Chương 23- Món quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lục Vi Tầm, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!

Từ Tấn trước sự  giận dỗi của Vi Tầm thì quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với hắn. Cậu biết hắn  như vậy là vì quá thương, quá yêu cậu nhưng nếu cứ mãi như thế này thì thật sự rất mệt mỏi. Lỗi là do cậu nhưng cần phải làm rõ vài vấn đề để cùng nhau vượt qua giai đoạn này, cậu thèm nhìn thấy nụ cười của hắn, thèm những cái ôm siết chặt và thèm sự bám dính như sam như những ngày trước.

- Em không mệt sao?  Có gì muốn nói, anh nghe đây.

- Em cho anh nói trước, sao anh cứ giữ mãi thái độ lạnh nhạt như thế này? 

-Anh nghĩ  là em biết tại sao.

- Em biết, vì anh yêu em, anh không muốn em chịu đau đớn. Nhưng chuyện gì làm cũng đã làm rồi, bây giờ em đã phục hồi sức khỏe, đã không còn gầy gò, đau bệnh như khi mới phẫu thuật nữa. Em ổn rồi mà anh, anh còn lo sợ điều gì?

- Em biết nói những điều này? Vậy sao trước khi làm em không nghĩ cảm giác của anh. Để anh nói cho em biết. Cái gì em cũng tự làm theo ý mình. Bỏ đi du học, leo xuống vực cứu người khiến anh đau đớn, lo sợ ... ừ thì cứ coi như khi đó, anh đối với em không chút giá trị gì đi. Nhưng hiện tại, chúng ta đã kết hôn, có phải việc gì cũng nên có sự đồng thuận không? Anh đã nói anh không muốn nhìn thấy em đau ốm, không muốn thấy em bị động dao động kéo thêm 1 lần nào nữa, nhưng em thì sao, em vẫn tự làm theo ý mình, gạt bỏ mọi cảm xúc của anh, gạt bỏ mọi ý kiến của anh, có phải đó là thân thể của em, anh không có quyền quản, không có quyền có ý kiến đúng không?

- Tầm Tầm à, khi em quyết định làm điều gì đó, em đã cân nhắc rất kỹ càng, không có ẩu tả, không có làm bừa. Em còn muốn cùng anh già đi mà, lẽ nào em lại dại dột tự làm mình đoản thọ chứ, đúng không?

- Được, nếu em nói em đã cân nhắc kỹ vậy anh hỏi em 1 câu. Muốn có con, không phải chỉ cần trong cơ thể em có 1 cái tử cung là đủ, còn 1 thứ quan trọng hơn nhiều đó là trứng, em lấy đâu ra? Nếu em có thì anh không bàn, nhưng em là đàn ông, không thể có thứ đó. Muốn có con thì không lẽ phải đi xin trứng, nếu đã là xin trứng thì nó có còn là con của chính bản thân em không? Nếu đã không phải thì can gì phải liều mạng đi cấy tử cung, nguy hiểm đến tính mạng hả? Em làm bác sĩ đấy, em còn cần anh phải nhắc điều đó à?

- Tầm Tầm, nếu trong cơ thể em có thì sao?

- Em đang đùa anh à? Đừng coi anh là trẻ con.

- Đó là bí mật của em. Anh có biết vì sao em nhất quyết đi phẫu thuật không? Là vì em biết em chắc chắn có thể có đứa con của mình, do mình sinh ra. Hồi em đi du học, do yêu cầu của nhà trường nêu toàn bộ sinh viên phải kiểm tra sức khỏe chuyên sâu, cơ thể em có chút dị tật, đồng nghiệp em nói có thể là do trong quá trình hình thành bào thai đã bị rối loạn 1 chút nên trong cơ thể em có buồng trứng như nữ giới, cũng có tử cung nhưng nó không phát triển. Anh có biết khi biết bí mật đó, trong đầu em đã suy nghĩ ngay đến việc cần phải cấy tử cung không? Em muốn được sinh con cho người đàn ông em yêu, và cũng muốn có những đứa con do chính mình sinh ra. Anh hiểu chứ?

- Em ... Anh có thể tin em không?

- Chúng ta có thể thử. Hãy tin em, em rất quý trọng bản thân mình, điều gì có hại em sẽ không bao giờ mù quáng mà làm. Em nghĩ rằng, cơ thể mang chút dị tật này có khi lại là điều may mắn của em. Tầm Tầm, đừng lạnh nhạt với em nữa, được không?

Vi Tầm vẫn còn đang trong trạng thái mông lung, vừa có chút ngờ vực, lại có chút khó hiểu nhưng hơn hết là hắn thương Từ Tấn, dẫu cậu nói dị tật không ảnh hưởng sức khỏe nhưng 1 cơ thể phát triển bình thường lại có chút bất thường như vậy, về lâu về dài sẽ ra sao ????
Từ Tấn dường như đọc được suy nghĩ của hắn nên nhẹ nhàng ngồi vào lòng hắn, nhìn sâu vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói:

- Tầm Tầm, em đã tìm hiểu kỹ rồi, chút dị tật đó không ảnh hưởng gì về lâu về dài cả, đồng nghiệp của em còn bảo đó là may mắn của em, tin em nhé, em sẽ làm 1 người vợ đúng nghĩa của anh, sẽ có thể cùng anh có bảo bảo. Giúp em thực hiện điều đó được không?

Vi Tầm dù trong lòng có chút lăn tăn nhưng trước sự mời gọi của Từ Tấn, cùng với cảm giác bức bối của 1 người đàn ông đang thời kỳ tráng niên, suốt ngày ôm trong lòng 1 thân hình kiều mị, hấp dẫn mà lại không được thỏa mãn, mọi cảm giác bức bối tích tụ, đến hôm nay hắn muốn bung xõa, hắn muốn cùng với vợ hắn bù đắp cho nhau sự thiếu thốn của những ngày chiến tranh lạnh vừa qua ...

------- 

Việc có con đối với những người phụ nữ bình thường đôi khi đã không đơn giản thì với 1 người đàn ông lại càng không phải chuyện dễ dàng. Kể từ ngày đó đến nay cũng đã mấy tháng trôi qua, Từ Tấn dẫu có mong ngóng nhưng cậu là dân y, cậu hiểu rõ mọi sự nên cũng không ép bản thân mình quá. Còn Vi Tầm, dẫu rằng nghe Từ Tấn nói rõ mọi chuyện nhưng hắn nửa mong chờ, nửa lại sợ Từ Tấn có thai, vì theo hắn tìm hiểu, mỗi lần sinh nở là 1 lần bước qua quỷ môn quan nên hắn thấy sợ, sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm khi mang thai, khi sinh nở. Chính vì vậy, hai người rất ít khi đề cập đến chuyện này, chỉ cùng nhau im lặng chờ đợi, coi như con cái là duyên, không dám cưỡng cầu. 

Cuộc hôn nhân của hai người cũng đã trải qua 3 năm bên nhau, tình cảm luôn nồng ấm, hạnh phúc. 1 người luôn yêu chiều còn 1 người thì được yêu chiều nên luôn ỷ lại. Ngôi nhà của hai người đàn ông vậy mà luôn ấm áp, luôn tỏa mùi thơm hấp dẫn của những bữa ăn, luôn tràn ngập hương vị của những lần ân ái đến quên trời quên đất. 

Hôm nay là sinh nhật Vi Tầm, 1 ngày đông lạnh lẽo. Thường thì mọi năm 2 người sẽ tự đón sinh nhật với nhau hoặc cùng lắm ra đi ăn uống với cặp đôi Tư Quân, nhưng năm nay ông nội Lục lại đề nghị 2 gia đình cùng nhau ăn bữa cơm. Từ Tấn rất háo hức, cả ngày hôm đấy cậu cùng với Trì Quân tỏ ra thần thần bí bí chuẩn bị quà cho Vi Tầm. 

Bữa cơm được diễn ra tại khuôn viên biệt thự họ Lục. Căn biệt thự của họ Lục cũng không kém cạnh gì khuôn trang nhà Từ Tấn, chỉ là nó được nằm trong 1 khu đất bằng phẳng rất rộng lớn chứ không nằm trên đồi và kiến trúc theo kiểu hiện đại chứ không mang nét cổ kính, cung đình như Từ gia. Cả 2 nhà ngồi quây quần ăn cơm rất vui vẻ. Ông nội Từ bình thường dù có tham gia 1 cuộc hội tụ có rôm rả đến đâu thì ông vẫn giữ phong thái lạnh lùng, khó gần nhưng không hiểu sao hôm nay ông đặc biệt hoạt bát và vui vẻ. Bình thường trong bữa ăn các thành viên sẽ ăn trong im lặng, nhưng hôm nay, được sự cho phép của 2 vị trưởng bối, 1 bữa tiệc đã diễn ra trong không khi vô cùng náo nhiệt, và hai nhân vật chính gây ồn ào nhất là 2 anh em Trì Quân và Từ Tấn. 

Hôm nay, ba Lục còn cho người dựng lên 1 sân khấu nho nhỏ có màn hình Led cùng 1 dàn âm thanh vô cùng hiện đại. Hai anh chàng bạn thân này đã cùng nhau hát rất nhiều bài để chúc mừng sinh nhật Vi Tầm. Hắn vốn không quá thích thú với những bữa tiệc ồn ào nhưng đây là gia đình với những thành viên mà hắn rất yêu quý nên tâm trạng vô cùng tốt. Một ngày sinh nhật trôi qua rất vui, rất hạnh phúc. Trong khi hắn đang nói chuyện với ông nội Từ thì trên sân khấu vang lên tiếng nói của Từ Tấn:

- Con xin phép cả nhà cho con nói vài lời với chồng của con ạ.

Cả nhà cùng im lặng nghe Từ Tấn nói, nhất là Vi Tầm, hắn ngồi đó nhìn lên sân khấu với đôi mắt tràn đầy tình yêu thương. Vợ hắn hôm nay mặc 1 chiếc quần âu màu đen ống có chút hơi rộng, thân trên mặc chiếc áo sơ mi cách điệu, mái tóc dài buông lơi nhìn vô cùng lãng tử. Vợ hắn đấy, người mà hắn coi như giọt máu đầu tim, hắn ngồi bên dưới nhìn lên xem cậu lại định bày trò gì.

- Vi Tầm, chúc mừng sinh nhật anh. Chúc anh của em tuổi mới luôn yêu em, luôn chiều chuộng em, luôn bỏ qua cho em những lỗi lầm kỳ quái, luôn thấu hiểu cho những quyết định liều mạng của em. Em có nhờ Quân Quân làm 1 clip ngắn, mời anh và cả nhà cùng xem nhé.

Trên màn hình là 1 đoạn clip ngắn bao gồm những hình ảnh của hai người khi bên nhau. Có lúc là ảnh chụp đôi, cũng có lúc là ảnh của  1 mình hắn do cậu chụp trộm. Có rất nhiều hình vô cùng hài hước khiến cả nhà cười đến chảy nước mắt. Clip dài 15 phút sắp đến những giây cuối thì trên màn hình hiện lên hình ảnh 1 chiếc que thử thai trên đó hiện rõ 2 vạch đỏ chót, và tiếp theo là bức ảnh chụp 1 tờ giấy siêu âm và cuối cùng là hình ảnh màn hình siêu âm có 2 chấm nhỏ.

Ngoại trừ Trì Quân và Từ Tấn, lúc này cả nhà sửng sốt quay sang nhìn nhau khó hiểu. Từ Tấn thấy vậy thì lên tiếng:

- Con xin lỗi ông và xin lỗi ba mẹ hai bên vì đã giấu mọi người đi phẫu thuật cấy tử cung. Hiện tại con đã mang thai 3 tháng, hai bé hoàn toàn khỏe mạnh.

Thông báo này của Từ Tấn như 1 quả bom nổ giữa hội nghị. Tất cả mọi người, kể cả Từ Tư cũng vô cùng bất ngờ. Anh đã cấm Trì Quân và cũng không nghe Trì Quân nói gì về chuyện này nữa nên anh nghĩ 2 anh em kia đã không còn ý định, thật không thể ngờ được, em trai của anh thế mà lại liều mạng như vậy. Anh quay sang Vi Tầm:

- Vi Tầm, không phải em nói không đồng ý cho Nữu Nữu làm liều sao? Sao bây giờ lại có chuyện này?

- Từ Tư, anh quên mất em trai anh vốn liều lĩnh, cứng đầu và ngang bướng như nào sao? Em cũng mất nửa linh hồn với những hành động của vợ em đấy. Đừng nhìn em bằng đôi mắt ấy nữa.

Từ phu nhân và Lục phu nhân nhìn nhau rồi quay sang hỏi Từ Tấn:

- Con làm sao có thể có thai được, ngay cả cấy tử cung thì cũng không thể có thai tự nhiên được, con hiểu ý mẹ không?

- Con may mắn có đủ những yếu tố để có thể có con, cả nhà nên mừng cho con và đừng hỏi kỹ quá nhé, con không trả lời đâu - Nói xong cậu nháy mắt cười toe toét. Sau đó nhìn về phía Vi Tầm lúc này đang im lặng nhìn cậu - Vi Tầm, anh không mừng khi em mang bảo bảo sao?

Vi Tầm lúc này đang mông lung với thông tin mới nhận được và có vẻ không muốn tin. 3 tháng, Từ Tấn đã mang thai 3 tháng mà sao hắn không thấy cậu có chút bất thường nào. Thật ra thì hắn cũng lén cậu tìm hiểu về các biểu hiện của phụ nữ mang thai, hắn muốn biết để còn biết cách chăm sóc cậu trong trường hợp cậu may mắn đậu thai. Vậy mà giờ vợ hắn đã mang thai 3 tháng mà hắn không hề biết. Cậu vẫn ăn ngủ bình thường, không có biểu hiện nôn nghén như trong tài liệu hắn đọc được. Chỉ có 1 điểm có chút bất thường là cậu ăn và ngủ nhiều hơn, nhưng thật ra mà nói bình thường Từ Tấn cũng ăn nhiều, ngủ nhiều,  có những ngày được nghỉ ca, cậu có thể ngủ từ 22h hôm trước đến 4, 5 giờ chiều hôm sau, thậm chí nếu hắn không dựng cậu dậy bắt ăn uống thì có khi cậu còn bỏ bữa mà ngủ. Bây giờ mà có ăn nhiều hơn, hay ngủ nhiều thêm 1 chút thì cũng không thể khiến hắn cảm thấy đấy là điều bất thường.  

Hắn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ lung tung đó thì giật mình như bừng tỉnh, hắn vội đứng dậy bước về phía sân khấu, đến gần Từ Tấn rồi dang tay ôm chặt cậu vào lòng:

- Cảm ơn vợ  yêu đã tặng anh 1 món quà sinh nhật ý nghĩa và vĩ đại như thế này ...


( Còn nữa)


*********************

Lời tác giả:

Híc, tôi viết cái chương này mà tôi ngượng tay cực kỳ các cô ạ. Biết là truyện thì chém kiểu gì cũng được nhưng không hiểu sao nói cái chuyện bầu bí này tôi thấy cứ sao sao ấy =)))))))))))) Mong mọi người đọc vui thôi nhé, đừng bắt bẻ những điều vô lý mà nói viết nhé vì nó vốn là vô lý nên tôi cũng không thể lý giải đâu ạ =))))))))))




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro