Cuộc sống hàng ngày của rồng và nhân loại của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lúc đầu, chính vì Tohru mà tôi ở lại thế giới loài người kinh tởm này.
Nếu cô ấy không ở lại thế giới này, tôi đã không bỏ lại những báu vật quý giá của mình, và đến đây, để xem - trên đời này có thứ gì đáng để cô ấy từ bỏ mọi thứ và kiên quyết ở lại?
Lần đầu tiên tôi đặt chân vào thế giới dơ bẩn này, lần đầu tiên tôi tiếp xúc với con người không phải vì mục đích giết chóc. "game" là thứ giữ tôi lại đây.
Nói chính xác hơn, những thứ họ tạo ra bằng trí tuệ và sự khéo léo nhỏ bé của họ, hấp dẫn tôi hơn bản thân con người, một chủng tộc nhỏ bé và thấp kém.
Cũng giống như bảo vật trong hang, quý giá và hấp dẫn, nhưng những bảo vật được chế tác tinh xảo mới là bảo vật mà ta muốn bảo vệ.
Chỉ cần có chúng, chiêm ngưỡng cũng đủ khiến lòng ta sung sướng, so với cảnh vật ngoài kia cũng không sánh bằng
"Game" ở đây khác với những gì tôi biết, nó được chơi trong một hộp bốn khung gọi là "màn hình". Người chơi có thể "trở thành" các "nhân vật" khác nhau và thực hiện các loại khám phá hoặc nhiệm vụ khác nhau.
Loại "game" này khi thấy đã cho tôi một chút hứng thú và càng thú vị hơn sau khi được chơi thử.
Tôi học được từ con người Takiya Makoto, người tôi tiếp xúc ngày hôm đó, rằng "game" ở đây đa dạng hơn nhiều, với các thể loại hơn, điều này khiến tôi càng tò mò hơn.
Sau hôm đó, khi nghỉ ngơi trong hang, tôi luôn nghĩ về "trò chơi" và những gì Takiya nói .
Có lẽ là do tôi thực sự quá rảnh rỗi, và sau khi đặt Bùa Bảo Vệ cuối cùng, tôi đã nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Vì hàng trăm năm nay không ai có thể phá bỏ bùa chú và cạm bẫy tôi đặt ra và đột nhập vào hang động của tôi, nên tôi có cần thiết phải ở trong hang lâu dài không?
Chưa kể đến vị trí của kho báu của tôi và tôi. Gần đây, những con người ngu ngốc đó thậm chí còn không thể vào sâu trong hang. Tối đa, chúng có thể tránh được đợt bẫy và lớp bùa đầu tiên, và chúng luôn bị chặn lại bởi đợt thứ hai. Thậm chí tôi không cần ra mặt như trong quá khứ.
Toàn bộ hang động được bảo vệ bởi hàng trăm cơ quan và ba mươi bảy lớp bùa chú thuộc các thuộc tính khác nhau, mấy nghìn năm qua thật sự ít ai có thể đột nhập, chưa kể đến việc phòng thủ hiện tại còn nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.
Tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận lời mời của Tohru, bởi vì tôi có thể quan sát tình hình bên trong và bên ngoài hang động từ bất cứ đâu, và bất kỳ hư tổn nào với bùa chú và cạm bẫy đều có thể cảm nhận được ngay lập tức, nên tôi càng muốn thực hành ý tưởng này hơn. Rời khỏi hang động và sống ở một thế giới khác.
Bởi vì nếu có người có thể đi thẳng đến nơi cất giấu bảo vật, ta chỉ cần đi trước hắn một bước, cho dù tôi không ở trong hang động này.
Sau khi tôi phân tích kỹ lưỡng những ưu và khuyết điểm, tôi không vượt qua những vết nứt không gian, và đến với thế giới của "game".
Bây giờ nhìn lại, thật là hơi liều lĩnh khi bỏ đi mà không có sự chuẩn bị nào.
Khi đến thế giới này, tôi chỉ biết rằng mình nên cố gắng sống gần Tohru, để nếu có chuyện gì mà cô gái đó không giải quyết được, tôi có thể ngay lập tức đến bên cô ấy để giúp cô ấy, hoặc lôi đầu cô ấy trở về.
Những con rồng trẻ luôn là những kẻ rắc rối, dựa vào sức mạnh vốn có và sự liều lĩnh của mình, chúng dễ dàng bị những kẻ gian xảo lừa gạt và lâm vào tình cảnh khó khăn mà chính chúng không thể giải quyết
Tôi đã thấy quá nhiều ví dụ cho điều này.
May mắn thay, trên thế giới này hầu hết mọi người đều không biết đến sự tồn tại của long tộc.Nếu không, với tính cách của Damocles, ông ta sẽ không bao giờ cho phép Tohru ở lại đây một mình lâu như vậy.
Tôi cho rằng nơi Kanna được thả ở thế giới này cũng là đề xuất của Damocles.
Tốt hơn là nên có ít nhất hơn một người trong cùng tộc ở bên cạnh để chăm sóc lẫn nhau, còn hơn để hơn để họ đi lang thang trong các thế giới khác nhau.
Khi cha mẹ có thiện chí nhưng con cái luôn là kẻ ngu ngốc, vì vậy tôi chưa bao giờ tính đến việc tại ra thế hệ sau, không việc gì phải tự tạo thêm rắc rối cho mình.
Hơn nữa, tôi không có ý định chia sẻ kho báu của mình cho bất kỳ kẻ nào, kể cả những người ruột thịt, việc tìm bạn đời và sinh con đẻ cái sẽ chỉ mang lại nhiều mối đe dọa và rắc rối cho bản thân, ai lại làm một hành động ngu ngốc như vậy?
Để đảm bảo an toàn cho kho báu của mình, ngay từ đầu tôi đã quyết định hạn chế tối đa việc tiếp xúc với thế giới bên ngoài và tách mình khỏi các nhóm mà tôi từng giao tiếp, để không ai có thể lợi dụng cơ hội thâm nhập vào.
Chỉ có một số con rồng không quan tâm đến kho báu - như Tohru và Kanna - thỉnh thoảng liên lạc với nhau, và tôi phớt lờ chúng.
Vì vậy, vào ngày đầu tiên đến thế giới này, tôi quyết định ở một mình, ban đầu tôi định ở tạm trên ngọn núi gần nơi Tohru đang ở, sau đó sẽ tính đến việc làm thế nào để có được "trò chơi" ở đây.
Không ngờ đêm đó tôi lại bị dã thú trên núi tấn công, việc canh giữ kho báu nhiều năm, làm phản ứng quá nhạy cảm, khiến tôi lầm tưởng có người tới tranh đoạt bảo vật. Vì vậy, trong vô thức tôi trở lại dạng rồng mà không nghĩ tới hậu quả sau đó.
Vào thời điểm đó, nếu không nhờ vào tính tọc mạch của Tohru, có lẽ tôi phải mất rất nhiều thời gian để khiến thể giới này ổn định lại được, và tôi cũng không thể nhanh chóng tìm được thông tin về "game" qua sự hướng dẫn của con người Takiya.

■ ↑ ● ○ △ →

Khi nói đến tên nhân loại Takiya Makoto phải nói rằng anh ấy đẹp hơn mức trung bình.
Ngoại hình và khí chất của anh giống với yêu tinh, hoàn toàn không gây cảm giác thấp kém và kinh tởm như những nhân loại khác, sẽ không có chuyện tôi sống chung với lũ kinh tởm đó một thời gian dài như vậy.
Mặc dù, ngày thường anh thường đeo cặp kính cận dày cộp và ăn mặc xuề xòa ở nhà, so với lần đầu gặp mặt thì hoàn toàn khác. Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài, thật sự không thể nhận ra anh nếu không có mùi cơ thể.
Tôi từng hỏi nếu ở đây lại có công nghệ "kính áp tròng", tại sao lại phải đeo kính, giống như trang phục của con người mà Tohru gợi ý cho tôi, quả thực là tôi có vấn đề với kính.
Anh ấy cười và giải thích cho tôi việc đeo "kính áp tròng" mệt mỏi và bất lợi như thế nào, và con người ở đây có thể xem kính là một trong nhiều phụ kiện tramg trí, chú trọng đến ngoại hình và thiết kế bên cạnh chức năng của nó.
Sau đó, anh ấy khen ngợi bộ đồng phục và kính của tôi là rất phù hợp, thêm một điểm nhấn trí tuệ khiến tôi cảm thấy thông thái và đáng tin cậy hơn, đồng thời đưa ra một số thông tin nhỏ cho các loại đồng phục quản gia khác.
Tôi kiên nhẫn lắng nghe những lời của anh ấy và xác nhận lại rằng con người thực sự là một chủng tộc ngu ngốc, dành nhiều thời gian và sức lực cho những thứ không cần thiết.
Dù chỉ là để thu hút người khác phái nhưng việc con người làm đẹp ngoại hình bằng kim loại và thủy tinh rẻ tiền là lãng phí.
Mặc dù sử dụng thời gian và năng lượng một cách bừa bãi không phải là thói quen của con người mà tôi còn xa lạ, và rất hợp lý khi hành vi này của họ phổ biến hơn trong một thế giới không xảy ra nhiều chiến tranh và thảm họa.
Vậy tại sao Takiya lại đeo "kính áp tròng" khi ra ngoài? Trừ việc cho ngoại hình?
Takiya nói rằng thực sự có nhiều lý do nhiều người chọn đeo "kính áp tròng", nhưng đối với anh chủ yếu là để tách biệt bản thân ở thế giới thật và khi anh đấm chìm vào thế giới 2D, khi đó anh ta có thể vừa là một tên otaku ở thế giới ảo, vừa là một công dân tốt ở thế giới thực
Tôi khá ngạc nhiên khi nghe câu trả lời.
Đó là một phương pháp được nhiều chủng tộc áp dụng để hòa nhập vào các nhóm tộc khác bằng cách thay đổi ngoại hình. Tôi không ngờ rằng những con người thô thục và ngu ngốc sẽ hiểu được điều này và cũng thật bất ngờ khi nó áp dụng cho cùng một chủng tộc.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất ngờ trước những lời nói và hành động của Takiya, ngoài việc thành thạo "trò chơi" và biết cách viết "chương trình" hình thành nền tảng của thế giới ảo, anh ấy còn là một người rất độc đáo. Một cách con người.
Như là vào đêm của cuộc gặp gỡ đầu tiên, Takiya là một nhân lọi mỏng manh và thiếu kinh nghiệm, lại có thể giữ được bình tĩnh khi ở giữa một bầy rồng.
Một ví dụ khác, khi Tohru muốn tôi đến ở tại nơi của anh ấy, anh ấy chỉ đồng ý trong vài giây, như thể anh ấy không sợ sức mạnh của long tộc.
Ban đầu, tôi cứ nghĩ anh chỉ là một con người ngu dốt, ít kiến thức, chẳng khác gì những gã nông dân đần độn quen an phận không biết nguy hiểm là gì, nhưng sau khi hòa hợp lâu dài, tôi sẽ hiểu anh là người như thế nào. Đơn giản là không sợ.
Trong vài nghìn năm qua, tôi đã thấy rất nhiều kẻ tự cho mình là dũng cảm, quá tự tin. Nhiều tên trong số chúng là những kẻ ngu ngốc lố bịch sử dụng "dũng cảm" để che giấu sự bất an của chúng. Có rất ít chiến binh thực sự.
Còn Takiya Makoto này, thứ cậu có trong lòng không phải là dũng khí thuần túy, mà là trí tuệ dường như có thể nhìn mọi thứ qua đôi mắt của cậu.
Chính anh ấy đã khiến tôi tò mò về loài người của thế giới này.
Tôi cũng đã từng nghi ngờ có thể không phải ở anh mà là do tôi đã không tiếp xúc con ngừoi trong hàng nghìn năm qua
Nhưng càng ở lại đây và tiếp xúc với nhiều con người , tôi càng thấy rõ sự khác biệt của anh ấy, điều đó khiến tôi phần nào chấp nhận anh(?).
Đặc biệt là khi anh ấy thể hiện biểu cảm anh ấy đã biết tất cả mọi thứ và nhìn tôi bằng đôi mắt híp sâu với nụ cười.
Trên thực tế, anh ấy là một con người thông minh, làm thế nào anh ấy có thể biết loại hành vi nào sẽ không xúc phạm tôi?
Hơn nữa, anh ấy đã sống với tôi một thời gian, và anh ấy rất hiểu cảm xúc của tôi, cũng như nắm bắt rất rõ những điều tôi thích và không thích.
Vì vậy, anh ấy thường không làm những điều khiến tôi ghê tởm, chỉ bằng cách thỉnh thoảng thể hiện mặt này của anh ấy với tôi, anh ấy có thể làm nổi bật sự thấp kém của con người và sự không sợ hãi của anh.
Trong suốt thời gian chung sống, cặp kính cận dày cộp của anh ấy đã đóng vai trò là bước đệm tuyệt vời để hai chúng tôi hòa hợp với nhau, để tôi không bị gò bó như vậy.
Chính vì cặp kính có thể che đi đôi mắt hiền lành nhưng lanh lợi của anh, cộng với khuôn mặt không còn được cố tình che đi, và dáng vẻ lầm lì khi ở nhà, nó khiến anh ta trông giống với thân phận của một nhân loại ngu dốt hơn.
Con người nên có vẻ ngoài khiêm tốn và thấp hèn của con người, và anh ấy cũng nói rằng đây là diện mạo thật của anh ấy - con người thật nhất của anh ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Takiya đeo "kính áp tròng" chính là tồn tại giả tạo, giống như một nhân vật hư cấu trong "thế giới trò chơi", chẳng trách nó lại khiến tôi quan tâm đến vậy ...

■ ↑ ● ○ △ →

Trong nửa năm ngắn ngủi ở lại thế giới này, qua lời giới thiệu của Takiya, tôi đã chơi tất cả các "trò chơi" của thể loại khác nhau ít nhất một lần.
Trong đó, hai loại thường được chơi nhất là các trò chơi đơn và phiêu lưu trực tuyến, khiêu chiến hai người cũng là một lựa chọn tốt để đánh giá thực lực của bản thân.
Ngoài ra, Takiya cũng dạy tôi về "anime" và "doujinshi", là một trong những nét văn hóa độc đáo ở đây.
Tôi nghiên cứu bí ẩn và công nghệ "trò chơi" trong nhà anh,theo cách nói của con người, mỗi ngày của tôi có 21 tiếng không ngủ.
Ba giờ còn lại dành cho việc ăn uống và bài tiết để duy trì các chức năng sinh học, cũng như việc vệ sinh và chăm sóc hàng ngày mà anh ấy yêu cầu tôi, bao gồm tắm rửa, đánh răng và chăm sóc tóc.
Tiếp tục những hoạt động thường ngày không giống rồng cho lắm này là một trải nghiệm đặc biệt, nhưng để không bị hòa nhập quá nhiều vào cuộc sống con người, dù trong hang không có gì thì hôm nào tôi cũng quay lại xem.
Takiya không biết chuyện này, bởi vì tôi luôn quay lại khi anh ấy trở về từ chỗ làm, và tôi cố tình bỏ lỡ thời gian để theo dõi anh ấy và không cho anh ấy dù chỉ một nửa cơ hội để giăng bẫy chống lại tôi.
Tuy nhiên, cuộc sống ở đây thực sự rất ổn định, cả Takiya lẫn Tohru và những người xung quanh đều không có hành động đáng ngờ nào cả. 21 giờ "game" chỉ là 21 giờ chơi nên không cần thiết phải bật sự cảnh giác cao.
Vì vậy, tôi có thể tập trung nhiều hơn vào việc nâng cấp "avatar" và tham gia các hoạt động thu thập trang bị, vượt qua Takiya trong các "game"
"Không để thua con người, và không thể chấp nhận rằng bản thân thua kém con người" tôi tin rằng mọi con rồng đều có chung một lý tưởng
Đến với thế giới xa lạ này, chúng ta đều muốn biết nhiều hơn về con người, có lẽ bắt đầu từ việc khám phá ra rằng con người ở đây có những phẩm chất mà chúng ta chưa biết.
Chúng tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp với những sinh vật thấp hơn mình.
Tekeshi Ooyama là tên của tôi? Vậy Fafnir là ai?
Tôi là tôi, là Fafnir - con rồng bị nguyền rủa canh giữ kho báu của mình trong nhiều năm.
Cho dù cuộc sống ở đây có thoải mái và an toàn đến đâu, cho dù con người ở đây có vẻ vô hại và thân thiện đến đâu, tôi sẽ không bao giờ thoải mái hay an phận với hiện trạng, quên đi cái xấu của con người.
Trong "game" tôi và Takiya có rất nhiều cuộc đấu tay đôi và đặt cược, không có thua kém chỉ có, thắng thì tiếp tục rèn luyện, chưa thắng thì chỉ là chênh lệch về kinh nghiệm.
Tôi không tham gia "fanclub" của anh, chỉ vì tôi không muốn ai đó so sánh tôi với một con người, và nó cũng có nghĩa là tăng một chút cạnh tranh với anh ấy.
Tôi không thể đánh bại "doujin" của anh ấy khi cùng lĩnh vực, vì vậy tôi cạnh tranh kiến ​​thức và kỹ năng của nhau. Tôi vẫn đang mò mẫm trong thể loại "doujin", và tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể vượt qua của anh ấy. ...
Chỉ là tôi không ngờ rằng thời gian trôi qua, tôi có thể trải nghiệm niềm vui khi cạnh tranh Takiya
Không chỉ thay đổi trong nhận thức về tinh thần mà còn thay đổi cả nhận thức. Tâm trí tôi không còn chỉ quan tâm đến kết quả của cuộc thi nữa mà tập trung nhiều hơn vàoquá trình thi đấu.
Ngoài những gì xảy ra trong trận đấu "game" còn có những va chạm vô tình, những lời nói khiêu khích hay khích tướng, những thăng trầm do đối thủ tấn công... Những điều này làm phong phú thêm bản thân cuộc thi, thêm nhiều điều thú vị kinh nghiệm.
Cảm nhận được sự hiện diện của niềm vui đáng lẽ không nên tồn tại trong "Dragon War", tôi biết tâm trạng của mình đã thay đổi, nhưng không rõ sự thay đổi cụ thể là gì.
Về vấn đề này, tôi đã tưởng tượng liệu việc đấu tay đôi với những người khác có vui vẻ như vậy không, và câu trả lời là "không" rõ ràng, 100%.
Sau đó, sự thay đổi tâm trạng này chỉ có thể áp dụng khi đối tượng là Takiya Makoto, bởi vì anh ta không phải là một nhân loại bình thường.
Kết luận này khá hợp lý, và tôi chưa bao giờ nghi ngờ kết quả phân tích này.Tôi đã trải qua vô số cái "hàng ngày" sống chung với con người, cho đến khi Takiya trở về trong một đêm say xỉn và chạm nhẹ vào miệng tôi bằng môi anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro