Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tôi là ai?

Aaaaaa- Lúc này Thiên Uyển mới hét toan lên, nhận ra bản thân mình đang rơi khiên cô sợ hãi tột cùng

Bùm, cả người Thiên Uyển rớt xuống mặt đất, cơn đau khiến cô tỉnh táo ít phần. Cô hoang mang đứng dậy rồi nhìn lại bản thân mình, cô cảm thấy đau, nhưng cơ thể cô thì lại không bị sao cả. Tách, tách, từng giọt nước mắt óng ánh như pha lê dần rơi xuống gương mặt tuyệt mỹ nhưng lại bi thương đến sâu sắc của Thiên Uyển. Vì sao lại không bị thương? Vì sao vậy? Vì sao không để tôi chết đi? Vì sao không để tôi xuống bồi tội cùng ba mẹ mình? Vì sao? Tôi trước giờ chưa từng hại ai, cũng chưa từng giết bất kì người nào. Vì sao? Cứ phải là tôi?

Cô chỉ là một linh hồn, cô còn có suy nghĩ quá phận đến việc có cơ thể để bị thương ư?- Nữ hài có vẻ cảm thấy rất nhàm chán, cô cầm vài sợi tóc dài của mình chơi đùa hỏi

Nếu vậy sao không cho tôi chết đi?- Thiên Uyển cười nhạt nhòa đáp hỏi lại

Vì có tôi- Nữ hài giống như hiển nhiên mà nói, như thể chính mình là người hiểu rõ tàn cuộc nhất.

Rốt cuộc thì em là ai?- Thiên Uyển hoảng sợ hỏi

Cô có thể gọi tôi là Rain, không phải cơn mưa đâu, đừng hiểu thế cô gái học giỏi- Nữ hài cười nhạt, tay vẫy đằng sau một chút, ngay lập tức có một căn gió kỳ lạ chứa đầy hoa tử đằng đưa cô xuống.

Thiên Uyển nhìn cô bé còn chưa cao tới vai mình, thân thể mặc bộ đồ kỳ lạ, giống như là cách tân của váy cổ trang Trung Quốc, nhưng lại ngắn. Tóc thì tùy ý thả lù bù ra ngoài, hơn nữa còn có vẻ khá xoăn, lại chỉ dài hơn ngang vai một chút ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhìn xuống một chút thì chỉ lại nhìn thấy lông mày và đôi mắt của cô bé, còn phía dưới đã bị che khuất bởi chiếc mạn, nhưng đôi mắt đó cũng hiểu cô bé chẳng phải mỹ nhân gì, thế nhưng cô bé lại có đôi mi khá dài, tuy không dày và dài như cánh bướm giống cô, nhưng lại lưa thưa lưa thưa với nhau rũ xuống tạo cảm giác khó chịu vô cùng....ngoài ra còn có chút yêu mị và quyến rũ. Thế tại sao cần phải che mặt, đã không phải mỹ nhân còn đòi che mặt, bộ thích ra dáng hay gì? Nhưng mà bỗng chốc cô lại thấy biến hóa đến kì lạ, đôi mắt đó...........quen quá. Hệt như, cô biết người này vậy, biết rất lâu, lại có cảm giác cô bé chưa hề tồn tại trong trí nhớ của mình. Bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó đang đẩy mình. Là cô bé đó, cô đang vươn tay đẩy mình. Nhưng......tại sao vậy?

Cô nên có một cuộc sống tốt hơn, không nên giống tôi, hiểu không? Tôi cho cô cơ hội thì cô phải biết nắm lấy. Cô may mắn vì có tôi, còn tôi cũng rất may mắn, vì có các người. Nên phải sống thật tốt đừng như trước nhé?- Lời nữ hài thủ thỉ bên tai khiến cô đột nhiên cảm thấy thương hại vô cùng, vì cái gì, mà chính mình còn phải chờ một cô bé ban cho mình cơ hội chứ?

Thiên Uyển cảm thấy ánh sáng như đang ngừng lại, mắt cô nặng trĩu đến mức cô chỉ muốn nhắm lại, hình ảnh mà cô nhìn thấy lúc bấy giờ, là nữ hài bị gió cuốn khăn mạn đi một chút, lộ ra đôi môi đang mỉm cười nhẹ nhàng nhưng.....vì sao......lại khóc vậy? Cô chưa kịp suy nghĩ thì linh hồn đã vượt quá sức chịu đựng mà dường như muốn biến tan. Cũng được, cho tôi về với ba mẹ mình đi. Thiên Uyển nhắm mắt lại, khóe mắt lại một lần nữa vươn lệ.

Tỉnh lại, Thiên Uyển thấy mình đang ở một không gian nhỏ màu xám nhạt nhạt gần chuyển trắng. Trong đó lần lượt chiếu cảnh cô được sinh ra, nhưng lại mờ nhạt đến vô cùng, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt của vị bác sĩ nữa, rồi hình ảnh dịch chuyển dần đến lúc cô nhìn thấy được. Ba mẹ............hai người.....

Anh, đứa bé này....- Lãnh mẹ sợ hãi ôm đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn vào lòng ngực mình, muốn hỏi chồng mình điều gì đó rồi lại ngập ngừng

....Nó đến với chúng ta âu cũng là số phận, là trời ban thì phải nhận thôi- Lãnh ba thở dài, vươn tay tới đứa bé để nó nắm lấy tay mình cười cười nói

Hình như sai rồi, là tôi ban mới phải- Nữ hài lúc nãy cô gặp, vậy mà lại xuất hiện, hơn nữa không phải bình thường mà là bất thình lình xuất hiện

Rain....cô....cô làm gì ở đây?- Lãnh ba đẩy Lãnh mẹ ra sau lưng mình, sợ hãi mà hỏi

Tới thăm đứa bé của tôi- Nữ hài cười cười, vươn tay một cái, chiếc vòng tay tử đằng màu tím nhạt xuất hiện, đeo vào cổ tay của đứa bé

.....A.....tránh ra....tránh ra......đừng chạm vào con tôi.....cô không được chạm vào con tôi- Lãnh mẹ dường như quá sợ hãi mà nói

Tránh ra!!!- Lãnh ba giật đứt chiếc vòng tay tử đằng ra, khiến nó bay lung tung rồi đáp nhẹ lên trán lẫn cơ thể đứa bé

Chỉ là món quà nhỏ thôi mà haha~ đứa bé chưa có tên nhỉ? Hay để tôi đặt tên cho- Nữ hài cười cười nhìn ba mẹ tôi rồi nói

Cô đến đây làm gì? Không bận lo cho cái đám nhân vật gì của cô đi- Lãnh ba tức giận hét lên

Lãnh mẹ lui lại gần giường ngồi phịch xuống sau lưng Lãnh ba, lo sợ mà ôm chặt đứa bé trong tay, cơ thể cũng dần thu lại bảo vệ cho đứa bé

Thì tôi tới lo cho nhân vật của tôi nè- Nữ hài bước qua Lãnh ba, giật lấy đứa bé từ trong tay Lãnh mẹ ôm

A.....con tôi......cầu xin cô Rain.....đừng làm hại con tôi......tha cho con bé.....tha cho nó.......nó còn rất nhỏ......- Lãnh mẹ quỳ xuống bám lấy chân nữ hài, khóc lóc níu lấy chiếc váy của cô mà van xin, nhìn đáng thương đến tột độ

Rain, cô tha cho con gái tôi, cô muốn làm gì tôi cũng được- Lãnh ba cũng quỳ xuống mà nói

Nghe vô trách nhiệm nhỉ? Mà tôi đâu có ác lắm đâu?- Nữ hài cười cười ôm lắc lư đứa bé đang ngủ ngon lành trên tay mình

Thiên Uyển chính là bị kinh hoảng đến mức ngã xuống, sao có thể, sao có thể? Cô bé đó.......cô bé đó rốt cuộc là ai? Vì sao vậy? Ba mẹ cô như vậy tại sao không có ai đến giúp, đến tột cùng là vì sao? Không phải là bệnh viện vip sao? Không phải nổi tiếng nhất nước sao? Vì sao lại để ba mẹ cô như thế? Ba mẹ trông rất hoảng sợ, rốt cuộc cô bé đó là ai? là ai mà lại xuất hiện vào thòi khắc cô sinh ra.....hơn nữa nhìn còn chẳng khác lúc cô gặp là bao. Cô bé ấy bất tử ư? trẻ mãi không già sao?

Cô mà không ác ư? Cô đã giết hàng ngàn người ở thế giới 001 vậy mà nói là không ác ư?- Lãnh ba dường như rất hận mà hét lên, dùng hết sức lực nhào lên muốn giành lại đứa bé

Ấy ấy, cái đó là do Băng Nhi và Thần Thần làm, liên quan méo gì đến tôi?- Nữ hài tránh né khiến Lãnh ba ngã quỵ xuống, hỏi lại một câu

Chính cô là người đã tạo ra lũ ác ma đó, chính cô, trả con cho tôi, trả con cho tôi- Lãnh mẹ như điên lết tới Lãnh ba, ôm ông mà khóc nấc lên, gào thét khô cả cổ họng

Là tôi thì đã sao? Tôi cũng có thể làm tương tự nha~ thế giới này muốn thử không? Hay tôi giúp con bà một chút nhỉ?- Nữ hài cười tươi như hoa, giẫm lên những bông hoa hồng trải dưới đất nói, đời này tôi ghét nhất hoa hồng, tươi như vậy, diễm lệ như vậy, có vui không? Không phải cũng mau tàn sao, hừ

Không, không- Lãnh ba Lãnh mẹ cùng gào lên, muốn đoạt lại con mình

Haha -Nữ hài dường như chơi rất vui, hôn lên trán đứa bé một cái rồi trả lại cho Lãnh ba và Lãnh mẹ

Lãnh ba và Lãnh mẹ ngạc nhiên nhận lấy con mình, ngước nhìn lên thì đột nhiên cảm thấy đáng sợ, Rain, cô ta đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng

Đứa bé này, đặt tên là Lãnh Tuyệt Thiên Uyển nhé, Lãnh là theo họ của ta cũng như các ngươi, chữ Tuyệt trong tuyệt tình tuyệt nghĩa, Thiên là trời rộng lớn....còn Uyển.........trong Uyển Chuyển Đau Thương- Nữ hài nói lưu loát

Vì sao lại là Uyển Chuyển Đau Thương?- Lãnh mẹ thắc mắc gan dạ hỏi

Vì đó là quá khứ mà nó phải trải qua- Nữ hài nhàn nạt nói, lại một lần nữa biến mất hệt như chưa từng tồn tại.

Từ đó, tên của đứa bé liền là Thiên Uyển, nhưng khi cô bé lớn lên, hỏi ba mẹ ý nghĩa tên mình, ba mẹ liền nói Thiên là trời ,"Uyển" ý chỉ sự nhẹ nhàng, khúc chiết uyển chuyển thể hiện sự thanh tao tinh tế của người con gái, còn phần kia chỉ là tên họ đệm bình thường mà thôi.

Rốt cuộc thì, tôi là ai?

Tôi là ai?

Tôi là?

Tôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro