Ngoại lệ duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ngày cuối cùng sự kiện kĩ niệm một năm của "trò chơi trực tuyến" "Cuộc chiến Nahida"

Takiya không dành nhiều thời gia cho sự kiện sau khi đã sở hữu được vật phẩm trong mơ của cậu ấy, còn tôi vẫn đang "cày cuốc" để lấy tất cả vật phẩm sự kiện lần này, và tôi vẫn đang "chơi", ngay bây giờ

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sự kiện cuối cùng, tôi sỡ hữu tất cả vật phẩm sự kiện- bao gồm cả những vật phẩm ẩn nhận được sau khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ, lúc này mới 10 giờ 23 phút tối.

Thường thì vào lúc này, Takiya phải trở về từ chỗ làm, nhưng có vẻ như tối nay anh ấy sẽ đi uống với con người

Liên tục chạy khắp "game" 8 ngày liền khiến tôi hơn khó tập trung

Tôi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình rời khỏi "máy tính", ngồi trên ghế sofa, và nghỉ ngơi bên hợp sữa sô cô la mà Takiya mua cho tôi.

Không khí tĩnh lặng và đồ ngọt nhanh chóng xoa dịu thần kinh của tôi và khiến tôi cảm thấy thư giãn hơn.

Tôi chỉ có một mình trong một không gian nhỏ và im lặng, tôi nhìn xung quanh những "kho báu" khác nhau đang chất đống xung quanh mình, và chợt ảo tưởng rằng tôi vẫn đang ở trong một hang động, và cảm giác trống trải chợt chiếm lấy trái tim tôi.

Trước đây tôi luôn trong trạng thái không có ai đến "thăm" nhưng hiện tại khi đã quen với việc chờ người trở về, thật sự cảm thấy mình quá nhàn rỗi, khác xa so với trước đây.

Tuy nhiên, tôi luôn không bị cuốn vào các cuộc tụ tập và rượu của họ, ngay cả khi tôi không phải bận với "trò chơi".

Ai cũng biết rằng con người rất tinh ranh và hay thay đổi, nhưng một người như Takiya, người có thể tự do chuyển đổi giữa tính cách và cách nói chuyện thực sự chỉ có thể hiểu được sau khi tiếp xúc thực tế.

Khi tôi thường giải thích về "game" hoặc "anime" cho tôi, anh ấy luôn cư xử khôn ngoan, nói đúng hơn là gần giống với Takiya đeo "kính áp tròng".

Chỉ khi nói đến chủ đề "hầu gái", anh chàng không thể kiềm chế được mà nói không ngừng, sử dụng những câu từ vựng chuyên môn với tốc độ cực nhanh và không thể chen vào.

Trong tình huống này, ngoài Kobayashi có khả năng ngay lập tức đi theo suy nghĩ của cậu ấy và giải quyết nó một cách thoải mái, sẽ không có nhiều người có thể tham gia cuộc trò chuyện một cách suôn sẻ, huống chi là tộc rồng không biết gì đến khái niệm "hầu gái".

Vì vậy, Tohru và tôi hiếm khi tham gia vào các bữa tiệc uống rượu của họ, để không mất thời gian hoặc làm phiền Kobayashi, người có tửu lượng "kém".

Đã gần 1 giờ 20 phút sáng, ngoài cửa có vài âm thanh nhỏ vang lên, có sinh vật đang đến gần, và đó là một bầu không khí quen thuộc.

Lúc 1:26, tôi gần như chắc chắn rằng đó là tên Takiya, bởi vì anh ấy đã bước đến cửa, và mùi rượu nồng nặc trong không khí hòa với mùi cơ thể ngọt ngào và êm dịu của anh ấy.

1:31, trước khi cửa được mở, tôi bắt đầu sốt ruột chờ đợi khi chuông cửa vang lên.

Không phải Takiya?  Tôi đi về phía cửa. Thật sự tôi đang khá bối rối

Khi tôi mở cửa, thân ảnh mảnh mai dựa vào cánh cửa theo lực tác động ngã vào tay tôi, theo phản xạ, tôi gần như duỗi móng vuốt và đâm vào nó.

Nhiệt độ cơ thể và mùi hương khiến tôi ngay lập tức nhận ra, và đó thực sự là Takiya.

"Ah ... chìa khóa ... Tôi không biết mình đã...để... đâu ..." Takiya nằm đè lên người tôi như một con slime, cả hai chúng tôi không thể gượng dậy được.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Takiya say khướt như vậy, trước giờ anh ấy chưa bao giờ về trong tình trạng này và cũng chưa bao giờ về muộn như vậy khi đi uống, nồng độ cồn bốc ra từ lỗ mũi của anh ấy cao gấp mấy lần bình thường.

"..." Ta cau mày, không nói một lời, một tay nắm lấy gáy kẻ say, đóng cửa lại, vứt lên sofa.

Được thả xuống thoải mái trên sofa, anh tựa vào lưng ghế như một con búp bê  rách, mặt đỏ như trái chín ngoài hang.

Bao năm qua, tôi rất ít uống rượu, lâu nay tôi đã quên câu thần chú giải rượu mình từng biết, lại càng không biết bài thuốc giải rượu tốt nhất cho cơ thể con người.

Khi đến gần anh ta với một nửa cốc nước, anh ta mở đôi mắt của mình và nở một nụ cười cợt nhat cho tôi.

Đưa nước cho anh, anh vẫn chỉ nhìn tôi chứ không có ý định cầm lấy cốc.

"Nước." Tôi chỉ đơn giản kéo tay anh ấy lên và yêu cầu anh ấy giữ chặt chiếc cốc.

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng vẫn chỉ ngơ ngác nhìn nước trong ly khiến tôi nhíu mày.

"Uống đi." Tôi mạnh mẽ ra lệnh.

Tôi rót nước cho anh rồi đưa tận tay, sao anh còn dám không cảm kích?  Dù có say cũng không thể tha thứ được !

Nghe tôi ra lệnh, anh ấy ngoan ngoãn uống nước và không bắt tôi phải đợi nữa.

"Hic... Cảm ơn." Uống hết nước, anh vẫn biết cảm ơn tôi, rồi úp cái cốc lên người tôi.

"... Cẩn thận một chút." Tôi bế anh ta lên, bỏ chiếc ly đang cầm trên tay xuống, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

"Hì hì." Anh ta ngẩng đầu lên và nhếch mép cười với tôi, nhìn khuôn mặt tôi từ dưới lên như cách nhân loại thấp kém nhìn các vị thần của họ.

Khi tôi cúi đầu xuống, tôi có thể cảm nhận được cái hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh ấy, nó tràn xuống khí quản của tôi rồi đến tận phổi, làm tê liệt dây thần kinh của tôi.

Chúng tôi chưa bao giờ thân thiết đến thế này, và tôi chưa bao giờ chạm vào con người vì những lý do khác ngoài chiến đấu.

Anh ấy đang quan sát tôi cẩn thận, và tôi đã quên mất khoảng cách giữa các loài trong giây lát, và quên giữ một khoảng cách thích hợp với anh ấy.

Sau một lúc lâu, anh ấy nhắm mắt lại và chạm vào miệng tôi bằng đôi môi của anh ấy.

"Ngủ ngon." Sau một lúc, anh đã mỉm cười đứng lên, loạng choạng xoay người đẩy cái ghế sofa đi không nói một lời.

Nhìn anh đi đến chỗ ngủ thường ngày lăn ra đất ngủ, tôi biết anh say thật nên đã bước đến, đắp chăn cho anh.

Lúc đó, tôi nhìn xuống con người nhỏ bé đáng thương này trên mặt đất, sau khi suy nghĩ về nó, tôi thật không hiểu mục đích của anh ấy chạm vào môi tôi.

Không thể dễ dàng loại bỏ nhiệt độ và xúc giác mà anh ấy để lại trên miệng tôi ngay cả khi lau bằng ngón tay, tôi vẫn cảm nhận được nó sau khi rửa bằng nước.

Nhưng sau đó anh ấy không đề cập đến chuyện đó và tôi cũng không nhận thấy cơ thể mình có gì bất thường, nên tôi coi hành vi đó như một hành động vô nghĩa sau khi uống rượu và phốt lờ nó.

■ ↑ ● ○ △ →

Khi chấp nhận phớt lờ nó, không có nghĩa là nó không phải hành vi bất kính.

Tôi biết rằng tôi không nên dành thời gian tranh cãi với một con người say xỉn và thậm chí không nhớ được gì, nhưng sau đó, tôi quan tâm nó đến mức thậm chí không thể chơi "game" đúng nghĩa.

Miệng của họ rồng, ngoại trừ nhai thức ăn hoặc tấn công kẻ thù, không bao giờ tiếp xúc với bất kỳ thứ gì khác.

Hơn nữa, nếu không được chấp thuận, việc bị chạm vào bởi một loài nhỏ bé như con người chẳng phải là một sự xúc phạm hoặc khiêu khích sao? Làm sao tôi có thể quên nó một cách dễ dàng?

Bất cứ khi nào tôi nghĩ đến khuôn mặt tươi cười điềm tĩnh của anh ấy, môi tôi lại nóng ran và tôi thấy khó chịu.

Nếu đêm đó không phải do anh quá say và vô ý làm chuyện đó thì tôi đã giết anh ta từ lâu rồi, và tôi sẽ không phải chịu đựng một điều vô nghĩa nhục nhã như vậy.

Kết quả là tôi phải mất mấy ngày mới nguôi đi cảm giác khó tả trong lòng.

Để giải tỏa sự khó chịu còn sót lại,  tôi rời khởi nơi ở trong một ngày, với ý định hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.

Thật tiếc khi đi trên những con phố ồn ào của con người, xung quanh là những sinh vật khó chịu, không giúp tôi thoát khỏi sự bực bội trong lòng một chút nào, mà còn khiến tôi khó chịu hơn.

Tại sao Takiya không thể chọn một môi trường yên tĩnh và thoải mái hơn làm nơi ở của mình mà lại chọn ở nơi đông đúc như vậy?

Nếu tôi tìm thấy một điểm đổi tiền, tôi sẽ ngay lập tức chuyển cả hai lên núi, và mua thêm nhiều "game" thú vị hơn và thiết bị chất lượng cao hơn!

Đang miên man suy nghĩ, tôi vô tình đứng trước một nơi đầy màn ảnh lớn nhỏ.

Bức tường bao gồm hơn mười màn hình khiến tôi cảm thấy quá chói mắt và muốn dập nó, nhưng hình ảnh trên một màn hình đã khiến tôi từ bỏ ý định.

Một người đàn ông và một người phụ nữ trong màn hình đang nhìn chằm chằm vào nhau, và sau đó đôi môi họ chạm vào nhau

Lúc này, một người đàn ông đi ngang qua tôi, tôi dùng một tay kéo hắn ta lại.

"Họ đang làm gì vậy?" Tôi hỏi, chỉ vào màn hình.

"Hô... hôn" Hắn đáp lại với vẻ mặt kinh hãi, trong mắt có chút bối rối.

"'Hôn...? Ý ngươi là gì?" Tôi cau mày, khó hiểu.

"Đại ca ... anh đặt em xuống trước đã ..." Hắn ấy rùng mình và cầu xin sự thương xót, và tôi nhận ra rằng tôi đã nâng hắn ấy lên quá cao trước ánh mắt nhiều người xung quanh.

"Nói trước!" Nhưng tôi không thể để hắn ta trốn thoát, và tôi sẽ không để hắn đi mà không biết câu trả lời.

"Cái...này là ... hôn nhau ...đối với...hai người thích nhau thôi! Thường là thế này!" Hắn tuyệt vọng nghĩ rồi hốt hoảng giải thích.

"..." Câu trả lời của hắn ta khiến tôi chùng xuống một lúc, rồi tôi thả hắn ra và chứng kiến hắn chạy trốn.

Tôi không có ý định bắt anh ta lại, nói chính xác hơn, tôi thậm chí còn chả quan tâm.

Câu trả lời mà tôi  nhận được là hoàn toàn bất ngờ.

Thích?  Tôi sao? Nhân loại và rồng? hừm

Tôi chưa đoán được mục đích của hành động đó.

Đầu độc, nguyền rủa, thôi miên, hay cố gắng xâm nhập vào tâm trí tôi để lấy thông tin về nơi cất giấu kho báu, v.v ... Nhưng tôi không nghĩ nó có nghĩa là thích.

Cách thể hiện tình cảm của long tộc không gì khác hơn là ôm ấp và xoa đầu nhau; liếm cơ thể nhau đã là một hành vi rất thân mật. Nếu không phải những người thân thiết hay thành viên gia đình, những hành động này luôn khó để dung thứ

Tôi chưa bao giờ muốn lãng phí thời gian để tìm hiểu loài người, tôi biết rằng các loài thường có tập tính khác nhau , vì vậy tôi không thể hiểu việc tiếp xúc cơ thể bằng "miệng với miệng" này của loài người.

Sau đó, tôi tra cứu "hôn" trên "Internet", chỉ để xác định rằng đây là hành vi chỉ có ở con người và rất ít loài động vật.

"Miệng với miệng" là một hành động thân mật tương tự như liếm nhau, không nên là hành động mà bạn có thể làm với người mình không thích khi say rượu.

Nếu tôi không xoá sạch đống "otome game" mà Takiya giới thiệu, thì tôi đã hiểu được "hôn" là gì mà không phải nhức óc mấy ngày qua

Nhưng con người thích rồng, thật là ngu ngốc.

Tôi không tin vào mối quan hệ của Tohru với con người Kobayashi , và tôi không mong đợi điều này xảy ra với mình.

Hẳn là Takiya nhìn thấy hình dạng con người của tôi quá nhiều rồi quên mất hình dáng thật của tôi, hẳn anh ta đã quên mất rằng tôi là một con rồng.

Nói đến đây, anh ấy có vẻ đã nói những điều đại loại như "Những quản qia theo phong cách ma mi trẻ đẹp và xinh đẹp rất tuyệt ", và anh ấy cũng có vẻ rất bị ám ảnh bởi "quản gia" mà Tohru bắt tôi đi theo.

Dù sao thì nó cũng chỉ làm bằng vảy thôi, đối với tôi thì quần áo kiểu gì cũng không xấu nhưng phần tóc thừa trên đầu dễ bị rối và khó chăm sóc, phiền phức.

Tôi không quan tâm có bao nhiêu lý do khó hiểu mà anh ấy có thể đưa ra nếu anh ấy quên mua cho tôi một loại "dầu xả" để làm thẳng tóc ...

Chú trọng quá nhiều vào ngoại hình quả thực là một đặc điểm nhàm chán chỉ có ở con người, dù Takiya có đặc biệt đến đâu thì suy cho cùng anh vẫn là một con người thấp hèn.

Dù thân hình và khí chất có giống yêu tinh đến đâu thì cũng không sở hữu trí tuệ và tuổi thọ của họ, và càng không có sự hiểu biết như các chủng tộc cao cấp.

Biết rằng "hôn" không phải là một hành động ác ý hay một nghi lễ kỳ lạ nào đó thì cũng còn lo lắng

Con người chỉ quan tâm những gì họ thích, còn tôi thì không phải con người.

■ ↑ ● ○ △ →

Sau khi biết sự thật, tôi cảm thấy tốt hơn.

Cảm giác buông bỏ một thứ gì đó dễ chịu hơn tôi tưởng rất nhiều.

Tối hôm đó, Takiya không phải làm thêm giờ, và trở về ngay sau bảy giờ.

Bữa tối của chúng tôi là cơm cà ri ngọt bình thường và những món ăn phụ anh ấy mua ở "cửa hàng tiện lợi". Món cà ri hôm nay có vị ngọt và ngon hơn bao giờ hết, điều này làm tôi thèm ăn hơn rất nhiều.

"Anh không định thử món ăn kèm này sao? Đó bánh thịt cừu, vị ngọt đó."

"..." Chỉ nghĩ đến việc ăn phần của mình, đã quên mất sự tồn tại của đồ ăn kèm, nghe vậy liền gắp một miếng bỏ vào miệng, cũng rất ngọt và ngon.

"Hehe." Anh ấy dường như đã nhận ra vẻ mặt hài lòng của tôi, và anh ấy tiếp tục ăn với một nụ cười khúc khích.

Từ khi nào thức ăn Takiya lại chuẩn bị món ngọt theo ý tôi?

Ngoài "dầu xả", ngay cả các sản phẩm làm sạch như "sữa tắm", "dầu gội" mà chúng tôi dùng chung cũng bị thay thế bằng các loại có mùi ngọt mà tôi không hề hay biết.

Kiểu hành động bí mật này, tôi còn tưởng anh ta đang cố ý điều chỉnh lối sống của cả hai vì anh ta sợ làm cho tôi không hài lòng.

Xét cho cùng, tôi chưa bao giờ thấy trên mặt anh ta có chút sợ rồng nào, và anh ta vẫn luôn hòa thuận với tôi, chưa kể đôi khi còn gây gổ với tôi.

"Cái gì? Hôm nay anh có tâm trạng làm ván game không?" Tôi nheo mắt nhìn anh ấy khi nghe lời thách thức của Takiya.Im lặng

Tên nhân loại này rất tinh ý và biết rõ tâm trạng cũng như ý định của tôi.

Không nghi ngờ gì ngoài việc tôi cũng có một tình cảm nhất định với anh ta, nếu không tôi sẽ không thể đối xử với anh như cách tôi đối xử với Tohru và những con rồng khác, và thậm chí  chịu đựng hành vi xâm phạm khi say xỉn của anh ta.

Anh ta là một loại người khác - người có thể gần gũi những sinh vật vượt quá tầm hiểu biết của mình và dạy mọi loại kiến ​​thức cho các chủng tộc xa lạ - có vẻ khôn ngoan và những cũng đầy sơ hở, một sự thu hút bí ẩn mà tôi không thể dễ dàng lí giải được.

Tôi đã thấy và giết rất nhiều con người giỏi trong lời nói hay hành động.

Anh thuộc loại người mà tôi ghét nhất, dựa vào óc quan sát và trí thông minh siêu phàm, anh ta cho rằng mình có thể nhìn thấu mọi thứ, một kẻ kiêu ngạo và tự phụ.

Các chủng tộc thấp hơn nên tự nhận biết về các chủng tộc cao cấp hơn, cho dù chúng có thèm muốn bảo vật của tôi hay không, chúng cũng không nên lẻn vào.

Nhưng sau khi đến thế giới này, tôi không biết khi nào khái niệm cố hữu này bắt đầu mờ dần trong từ điển của tôi ... Không, nó như... trở nên không phù hợp với một con người như Takiya Makoto.

Một "game" nữa sau bữa tối, có va chạm nhẹ ở vai và cánh tay chúng tôi, tôi nhớ ra một điều mà tôi chưa bao giờ để ý trước đây: Cảm nhận nhiệt độ cơ thể con người như thế, một cảm giác tôi chưa từng có trước khi đến đây.

Trong hàng ngàn năm, loài người đối với tôi chỉ là những sinh vật xấu xa xâm nhập nơi ở của tôi và đánh cắp kho báu của tôi, và những lần hiếm hoi tôi tiếp xúc với máu thịt của con người là khi tôi giết và giao chiến với chúng.

Trong trường hợp đó ... tại sao tôi không bao giờ ghê tởm khi chạm vào Takiya?

Trước khi đến sống ở đây, tôi cũng như Tohru, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống với con người lâu đến vậy.  Tại sao tôi có thể trút bỏ được sự căm thù sâu sắc của mình với con người, có ấn tượng tốt về anh ấy và vui vẻ "chơi đùa" với anh ấy, có lẽ không chỉ bởi vì anh ấy là một con người rất đặc biệt ...
Nhưng là vì ... đối tượng là anh ấy, đối với người khác thì không bao giờ .
Tôi thực sự muốn hiểu điều gì đã khiến tâm trạng của tôi thay đổi, và trong thời gian này, tình cảm của Takiya dành cho tôi trở nên rõ ràng hơn.
Mặc dù tôi không nghĩ tình bạn hay tình yêu giữa rồng và người sẽ có kết cục tốt đẹp, tôi cũng không thấy mối quan hệ với con người có ích lợi gì ... Nhưng không sao, con người chỉ có tuổi thọ không quá 100, chỉ là một chút thời gian, tôi không ngại dành chút thời gian này cho anh ấy.
Nếu là Takiya Makoto...thì tôi cho phép

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro