm mới có thể khỏi hẳn, chính là, nàng biết cũng chỉ tăng thêm lo lắng. “Ừm, gần như khỏi hẳn!” Đông Hoa suy nghĩ sâu xa một lát, thoải mái mà nói.

Đông Hoa trả lời tùy ý một câu như vậy, lại chọc trong lòng Phượng Cửu tê rần, trước kia nàng chưa từng để ý, hắn nói cái gì nàng đều tin, nhưng mới vừa rồi nàng rõ ràng thấy hắn trong mắt hiện lên một tia do dự.

“Đế Quân, mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ năm đó Mặc Uyên thượng thần lấy nguyên thần tế Chuông Đông Hoàng.”

Phượng Cửu tự hỏi một chút, tính toán từ chuyện Mặc Uyên thượng thần bắt đầu.

“Mặc Uyên?” Đông Hoa thấy Phượng Cửu đổi đề tài, không còn để ý thương thế của hắn, cũng yên lòng.

“Lẽ ra năm đó Mặc Uyên thượng thần nguyên thần tiêu táng, vốn là hồn phi yên diệt, lại bởi vì cô cô ta không đành lòng bảo vệ lại tiên thể của ngài ấy, lại lấy máu tim nuôi ngài ấy bảy vạn năm, cuối cùng cứu ngài ấy trở về. Nguyên nhân này rốt cuộc là do đâu?” Phượng Cửu phóng nhẹ ngữ khí, trên mặt tất cả đều là nhẹ nhàng, như đang tán gẫu.

“Sao đột nhiên nàng đối chuyện này cảm thấy hứng thú?” ánh mắt Đông Hoa không có rời khỏi bàn tay bận rộn của Phượng Cửu, không chút để ý hỏi.

“Ừm, chỉ là tò mò, trước kia nghe Chiết Nhan nói, máu tim của Cửu Vĩ Hồ tộc là thần dược thượng cổ, năm đó cô cô nghe Chiết Nhan nói như vậy mới lấy máu tim làm thuốc dẫn giữ lại nguyên thần của Mặc Uyên thượng thần.” động tác tay của Phượng Cửu cũng không có dừng lại, vân thiết đã được mài nhẫn tỏa sáng.
“Thật là không sai, máu Cửu Vĩ Hồ Tộc đúng là có công hiệu này, nói vậy cô cô ngươi đích xác đối với Mặc Uyên không tệ, lấy máu tim tương đương với xẻo tâm, còn xẻo suốt bảy vạn năm, xác thật làm người cảm động. Điểm này, ta thật là rất bội phục coo ta.”

“Vậy Đế quân có nghe nói qua, dùng nguyên thần một người có thể chữa trị nguyên thần một người khác?” Phượng Cửu nhìn lên, liếc mắt nhìn Đông Hoa một cái, lại cúi đầu, thưởng thức vân thiết trong tay “Năm đó phảng phất cũng nghe Chiết Nhan nói qua, cô cô vốn dĩ có thể dùng nguyên thần bản thân chữa trị cho nguyên thần Mặc Uyên thượng thần, bất đắc dĩ nguyên thần Mặc Uyên thượng thần lại vỡ thành ngàn phiến vạn cánh, thật là không thể chữa trị.”

“Hửm? Cô cô nàng thật sự làm như vậy?” Đông Hoa nhấc lông mày, nhìn chằm chằm tiểu hồ ly hôm nay nói vấn đề này rất nhiều “Cũng không sai, nhưng đây là chuyện vạn phần nguy hiểm, nếu như hai người tu vi tương đương, vậy có khả năng chữa trị, nhưng nếu người có tu vi thấp tu bổ nguyên thần cho người có tu vi cao hơn, cơ hồ chính là lấy mệnh để đổi. Vấn đề này Chiết Nhan không phải không biết, cư nhiên còn để cô cô nàng làm như vậy?” Đông Hoa có chút khó hiểu, lấy nguyên thần chữa trị nguyên thần chuyện này tuy không phải cấm thuật, nhưng thật sự rất ít người sử dụng thuật pháp này, bởi vì lấy nguyên thần chữa trị nguyên thần, hơi có vô ý, có khả năng nguy hiểm đến sinh mệnh, hắn không nghĩ ra vì sao Chiết Nhan sẽ mạo hiểm để Bạch Thiển làm chuyện như vậy.

Phượng Cửu hơi hơi gật đầu, cố gắng tỏ ra tự nhiên, kỳ thật năm đó cô cô không có làm chuyện như vậy, nàng thật sự không biết, chắc là không có, bằng không, đã có chuyện lớn xảy ra, huống hồ nếu nguy hiểm như vậy, Chiết Nhan cùng tứ thúc chắc chắn không nói cho cô cô, nhưng Phượng Cửu biết một chút, cô cô không có làm chuyện đó, nàng muốn đi làm, vì Đông Hoa, cái gì nàng đều nguyện ý đi nếm thử. Hắn đã từng là Thiên Địa Cộng Chủ, có thể nào bởi vì nàng, biến thành như bây giờ? Nàng tuyệt đối không cho phép!

“Vấn đề của nàng hôm nay rất nhiều?” Đông Hoa giương mắt liếc Phượng Cửu liếc một cái, hoa phượng vĩ giữa trán của  nàng vẫn là tươi đẹp có sức sống như vậy.

“Ừm, tùy tiện hỏi thôi, chàng xem vân thiết này làm mài như thế nào? Có thể nung khô sao?” Có được đáp án, hạ quyết tâm, liền không hề rối rắm.
Đông Hoa tiếp nhận vân thiết trong tay Phượng Cửu, nghiêm túc quan sát một chút, liền nói, “Rất tốt, bất quá hàn huyên trong chốc lát, công phu nàng làm thật tốt! Giao cho ta đi, ta liền cầm đi nung khô.” Đông Hoa đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên bị tiểu hồ ly kéo lấy ống tay áo.

“Đông Hoa, nếu một người muốn ngủ thật lâu thật lâu, sẽ là cảm giác gì?”
Đông Hoa đột nhiên sửng sốt, ngủ thật lâu? Không biết 3 vạn năm có tính không lâu, khi đó hắn trong lòng cái gì đều không có, ngủ say hoặc là tỉnh căn bản là không có khác biệt, nhưng hôm nay, hắn trong lòng có nàng, năm tháng dài lâu kia lại hắc ám đích xác không biết nên nói như thế nào. Hắn xoay người, nghiêm túc nhìn đôi mắt Phượng Cửu, nhẹ nhàng mà hỏi “Nàng hôm nay làm sao vậy?”

“Không có gì!” Phượng Cửu cũng phát hiện chính mình thất thố, vội vàng phóng nhẹ nhàng ngữ khí nói “Ta chỉ là đồng cảm với Mặc Uyên thượng thần ngủ say bảy vạn năm, mà cô cô đợi ngài ấy bảy vạn năm, có lẽ người chờ đợi cùng người được chờ đợi đều thật vất vả?”
Đông Hoa thật sự có chút đau lòng, người trước mắt thế nhưng vì chuyện của người khác mà thương tâm đến vậy? Hắn nhẹ nhàng xoa vai Phượng Cửu, thấp giọng nói “Có chờ đợi liền có hy vọng, có hi vọng nhân sinh mới không hắc ám không ánh sáng!”

Sau khi Phượng Cửu nghe xong đột nhiên ngước mắt nhìn phía Đông Hoa, hắn nói, nàng như thế nào không hiểu, chỉ là nếu như thật sự Đông Hoa chờ đợi nàng ngàn năm, Đông Hoa có nhẹ nhàng như vậy? Nhìn hồi lâu, Phượng Cửu cúi mặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Phượng Cửu nhớ kỹ, Đế Quân, cũng muốn nhớ kỹ!”

Trên thế giới này đại để có ba loại có tình nhân, một loại là lưỡng tình tương duyệt, song túc song tê, giống như Dạ Hoa cùng Bạch Thiển; một loại là yêu nhau tương tích, lại phải quên nhau, giống như Yên Chi cùng Tử Lan; còn có một loại đó là hai tâm tương hứa, lại vô duyên ở bên nhau, nhưng cố tình lại không bỏ xuống được, không rời đi, giống như Phượng Cửu cùng Đông Hoa.
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, cùng gió nhẹ đưa, đây là Phượng Cửu đi vào Thái Thần Cung 10 cái sáng sớm. Nàng hơi hơi duỗi eo lười, từ nhà gỗ nhỏ trong biển hoa Phật Linh dạo bước mà ra, xông vào mũi chính là mùi hoa cùng sương sớm tươi mát.

Rất xa, nàng liền thoáng nhìn Đông Hoa ngồi ở trong Cửu Hoa Đình, trong tay tựa hồ cầm cái gì. Nàng bước nhanh đi lên, lại thấy Đông Hoa quay đầu cười với nàng, cái loại cười ôn nhuận như ngọc này, phảng phất đệ nhất hoa súng nở rộ trong ao Phấn Đà Lợi.

“Đoản đao đã xong, nàng đến xem.” Nói, Đông Hoa đưa đao trong tay qua.

Phượng Cửu thuận thế tiếp nhận, cẩn thận đánh giá. Này đoản đao đích xác như bản vẽ nàng thiết kế, giống nhau như đúc, hơn nữa tựa hồ so thiết kế của nàng còn muốn tinh xảo hơn. Trên chuôi đao hoa hợp hoan đã được cẩn lên trên mặt, một mảnh sắc đỏ rực, vui mừng mà nhiệt liệt, thật sự cực kỳ giống tính tình thành ngọc. Kia bộ dáng viên hồng bảo thạch đã thay đổi, thoạt nhìn cũng đã đươc xử  lý nghiêm túc. Phượng Cửu mắt nâng lên, nhìn phía Đông Hoa ánh mắt nhiều một chút cảm kích, đây là lần đầu tiên nàng thiết kế giống dạng vũ khí, hơn nữa thời điểm thiết kế nó, kỳ thật trong lòng tràn ngập lời cảm ơn cùng chúc phúc thành ngọc, lại không nghĩ rằng Đông Hoa thế nhưng có thể đem tâm ý của nàng đối thành ngọc đều chế tạo giống đến như thế, thật sự trên thế giới này, có thể hiểu biết nàng đến tận đây, chỉ có Đông Hoa.

Hết Chương 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro