Chapter 9: Hư-thực, thực-hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân sinh, chớp mắt qua một đời người...

Đợi gió xua tan mây, hạnh phúc chững lại một khoảng trời. Đi tới tận cùng của thế giới, ta nhận ra một nỗi mong manh kì lạ. Hòa mình theo làn gió, gió sẽ đưa ta đi tới những miền đồi của ngàn xưa xa thẳm.

Hạnh phúc không phải tự nhiên mà tới, nỗi buồn không phải tự nhiên mà rời.

Chén rượu cay sè làm khóe mắt người thấm lệ. Hay chính là lệ của lòng người?

"Nhân sinh như mộng, người tỉnh mộng tan". Mê man giữa dòng đời, thực hư lẫn lộn. Tỉnh lại giữa những cơn mơ huyền ảo, ta mới nhận ra thực tại khốc liệt.

Dòng thời gian vô tình vẫn cứ trôi, chảy dài theo nỗi nhớ.

Những dòng tin lộn xộn, người đã ra đi từ bao giờ?...

Mây đen lại trả dài đến vô định, cuồn cuộn như mây đen phủ kín lòng người. Phải chăng là ai đang khóc?... Giống như, thương thay cho thân ta đơn côi.

Mưa rơi nối tiếp nhau. Mưa thầm thương ánh nắng tinh nghịch. Nhưng mưa buồn quá, nắng lại chói chang. Bầu trời của nắng luôn mang một thứ gì đó xanh thẳm, một thứ gì đó mà dòng chảy của mưa không thể nào có được.

Nắng đã tắt rồi. Nắng tắt cho lòng ai đong đầy hoài niệm? Nắng tắt để hòa vào những cơn mưa?

Không, không phải thế. Cuối chân trời chỉ còn lại một mảng xám đen kịt. Chẳng thế có một hũ vàng cuối bầu trời sau khi cầu vồng tới, bởi nắng và mưa từ đầu đã là hai thế giới khác nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro