Chương 1~2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Khương Điệu có một đôi tay rất đẹp.

Nó cũng giống như tên của cô, khéo léo, thon dài và trắng mịn.

Ngay cả khi duỗi thẳng bàn tay, các khớp ngón tay cũng không tối màu như người bình thường, ngược lại còn có màu hồng nhạt.

Cô không thích sơn màu móng, mười ngón để trần tự nhiên, nhưng nó lại giống như thường xuyên được trau chuốt, hồng hào sáng bóng.

Nếu như soi dưới ánh mặt trời, từng móng nhỏ sáng trong như châu ngọc.

Ngay lúc này, hai bàn tay ấy đang hăng say làm việc.

Một tay cầm bảng phấn, một tay cầm cọ, quét quét phần quai hàm của người kia.

Chủ nhân của đôi bàn tay ấy đứng quay lưng về phía gương, cơ thể bé gầy đung đưa theo động tác.

Người bên cạnh cô đang nhìn thẳng vào gương, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Thân trên khẽ nghiêng, tránh cho góc mặt bị che tối, đảm bảo ánh đèn chiếu sáng được toàn bộ.

Trang điểm ở một nơi ánh sáng kém như vậy, thật không biết phải nói thế nào. Nhưng cô cũng đành phải phối hợp với công việc của mấy chuyên viên trang điểm.

Cô gái xinh đẹp ngắm nhìn bàn tay của Khương Điệu, lại cúi mắt nhìn xuống tay mình, buột miệng hỏi: "Chị Khương, tay chị đẹp thật đấy, bình thường chị dùng kem dưỡng tay nào thế?"

"Sao?" Khương Điệu đánh phần mặt bên trái của cô gái kia xong, mới đặt bảng phấn xuống, nhìn năm ngón tay trống trơn của mình: "Bách Tước Linh đấy, chỉ dùng thu đông thôi, mùa hè thì nhờn quá".

Cô trả lời xong thì thuận tiện nhìn qua bàn tay cô gái kia.

Rất nhỏ, ngón tay còn hơi mập.

Nhìn cũng rất đáng yêu lại phù hợp với tuổi của cô ấy.

"Chỉ thế?"

"Ừ, dùng cho tay thôi mà, không cần phải thương hiệu gì cao sang cả".

Cô gái bĩu môi: "Mặt nạ tay cũng không dùng?"

"Không cần." Khương Điệu đi sang bàn bên cạnh.

"Đúng là quá đáng mà," Cô gái đó liếc mắt nhìn cô một lúc rồi thở dài: "Haiz... tôi mà có bàn tay giống chị, nhất định một tuần phải làm móng một lần, mỗi ngày đều dùng La Prairie trước khi ngủ, chăm chút cẩn thận tỉ mỉ, chụp bức ảnh nào cũng phải lộ tay ra mới được kìa, rồi đăng lên weibo nữa". Cô lại chớp chớp nhìn tay mình, làm bộ chán nản: "Tay của tôi xấu chết đi được, thật muốn kéo dài bọn nó ra".

"Không xấu mà." Khương Điệu trả lời, đầu cũng không quay lại, lấy một cây cọ nhỏ trong túi ra, quét lớp phấn tông màu nhạt, phủ lên hốc mắt và phần chân mũi: "Thượng đế giành nhiều thời gian và công sức vẽ ra nét mặt và dáng người của cô như thế, cho nên tay mới không được chú trọng lắm. Cô xem mũi của cô này, rất đẹp, lại cao, tôi không cần dùng phấn để đánh thêm nữa".

"Hì hì, chị biết ăn nói quá." Cô gái nhìn chăm chú vào khuôn mặt mình trong gương, cười rực rỡ như hoa mới nở.

Cô gái này tên là Đồng Tĩnh Niên, là một ngôi sao mới nổi.

Lần đầu đã được mời đóng quảng cáo cho Ương thị, chỉ trong thời gian ngắn danh tiếng nổi lên như cồn.

Trong quảng cáo này, cô diễn vai một sinh viên trẻ trung xinh xắn tình nguyện lên vùng núi làm cô giáo. Đường núi xa xôi, có khi sau giờ tan học còn phải đưa các em học sinh về nhà, không tránh khỏi trèo non lội suối, một nắng hai sương.

Có hôm trên đường trở về, trời đổ mưa tí tách, dưới chân trơn trượt, cô giáo trẻ không cẩn thận trượt ngã, cả người ướt át, bẩn không chịu được.

Hốc mắt cũng dần ửng đỏ, nhưng cô vẫn cố gắng đứng lên, sau đó nhìn lại về phía sườn núi, nơi đó có một mái nhà nhỏ với ánh lửa màu cam lập lòe, là nhà của học trò cô.

Cô gái bất giác mỉm cười, đưa tay lau nước mắt, bùn lấm lem trên mặt cũng không hề hay biết. ......

Trên màn ảnh, gương mặt tươi trẻ được phóng to, giống như đóa hoa sơn trà màu trắng, xinh đẹp đến mức khiến người ta thổn thức, cho nên đoạn phim này rất thuyết phục người xem.

Thực ra ngoài đời thực Đồng Tĩnh Niên mới vừa hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp ngành điện ảnh. Chỉ trong một đêm, đoạn quảng cáo này đã tạo ra hiệu ứng rất lớn, hàng loạt các sản phẩm đại diện, quảng cáo chụp hình nườm nượp chạy tới, quả là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp và vang dội cho một minh tinh.

Tuy rằng tuổi của Đồng Tĩnh Niên không lớn, nhưng người đại diện của cô lại là người đã lăn lộn hơn mười năm trong giới giải trí, thầy Tống.

Cách chọn kịch bản và mắt nhìn của anh cực kì chuẩn xác và kĩ càng.

Tìm suốt một tháng, thầy Tống mới tìm được một nhân vật cổ trang thích hợp nhất với Đồng Tĩnh Niên.

Cô gái này là Thái Bình công chúa.

Bộ phim cổ trang này có tên là "Thái Bình".

Hai chữ, cực kì đơn giản.

Nhìn qua cũng biết là câu chuyện kể lại thời Thái Bình công chúa khi còn sống.

Đồng Tĩnh Niên đảm nhiệm vai lúc công chúa đã trưởng thành.

Cô gái này mặc thường phục hằng ngày, không cần phất hương sam hay thêm lụa vào tay áo, nhưng vẻ tao nhã cổ điển lại không hề thiếu, bộc lộ hết phong tư của người chủ mẫu, đúng với vẻ quý nữ hoàng thất thời cổ xưa.

Hơn nữa cô lại thanh khiết trẻ trung, khả năng nắm vững lời thoại kịch bản cũng vô cùng tốt.

Đạo diễn lúc này mới yên tâm hài lòng.

Khương Điệu là chuyên viên trang điểm của đoàn làm phim "Thái Bình", cô đã thực hành vài năm, cộng thêm thiên phú tốt, khả năng hóa trang cũng có thể xem là lô hỏa thuần thanh.

Nhưng mà cô không phải người hóa trang chính của đoàn làm phim. Người có kĩ năng tuyệt xảo hơn nữa, chính là thầy của cô.

Phần trang điểm và kiểu tóc cho nam nữ nhân vật chính bình thường đều do thầy của cô toàn quyền phụ trách.

Trước mắt Khương Điệu chỉ được xem là trợ lý của ông mà thôi.

Nửa tháng này thầy cô ra nước ngoài làm việc, cho nên trách nhiệm được giao cho Khương Điệu và vài trợ lý khác, nhưng đa số công việc vẫn là do Khương Điệu làm.

Giống như hai ngày này, cô sẽ trang điểm cho nhóm diễn viên trẻ của đoàn làm phim.

Và Đồng Tĩnh Niên chính là người nhỏ tuổi nhất.

Lúc Khương Điệu đang đánh phần sống mũi cho cô ấy, một trợ lý chạy đến cửa phòng hóa trang, hối thúc: "Thời trẻ của Thái Bình trang điểm xong chưa? Nam chính sắp tới rồi! Hôm nay phải chụp hình hai người họ đấy, trang điểm nhanh lên".

Khương Điệu phất tay đáp:"Xong ngay đây, tôi làm thêm kiểu tóc nữa là xong. Lát đưa cô ấy sang phòng thay quần áo, cậu mang trang phục tới đi".

"Được, tôi uống chút nước được không?" Người trợ lý nhìn xuống mặt đất. Trên đó đặt một thùng nước khoáng, còn lại hai ba chai.

Khương Điệu vừa định trả lời là được, Đồng Tĩnh Niên đã cười cười cướp lời: "Chút nước gì?"

Khương Điệu bật cười.

Người trợ lý mặt mày khổ sở: "Ôi Đồng tiểu thư, cô đừng trêu tôi mà."

"Ha ha." Cô gái trẻ tuổi nghe vậy thì bật cười vui vẻ.

Chắc là có người người nhắc tới chuyện uống nước, Đồng Tĩnh Niên mới nhận ra là mình cũng khát.

Cô cầm ly nước bên cạnh lên, lấy ống hút, hút một ngụm nhỏ, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, cô trừng lớn mắt hỏi: "Cậu vừa nói nam chính là ai?"

Một chút son môi dính lại trên ống hút, giống như một đóa anh đào không cẩn thận rơi xuống một mảnh.

Khương Điệu vội vàng tô lên lại.

"Các cô còn chưa biết à?" Người trợ lý đóng nắp chai.

Bởi vì chưa xác định được thái độ của đối phương, vai nam chính Tiết Thiệu đến lúc đó vẫn được giữ bí mật.

Đạo diễn cũng thần thần bí bí, không hề nói với bất kì ai trong đoàn làm phim. Người nào có hỏi ông lại làm ra bộ huyền huyền ảo ảo, tủm tỉm nói: "Đến lúc đó mọi người sẽ biết".

"Đúng vậy, anh trai à, còn không mau nói đi." Đồng Tĩnh Niên hờn dỗi, giọng điệu như đường như mật, muốn ngập cả tai người.

Đều là con gái mà da đầu Khương Điệu cũng run hết cả lên. Đương nhiên là anh trai trợ lý càng không cản nổi, không thừa nước đục thả câu nữa: "Đương nhiên là Phó Đình Xuyên nha".

Nghe thấy tên này, Khương Điệu sửng sốt, động tác trên tay cũng bất ngờ dừng lại.

Lồng ngực căng cứng, nhịp tim như có một bàn tay vô hình vỗ đập.

Như con nai con chạy loạn, đến mức muốn nổ tung ra.

"Ôi...... Hóa ra là anh ấy à......" Đồng Tĩnh Niên nhíu đôi mi xinh xắn.

Không ngờ đối phương lại là diễn viên lão làng như vậy, khiến một người mới như cô đột nhiên lại có một áp lực cực lớn: "Trước kia không phải đã nói anh ấy không diễn à?"

"Lời của truyền thông cô tin làm gì? Dân tình mong ngóng như vậy mà. Cho dù Phó đại soái ca không muốn diễn thật thì cuối cùng cũng bị miệng lưỡi của Đông đạo diễn nhà chúng ta thuyết phục thôi". Người trợ lý bước tới cửa: "Tôi đi trước đây, thầy Phó nửa giờ nữa sẽ tới, Tiểu Khương nhanh chuẩn bị đi, cân nhắc xem phong cách gì thì phù hợp với Tiết Thiệu".

"Ừ." Khương Điệu vội vàng đè nén nỗi lòng, xõa tóc của Đồng Tĩnh Niên xuống.

Một mái tóc dài đen nhánh mềm mại tuôn ra, giống như thác mực.

Người trợ lý nói cũng đúng, fan mong ngóng như vậy cộng thêm sự cố gắng của đoàn làm phim đúng là có thể khiến anh thay đổi quyết định.

Đoàn phụ trách bộ phim cổ trang "Thái Bình" thuộc tập đoàn điện ảnh lớn nhất hiện nay Hoa Khải, cho nên dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ, khả năng diễn xuất đều không hề kém.

Đương nhiên, danh tiếng cũng sẽ không nhỏ.

Từ khi trên weibo công bố tuyển diễn viên, bao nhiêu fan đã điên cuồng mong muốn ngôi sao yêu thích của mình được chọn, phải nói là cực kì náo nhiệt.

Trong đó nam minh tinh được mong ngóng nhất, chính là Phó Đình Xuyên.

**

Trong lúc nhàn rỗi chờ nam chính tới, Khương Điệu nói vài tiếng với trợ lý rồi tranh thủ đi WC.

Các cô làm chuyên viên trang điểm thường xuyên phải nhịn tiểu, công việc này đòi hỏi tập trung cao độ cộng thêm thời gian có hạn, cho nên thông thường ba bốn giờ đều đứng yên một chỗ. Nếu diễn viên nào không hài lòng có khi lại phải đi làm lại.

Gặp phải kiểu ngôi sao như thế đúng là khổ tới mức kêu trời không thấu.

Cho nên ngày thường lúc làm việc, Khương Điệu buộc phải giảm uống nước, rồi tranh thủ lúc luân phiên giữa các diễn viên để đi giải quyết.

Từ WC đi ra, Khương Điệu xoay xoay bả vai, bước tới bồn rửa tay. Vòi nước thuộc loại cảm ứng, chỉ cần cô đưa tay xuống là nước sẽ chảy ra.

Trang điểm nhiều không tránh khỏi bị cọ phấn dính vào lòng bàn tay. Loại phấn trang điểm cho các diễn viên đều là loại bền trong thời gian quay phim dài, cho nên cũng rất ăn da, bị dính lâu sẽ cực kì không thoải mái.

Khương Điệu nhắm mắt, cẩn thận chùi rửa từng vết bẩn trên bàn tay. Nếu không một lát nữa hai tay sẽ nhem nhuốc đầy màu, di động cũng bị bẩn theo.

Thấy vết bẩn sạch đi không ít, Khương Điệu phẩy phẩy tay giống như lúc nãy. Thế mà vòi nước vẫn không chảy, dù đứng gần, cách ra nó cũng không hoạt động. Đúng là kì lạ. Khương Điệu bèn chuyển sang vòi nước khác.

Hai bên đấu tranh một lúc lâu, cho nên cô cũng không chú ý tới, ở nhà vệ sinh nam bên trái có một dáng người cao lớn đi sang bên này.

Một tay không bật được, Khương Điệu liền đổi thành hai tay, đặt ở dưới vòi nước rồi vỗ vỗ vài cái.

Chẳng lẽ xà phòng nhiều cũng ảnh hưởng à? Cho nên cảm ứng hồng ngoại không hoạt động nữa?

Đúng lúc đó có một bàn tay vòng qua người cô. Nhẹ nhàng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, tách một tiếng, nước ào ào chảy ra, rơi xuống đầy tay Khương Điệu.

"Rửa đi". Giọng nói đàn ông vang bên tai, văng vẳng trong tiếng nước.

Nói xong anh đi sang bồn rửa bên cạnh. Khương Điệu vội vàng gật đầu cảm ơn, nhanh chóng rửa sạch tay mình. Bọt xà phòng trôi vào dòng nước xoáy rồi biến mất.

Cô vuốt vuốt bọt nước trên tay, nhìn sang người tốt bụng bên cạnh.

Người kia cũng đã rửa tay xong, với tay lấy hộp giấy trên vách tường.

Khương Điệu chỉ nhìn thấy sườn bên mặt của anh, nhưng cũng đủ để màu dồn ào ạt lên đỉnh đầu, ngập tràn trong tim trong óc, Khương Điệu giật mình đứng đờ một chỗ, sũng sờ nhìn người đó.

Dù cô có mù mắt đi nữa cô cũng nhìn ra được. Phía sau người đàn ông như là một khoảng trời mênh mông và đình viện. Anh đứng ngược lại với ánh sáng, bóng người mờ ảo như bức tranh thủy mặc nước non.

Bên tai Khương Điệu vang lên vô số tiếng vang, chỉ trong phút chốc, trăm nghìn cây cỏ đơm hoa nở rộ.

Ryta 07-01-2016 07:08 PM

Chương 2

Hóa ra nam thần cũng sẽ đi WC à.

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Khương Điệu.

Phó Đình Xuyên ngoài đời đẹp trai thật đấy!!!

Đây là ý nghĩ thứ hai, vô vàn mạch máu và lỗ chân lông đều thét lên trong yên lặng.

Khương Điệu cố gắng tỉnh táo lại, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo:

Hay là nhân cơ hội này săn đón nam thần luôn, tự giới thiệu nhỉ?

Hoặc là chờ tới lúc vào phòng hóa trang rồi làm quen luôn thể?

Nhưng giờ mà không nói, đợi lát nữa anh thấy cô, không biết có nghĩ là người con gái này vừa mới gặp ở WC, lại giả vờ không quen biết? Chà, đúng là thiếu lễ phép.

Thôi thì vẫn nên chào hỏi một chút đi.

Nhưng mà nên xưng hô thế nào đây nhỉ? Phó tiên sinh? Thầy Phó?

Mệt mỏi quá.

Trong lòng Khương Điệu trăm mối tơ vò.

Trong lúc cô còn đang tự hỏi, đối phương đã cho cô cành cây leo xuống.

Phó Đình Xuyên lấy khăn giấy trong hộp ra từ tốn lau tay, nhìn thấy cô gái này động cũng không động, còn có vẻ sợ sệt, đúng là kì lạ. Anh ném chiếc khăn đi, lại lấy một cái mới ra, đưa cho Khương Điệu.

Hỏi cô: "Sao thế, sợ tôi à?"

Mặt Khương Điệu nhăn thành một nhúm: "Không, không có, em định chờ anh dùng trước thôi."

Dù sao Phó Đình Xuyên người cao dáng lớn, cô cũng đâu có cách nào với đến cái hộp giấy phía trước kia đâu.

"À là tôi chắn trước cô à?" Phó Đình Xuyên như thể hiểu thuật đọc tâm, vội tránh sang bên cạnh.

Khương Điệu lại hấp tấp giải thích: "Không, em cũng không cần dùng khăn tay mà, bên cạnh còn có máy sấy nữa".

Nói xong thì vội vàng bước vội sang bên máy sấy hong khô.

Nhưng mà, giờ cô mới phát hiện mình đã quên nhận khăn tay trong tay Phó Đình Xuyên rồi.

Phó Đình Xuyên có vẻ cũng không để ý, liền thu tay về, cười nói: "Vậy cô đứng sững thế làm gì?"

Thật sự là xấu hổ a...... Trong lúc nhất thời Khương Điệu không thể nghĩ ra được đáp án nào khác, tim đập rầm rầm, khẽ nói:"Phó tiên sinh, thực ra em làm việc trong đoàn làm phim này, là fan của anh, em đứng đó là chờ anh lau tay xong đẻ xin chữ kí ạ".

Phó Đình Xuyên hiểu ra: "Ồ...... Bút đâu, để tôi kí cho cô."

"Ơ...... bút." Khương Điệu giờ mới ý thức được mình không hề chuẩn bị cái gì.

"Tôi cũng không có". Phó Đình Xuyên nhìn cô: "Làm sao giờ?"

Làm sao bây giờ?

Khương Điệu tạm dừng một lát, chợt nghĩ ra, bàn tay moi trong túi áo.

May quá, cô có mang thứ này trong người.

Khương Điệu thuận thế giải vây: "Em có mang bút kẻ mắt, dùng cái này để ký có được không?"

"Bút kẻ mắt?" Anh suy nghĩ hai giây rồi nhướng mày:"Dùng để vẽ lông mày ấy hả?"

"Dạ."

"Có thể."

Khương Điệu thở phào một hơi, mở nắp rồi đưa cây bút kẻ mắt cho Phó Đình Xuyên.

"Ký thế nào?" Anh nhìn cây bút nhỏ trong tay, ngoáy ngoáy như kiểu viết.

"Kí sau di động được không ạ? Ốp của em màu trắng." Dường như cô đã dùng toàn bộ năng lực phản ứng cả đời của mình đều bộc lộ ra hết, vấn đề nào cũng nghĩ ra cách giải quyết cả.

Phó Đình Xuyên nhận lấy di động của Khương Điệu, ký lên.

Đúng là ốp màu trắng, phía sau cũng không hề có hình gì.

Ngón tay của anh thon dài, bàn tay dày rộng, cầm cây bút kẻ mắt nho nhỏ này có lẽ cũng không quen tay.

Nhưng vẫn kí tên mình một cách rồng bay phượng múa.

Khương Điệu nhận lấy điện thoại rồi xoay lại nhìn.

Phó Đình Xuyên.

Ba chữ màu đen nổi lên nền trắng, đậm nhạt rõ ràng, giống hệt như nét chữ cô từng nhìn thấy trên mạng.

Vừa lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, phóng khoáng tự nhiên. Chữ cũng như người.

Cô không dám cất điện thoại lại vào túi, sợ vải cọ vào mất đi dòng chữ.

Trong đầu lại tự hỏi lúc về mình nên mua sơn nước trong suốt không nhỉ, để khỏi bị phai màu.

Dù sao từ nay về sau, ốp di động này sẽ không còn là ốp di động đơn thuần nữa, nó sẽ là đồ gia truyền của cô.

"Chữ anh thật là đẹp quá." Khương Điệu khen chân thành. Bây giờ cô đang rất vui vẻ, trong mỗi đường kinh mỗi luồng khí đều vô cùng thỏa mãn và ấm áp.

"Bình thường còn kí đẹp hơn." Người đàn ông đậy nắp bút lại đưa về, trả lại cho Khương Điệu.

Cô vừa cầm vừa nói:"Không ngờ sẽ gặp anh ở đây, lại còn nhờ anh cầm cái này để kí, đúng là em không biết xấu hổ quá

"Không có gì đâu". Ngược lại anh còn nói giúp cô :"Có thể nghĩ ra phương pháp này thì thực ......"

Tiếng di động vang lên, cắt ngang lời anh định nói.

Nhưng Khương Điệu cũng có thể đoán được đôi chút ý anh muốn nói là gì.

"Được, ừ, đến trễ một chút, không, không cần đón đâu, có phải con nít ba tuổi nữa đâu, trước WC còn đòi người tới đón, rõ ràng cậu còn vội đi WC hơn tôi mà. Ừ, tôi tự đi".

Nam thần nói điện thoại rất thoải mái, cô cũng vảnh tai cẩn thận lắng nghe.

Thật không ngờ tới, Phó Đình Xuyên không chỉ thân thiết với người thường mà còn có khiếu hài hước vậy nữa.

Khóe môi Khương Điệu cong cong, vui vẻ giống như có một đàn chim vỗ cánh muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Mãi đến khi đối phương tắt máy, cô mới vội vàng thay đổi sắc mặt.

Phó Đình Xuyên nhìn cô bé bên cạnh, hỏi:"Cô làm ở đoàn làm phim có phải không?"

"Phải." Khương Điệu lập tức bày ra tư thế "anh là chủ, sai gì có đó".

"Biết phòng hóa trang ở đâu không?"

"Em biết". Chỉ e cái nơi cách đây vài trăm mét kia là chỗ cô quen thuộc nhất thôi, cô nghĩ mình cũng nên giới thiệu qua với nam thần một chút:

"Phó tiên sinh, em là chuyên viên trang điểm của anh."

**

Khoảng mười phút sau, Phó Đình Xuyên ngồi trước bàn kính, được ba bốn người vây quanh.

Người thì mang áo, người thì tóc giả, còn cả giúp đỡ cho Khương Điệu trang điểm.

Tất cả đều là con gái, cho nên khi Phó Đình Xuyên ngồi ở đó, các cô ai cũng hưng phấn muốn điên lên được, giống như được đánh máu gà, cứ thế líu ríu không ngừng nghỉ.

Khương Điệu là người làm chính, cô cầm một bảng pha màu, đầu tiên là che khuyết điểm, bởi vì quầng thâm dưới mắt anh khá rõ.

Phó Đình Xuyên chú ý đến động tác trên tay Khương Điệu.

Bàn tay của cô gái này rất đẹp, hơn nữa động tác chủ yếu đều là ở bàn tay.

Cho nên, những ngôi sao cô từng trang điểm cho, dù vô tình hay cố ý, ai cũng đều nhìn thấy.

Đại thần cũng không ngoại lệ.

Bình thường lúc quay phim Phó Đình Xuyên rất ít khi hoá trang, cũng là nam thần đẹp trai có tiếng trong giới.

Các nét trên mặt anh rất rõ, cho dù không trang điểm cũng cực kì ăn hình.

Đúng là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú

Kết quả là Khương Điệu còn không cần tô kem nền cho anh, đánh thẳng sang lớp phấn trang điểm.

Khương Điệu có thể cảm giác được Phó Đình Xuyên đang nhìn mình, cô cứ không ngừng nhắc nhở chính mình, không ngừng hít sâu.

Phải bình tĩnh, phải chuyên nghiệp.

Không được làm ẩu, không được dọa người.

Cùng lúc đó, tầm mắt của Phó Đình Xuyên rơi xuống tấm bảng tên công tác của cô.

"Chữ thứ hai trong tên cô là Điệu hay là Dao?" Anh thình lình hỏi.

Khương Điệu có phần kinh ngạc, rất ít có người biết chữ "điệu" còn có một chữ đồng âm khác là "dao".

"Là chữ thứ nhất."

"Ồ."

Khương Điệu lại âm thầm đắc ý, thần tượng của cô, đúng là rất giống như trên mạng nói mà, biên kịch quả là không chọn nhầm nam thần mà. Dù là ngữ khí hay giọng đọc.

Cộng thêm âm sắc của anh rất tốt, cao mà không chói, thấp mà không trầm, nói nhanh cũng không vấp, mà chậm cũng không ngân.

Cho nên, nhân vật mà Phó Đình Xuyên diễn rất hiếm khi phải làm hậu kì, đa số đều do anh tự phối âm, hoặc là thu ở hiện trường.

Nghe nói có khi nếu kịch bản có vấn đề, anh cũng không dùng từ linh tinh mà còn đề xuất ý kiến với biên kịch và đạo diễn.

Khương Điệu đưa cây cọ lên, đánh đánh dưới mắt anh.

Được rồi, không tệ.

Cô nói: "Em không đánh phấn cho anh, chỉ che khuyết điểm thôi, lát nữa mà chụp ảnh thì sẽ sánh hơn một chút, được không?"

"Ừ." Phó Đình Xuyên nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt hờ hững.

Khương Điệu đánh nhanh vùng tam giác trên mặt anh, cộng thêm phần hốc mắt và sống mũi, rồi lại lấy thêm kem, chấm từng điểm rồi tán đều ra, đây là loại kem che khuyết điểm.

Cô bôi kem lên tay, tán quanh mấy chỗ bên cạnh.

Phó Đình Xuyên lại không kìm được đánh giá bàn tay kia.

Trắng nõn đến mức chói mắt.

Mỗi móng tay đều được cắt tỉa gọn gàng, không để dài, chỉ vượt qua đầu ngón tay chút xíu, phần móng được mài dũa bóng loáng, không hề có góc cạnh.

Rất mềm mại, cũng rất nhẹ nhàng.

Tay chính là khuôn mặt thứ hai của người con gái, câu này quả thực không sai.

"Bình thường cô không để móng tay à móng tay?" Đại khái là vì anh nhàm chán, cho nên Phó Đình Xuyên mới phải trò chuyện với cô cho hết thời gian thôi.

"Hả". Cô cúi mắt nhìn tay mình: "Vâng, công việc cần ạ".

Phó Đình Xuyên nghi ngờ: "Tôi từng thấy vài thợ trang điểm để móng tay mà".

"Thế ạ?". Khương Điệu che khuyết điểm cho anh xong, đưa tay lên nhìn, có vài móng tay đúng là rất thấp: "Cái này.... chắc là tùy người ạ, vì có khi trang điểm phải dùng tới tay. Kỹ thuật của em không phải quá tốt, để móng tay dài quá chỉ sợ làm xước mặt người ta, thế thì đối phương cũng không thoải mái."

Phó Đình Xuyên nhướng mày: "Kỹ thuật không tốt?"

Khương Điệu lúng túng, câu trả lời này có vẻ như hãm hại đoàn làm phim rồi, cho nên cô đành vội vàng chữa cháy: "Không phải đâu, là khiêm tốn, là em khiếm tốn đó..."

"À, tôi hiểu." Phó Đình Xuyên vô cùng tốt bụng cho cô bậc thang đi xuống.

Khương Điệu trở về chủ đề chính :"Phó tiên sinh à, màu môi anh hơi thâm, nên đánh chút kem nhỉ, trong buổi họp báo nếu màu môi tươi thì sắc mặt cũng tốt hơn."

Do thức đêm liên tục để quay phim cho nên sắc mặt của người này có phần tái nhợt, nhất là khi anh không có biểu cảm gì, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng khó gần, giống như một bức tượng thiên thần bằng thạch cao điêu khắc vậy.

Bức tượng bỗng nhiên nở nụ cười:"Trong các chuyên viên trang điểm tôi từng gặp, cô là người nói nhiều nhất đấy".

"......"

"Trang điểm mà còn phải giải thích nữa."

"......" Khương Điệu có phần xấu hổ, thực ra với những ngôi sao khác cô sẽ không như thế, không nói dự định của mình, cũng không vâng vâng dạ dạ suy nghĩ đắn đo như thế.

"Cô cứ tự quyết định đi, không cần phải hỏi tôi."

"Dạ."

Dứt lời, Khương Điệu liền bôi một ít kem nền che khuyết điểm môi lên đầu ngón tay, chấm lên môi của Phó Đình Xuyên.

Đây hoàn toàn là thói quen mà, nhưng sau đó cô mới phản ứng kịp!

Đây hình như là môi của nam thần...

Cảm giác mới mềm làm sao.

Trong công việc thường ngày, Khương Điệu thường xuyên phải dùng tay.

Suốt quá trình trang điểm, thực ra đây chính là một công cụ trang điểm vô cùng tầm thường mà lại hữu ích.

Nhưng hôm nay đặt trên người của Phó Đình Xuyên, chuyện này lại không hề giống trước kia.

Khương Điệu cũng không biết nó có gì khác.

Có phần mạo phạm, cũng có chút thẹn thùng.

Còn có một chút...... Giống ở lấy ngón tay để hôn lên môi anh vậy......

Nhưng mà đưa lên thì cũng đã lên rồi, cô buộc phải bôi kem lên tiếp.

Vì thế ngón trỏ chấm từng điểm một, rồi nhẹ nhàng bôi lên, từ giữa môi đên bên khóe miệng....

Trong lúc đó, Khương Điệu thoáng nhìn thấy Phó Đình Xuyên thoáng nhăn mày.

Cô nhìn kĩ lại thì quả đúng là vậy.

Không lẽ nam thần có chứng yêu thích sạch sẽ, không thích người ta lấy tay chạm vào mình? Cô vội buông tay như điện giật, nhanh chóng giải thích: "Phó tiên sinh, tay em rất sạch, anh đừng lo...".

Vừa rồi anh cũng thấy em rửa tay sạch sẽ rồi mà, trong lòng cô đang định bổ sung như thế.

"Không sao". Vẻ không được tự nhiên trên mặt Phó Đình Xuyên tiêu tan ngay lập tức, giống như chưa từng xuất hiện, anh còn đáp rất nhanh: "Không liên quan đến cô, cô cứ tiếp tục đi".

"A, được." Tảng đá rốt cục cũng rơi xuống đất.

Nhưng Khương Điệu cũng không dám đưa tay lên lần nữa, đành phải thay bằng cọ môi.

Không lâu sau, trợ lý của Phó Đình Xuyên bước vào.

"Xong chưa? Một suất bình thường cũng không lâu như thế đâu?"

"Xong hết rồi." Khương Điệu còn đang tự hỏi có nên đánh bóng mờ nữa không, bời vì Phó Đình Xuyên lúc lên ti vi đều rất gầy, hai má như đao khắc vào vậy.

Thôi đi, bỏ qua vậy, bằng không cái fan nhìn thấy lại đau lòng.

Cô hơi nhón chân, cúi thấp người quan sát Phó Đình Xuyên một lúc rồi nói:"Được rồi."

Trợ lý nghe vậy đến gần, thấy Phó Đình Xuyên còn đang nhắm hai mắt, anh ta cũng hơi bất ngờ, hỏi: "Hắn đang ngủ à?"

"Không biết nữa". Không chắc chắn, nhưng cũng sợ ầm ĩ ảnh hưởng nam thần, Khương Điệu trả lời rất nhỏ: "Chắc là nhắm mắt dưỡng thần."

Hàng mi dài của người đàn ông như hai phiến bàn chải nhỏ.

"Không ngủ, đi thôi." Phó Đình Xuyên bỗng nhiên mở mắt ra, từ trên ghế đứng lên.

Cũng không nói một lời từ biệt, cứ thế nhấc chân đi.

Khương Điệu nhìn mái tóc đen phiêu phiêu bồng bồng của anh, không biết bây giờ mình đang có cảm giác gì.

Cứ như một giấc mộng vừa qua.

**

Đi băng băng trên đường, Từ trợ lý đi theo phía sau Phó Đình Xuyên thắc mắc hỏi:"Cậu lại phát bệnh gì thế?"

"Anh mới phát bệnh đấy." Phó Đình Xuyên quay đầu lại, làm bộ như muốn đánh anh ta một quyền.

Từ trợ vội chạy nhanh tránh đi:"Vậy cậu nhắm hai mắt không dám nhìn để làm gì chứ, tôi vừa thấy đã biết cậu giả bộ ngủ, còn nghĩ không chừng lại có gì bất thường rồi".

Phó Đình Xuyên lười quan tâm tới hắn.

Trợ lý sờ sờ cằm: "Nhưng mà tay của chuyên viên trang điểm kia đúng là đẹp thật, phải không?"

Phó Đình Xuyên không đáp lời, cứ tiếp tục đi, như thể không nghe thấy

"Cứng thật à?"

"Biến."

Ryta 09-01-2016 10:38 PM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro