Sài Gòn...mùi hoa sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Độ thu, gió hiu hiu thổi một làn hơi mới, làm dịu đi cái nô nức tấp nập của Sài thành. Cơn gió nhè nhẹ gợi lên trong ta những kỉ niệm từ lâu đã phai mờ. Rồi tự bao giờ, tôi đã quen với việc dừng lại vài phút ở ngã tư Nguyễn Lương Bằng. Dừng lại đôi chút để cảm nhận mùi hương quen thuộc trong cơn gió. Có lẽ đối với người con đất Bắc như tôi, cái hương hoa sữa nhàn nhạt ấy là thức quà quý giá nhất để gợi nhớ về mùa thu thủ đô - nhớ về thời học sinh và cả những hồi ức xưa cũ.

Giữa phố xá đông người qua lại, hương hoa sữa thanh khiết, thân quen toả hương bay theo gió làm dịu đi nỗi nhớ quê nhà của những đứa con đất khách. Chẳng e thẹn như đóa lan cao quý, chẳng kiều diễm như cánh hồng đỏ rạo rực. Đóa hoa sữa trắng tinh khôi vẫn "ngây thơ" như bao đời qua vẫn vậy - loài hoa chẳng bao giờ chịu lớn. Cứ vấn vương mùa thu nơi thường hẹn, chút hương thơm cuối cùng vẫn theo gió bay đi - cùng với những nhánh hoa sữa lơi lả du hành ở phương xa.

Cái mùi hương dìu dịu ấy khiến cho con người ta phải quên đi những bộn bề hối hả, dừng lại kéo những chiếc khẩu trang "kín cổng cao tường" xuống để hít lấy hít để chút hương vị tưởng chừng chỉ còn trong kí ức. Chúng gợi cho tôi những tháng ngày được bố cõng trên lưng, đưa tay lướt qua chùm hoa sữa nơi gốc cây đầu làng để lưu lại chút hương thơm trên đôi tay. Nhấm nhám đôi bàn tay, cái vị đăng đắng thoáng qua trên đầu lưỡi, trái lại với hương thơm ngọt dịu dàng khiến tôi lưu luyến chẳng rời.

Loài hoa ấy cũng chất chứa nhiều hồi ức thời áo trắng của tôi, những đầu thu khai trường, tay bà, tay mẹ dắt tôi đến trường trên con đường thoảng mùi hoa sữa. Hay là mối tình đầu ngây dại khi đèo nhau trên con xe đạp Thống Nhất cũ mèm, đôi tay tôi giữ lấy nhành hoa sữa; giữ lấy trong tay cứ như níu giữ cả mùa thu bên mình. Vẫn mùi hương thân quen thoảng quanh nơi chóp mũi, nhưng cảm giác đã chẳng còn như nguyên vẹn. Bởi chẳng phải do đóa hoa sữa đã thay đổi, cũng chẳng vì khoảng cách địa lí nghìn trùng. Mà đơn giản, tôi chẳng còn được cái hồn nhiên thuở ấy.

Mùa hoa sữa Sài Gòn vẫn luôn lưu lại trong tôi một chút hoài niệm mà chẳng thể lẫn vào đâu khác. Chỉ mấy ai đã một lần nếm thử cảm giác của hương hoa sữa đất Sài thành, mới có thể hiểu được hương vị lưu luyến đến nhường nào. Nhưng dù cho mùa hoa đã tàn, thì đâu đó, tôi vẫn nghe được mùi hương ngọt ngào ấy. Mùi hương ủi an cho những kẻ nơi đất khách quê người!

Em ơi, em có nghe?
Có nghe tiếng gió phiêu lãng bên tai,
Có nghe những nỗi niềm chất chứa thành hoài niệm.
Nghe tiếng sào diều vi vút trên cao,
Và cả mùi hương hoa sữa năm nào.
Như quyện lại,
Quyện vào nỗi nhớ thương.
Và em ơi, em có hay,
Hương hoa sữa ấy vẫn dịu dàng tinh khiết,
Như tà áo trắng những ngày còn ngoan hiền
Như giọt sữa ngọt bùi trong giấc mơ bên mẹ.
Dù nơi xa, chẳng là nơi ta thân thuộc,
Đất khách nơi người thoáng nghe mùi hương cũ,
Em có còn nhung nhớ hay đã ngỡ?
Hương hoa sữa, nhớ thương thân thuộc!

Được viết bởi: SillverWhite
Biên tập: kaka_lol

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tanvan