Tam thê t
ứ
thi
ế
p phiên ngo
ạ
i chi Dính n
ữ
s
ắ
c
T
ầ
n Chính tuy
ệ
t th
ự
c đã năm ngày, l
ầ
n này b
ấ
t lu
ậ
n th
ấ
t v
ị
ch
ủ
t
ử
s
ử
d
ụ
ng th
ủ
đo
ạ
n kiên quy
ế
t th
ế
nào cũng không th
ể
khi
ế
n h
ắ
n đ
ụ
ng đ
ế
n m
ộ
t gi
ọ
t n
ướ
c.
Trong t
ừ
đ
ườ
ng, b
ả
y ng
ườ
i ng
ồ
i d
ướ
i đ
ấ
t s
ầ
u não không thôi, h
ế
t ng
ườ
i này th
ở
dài l
ạ
i đ
ế
n ng
ườ
i khác n
ố
i ti
ế
p.
“N
ế
u không chúng ta quỳ đi ?” Có b
ạ
n đ
ề
ngh
ị
.
“V
ậ
y cũng t
ố
t.” Có b
ạ
n ph
ụ
h
ọ
a.
“Quỳ cái gì, lão gia cũng đâu có nhìn t
ớ
i.” Có b
ạ
n ph
ả
n đ
ố
i.
“Nam Cung môn còn chuy
ệ
n quan tr
ọ
ng ch
ờ
ta, r
ố
t cu
ộ
c ph
ả
i đ
ợ
i
ở
đây t
ớ
i ch
ừ
ng nào!” Có b
ạ
n nh
ị
n không đ
ượ
c r
ố
ng lên.
Sáu ánh m
ắ
t nh
ấ
t t
ề
ch
ỉ
a sang h
ắ
n, r
ố
ng l
ạ
i, “Ng
ươ
i còn nói, đ
ề
u là ng
ươ
i nh
ạ
chuy
ệ
n!”
“Ta làm gì!” Có b
ạ
n ch
ọ
c m
ấ
y b
ạ
n n
ổ
i đóa.
Đ
ế
n cùng đã x
ả
y ra chuy
ệ
n gì, chuy
ệ
n này ph
ả
i quay l
ạ
i n
ử
a tháng tr
ướ
c.
T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
T
ư
Đ
ồ
Sĩ Hi
ể
u sau khi xu
ấ
t giá l
ầ
n đ
ầ
u v
ề
thăm n
ươ
ng gia (nhà m
ẹ
đ
ẻ
) đ
ề
u không ph
ả
i là quay v
ề
Vi
ệ
t V
ươ
ng Ki
ế
m, mà là đ
ế
n T
ầ
n Qu
ậ
n, b
ở
i ng
ườ
i nàng thân thi
ế
t nh
ấ
t
ở
n
ơ
i này.
Kỳ Nhi chi
ế
u theo tâm ý c
ủ
a T
ầ
n Chính đã l
ệ
nh T
ầ
n ph
ủ
chu
ẩ
n b
ị
nghi th
ứ
c thăm vi
ế
ng long tr
ọ
ng nh
ấ
t, đ
ồ
ng th
ờ
i phái ng
ườ
i thông báo cho nh
ữ
ng ch
ủ
t
ử
khác đang
ở
bên ngoài tr
ở
v
ề
T
ầ
n Ph
ủ
ti
ế
p đãi khách nhân, m
ụ
c đích chính là mu
ố
n t
ỏ
rõ thân ph
ậ
n đ
ị
a v
ị
c
ủ
a t
ứ
ch
ủ
t
ử
T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n, mu
ố
n cho bào t
ỉ
(ch
ị
ru
ộ
t) hi
ể
u đ
ượ
c h
ắ
n không ph
ả
i ch
ỉ
là m
ộ
t cái thi
ế
p. (yep:”>)
Sĩ Th
ầ
n cũng không m
ấ
y c
ả
m kích gì, n
ế
u đã là thi
ế
p h
ắ
n cũng t
ự
bi
ế
t nh
ậ
n th
ứ
c, hu
ố
ng h
ồ
bào t
ỉ
cũng không ph
ả
i ki
ể
u ng
ườ
i hay đ
ể
ý m
ấ
y chuy
ệ
n đó, n
ế
u không s
ẽ
không ch
ọ
n n
ơ
i b
ị
thiên h
ạ
khinh th
ườ
ng nh
ư
T
ầ
n Ph
ủ
làm n
ươ
ng gia mà thăm vi
ế
ng.
Ti
ể
u H
ầ
u gia đang
ở
kinh thành sau m
ộ
t kh
ắ
c do d
ự
li
ề
n gi
ụ
c ng
ự
a g
ấ
p gáp tr
ở
v
ề
, đ
ườ
ng xá xa xôi nên Kỳ Nhi v
ố
n nghĩ hai ngày sau h
ắ
n m
ớ
i t
ớ
i đ
ượ
c T
ầ
n qu
ậ
n, kh
ả
Duy Nh
ấ
t làm sao ch
ờ
đ
ượ
c. T
ư
Đ
ồ
Sĩ Hi
ể
u kia chính là “giang h
ồ
đ
ệ
nh
ấ
t mĩ nhân” a, h
ắ
n s
ớ
m đã mu
ố
n đ
ượ
c di
ệ
n ki
ế
n m
ộ
t l
ầ
n, ti
ế
c r
ằ
ng không có c
ơ
h
ộ
i, l
ầ
n này n
ế
u b
ỏ
l
ỡ
ch
ắ
c ch
ắ
n s
ẽ
ti
ế
c c
ả
đ
ờ
i. (bi
ế
t ngay mà=)))
“Lão ngũ.”
D
ướ
i con m
ắ
t nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m c
ủ
a Kỳ Nhi Duy Nh
ấ
t v
ộ
i b
ướ
c vào phòng khách, nh
ư
ng thân thì v
ẫ
n dài c
ổ
h
ướ
ng ngoài c
ử
a nhìn dáo dác, dáng v
ẻ
kh
ẩ
n tr
ươ
ng lo l
ắ
ng r
ấ
t gi
ố
ng chú r
ễ
đang ch
ờ
bái đ
ườ
ng.=)) Còn T
ầ
n Chính cùng Sĩ Th
ầ
n thì l
ạ
i mang v
ẻ
m
ặ
t đ
ề
phòng, m
ộ
t thì lo l
ắ
ng năm phu nhân s
ẽ
làm ra chuy
ệ
n b
ậ
y b
ạ
nào, m
ộ
t thì lo l
ắ
ng bào t
ỉ
s
ẽ
b
ị
k
ẻ
x
ấ
u nhòm ngó.=))
Qu
ả
nhiên không ngoài d
ự
đoán, T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
đi vào đ
ạ
i s
ả
nh m
ọ
i ng
ườ
i còn ch
ư
a k
ị
p th
ấ
y nàng dáng v
ẻ
nh
ư
th
ế
nào đã có m
ộ
t bóng ng
ườ
i ch
ắ
n tr
ướ
c m
ặ
t nàng.
“Ti
ể
u. . . . . . Ti
ể
u th
ư
.” Nhìn th
ấ
y m
ỹ
nhân nh
ư
th
ế
Duy Nh
ấ
t ngay c
ả
nói chuy
ệ
n cũng l
ắ
p b
ắ
p , giang h
ồ
đ
ệ
nh
ấ
t mĩ nhân th
ậ
t s
ự
là danh b
ấ
t h
ư
truy
ề
n a.”Ti
ể
u th
ư
, ta có th
ể
hay không. . . . . . Có th
ể
hay không m
ượ
n ng
ươ
i đ
ể
. . . . . .” Nói còn ch
ư
a d
ứ
t l
ờ
i đã b
ị
m
ộ
t c
ỗ
l
ự
c đ
ạ
o t
ừ
phía sau phóng t
ớ
i.
“Tri
ệ
u Duy Nh
ấ
t!” Kỳ Nhi kh
ẽ
quát m
ộ
t ti
ế
ng, m
ộ
t ch
ưở
ng đ
ẩ
y m
ạ
nh h
ắ
n ng
ồ
i xu
ố
ng, đi
ể
m hai huy
ệ
t đ
ạ
o c
ủ
a h
ắ
n.
“Kỳ Nhi, đi
ể
m nh
ẹ
. . . . . .” T
ầ
n Chính đau lòng ngũ phu nhân m
ở
mi
ệ
ng c
ầ
u tình.
Sĩ Th
ầ
n kéo bào t
ỉ
ra sau ng
ườ
i, t
ứ
c t
ố
i nói: “Tri
ệ
u lão ngũ, ng
ươ
i dám có ý đ
ồ
v
ớ
i nàng ta l
ộ
t da ng
ươ
i.”
“Sĩ Th
ầ
n.” T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
nh
ẹ
gi
ọ
ng trách c
ứ
T
ứ
đ
ệ
, theo sau h
ắ
n b
ướ
c t
ớ
i h
ướ
ng các v
ị
T
ầ
n ph
ủ
ch
ủ
nhân h
ạ
th
ấ
p ng
ườ
i hành l
ễ
, “Sĩ Hi
ể
u có l
ễ
.”
Lúc này m
ọ
i ng
ườ
i trong phòng khách m
ớ
i th
ấ
y rõ dung m
ạ
o c
ủ
a n
ữ
t
ử
, nhìn nàng r
ồ
i l
ạ
i nhìn sang Sĩ Th
ầ
n đang đ
ứ
ng c
ạ
nh nàng, g
ươ
ng m
ặ
t hai ng
ườ
i b
ả
y ph
ầ
n t
ươ
ng t
ự
khi
ế
n k
ẻ
khác thán ph
ụ
c không thôi. N
ử
t
ử
so v
ớ
i Sĩ Th
ầ
n có h
ơ
n ba ph
ầ
n m
ề
m m
ạ
i c
ủ
a n
ữ
nhân, kh
ả
nam nhi nh
ư
Sĩ Th
ầ
n so v
ớ
i nàng l
ạ
i quy
ế
n rũ h
ơ
n hai ph
ầ
n. Vân Phi th
ườ
ng ch
ọ
c Sĩ Th
ầ
n gi
ố
ng n
ữ
nhân, nh
ư
ng lúc này có Tam ti
ể
u th
ư
sánh cùng nhìn trái nhìn ph
ả
i m
ớ
i th
ấ
y h
ắ
n không gi
ố
ng n
ữ
nhân, nh
ư
ng m
ặ
t mày so v
ớ
i n
ữ
nhân qu
ả
th
ự
c còn phong l
ư
u quy
ế
n rũ h
ơ
n.
H
ồ
ly tinh th
ấ
u x
ươ
ng tri
ệ
t da, chúng ch
ủ
t
ử
th
ầ
m c
ả
m thán. =))=))
Có câu thiên phòng v
ạ
n phòng c
ướ
p nhà khó phòng, T
ầ
n Chính cùng Sĩ Th
ầ
n k
ế
t cu
ộ
c v
ẫ
n không th
ể
đ
ề
phòng n
ổ
i b
ạ
n Duy Nh
ấ
t luôn r
ắ
p tăm chôm đ
ượ
c mĩ nhân đ
ể
h
ọ
a tranh. T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
ở
T
ầ
n ph
ủ
đ
ế
n ngày th
ứ
ba thì m
ấ
t tích. Khi tìm đ
ượ
c T
ầ
n ngũ ch
ủ
t
ử
cùng tam ti
ể
u th
ư
đang
ở
t
ạ
i ti
ể
u phòng phía sau núi n
ơ
i Vân Phi th
ườ
ng săn b
ắ
n ngh
ỉ
l
ạ
i, T
ầ
n Chính cùng Sĩ Th
ầ
n nh
ấ
t th
ờ
i câm l
ặ
ng.
T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
b
ị
đi
ể
m huy
ệ
t đ
ạ
o đ
ẫ
m n
ướ
c m
ắ
t ng
ồ
i trên tr
ườ
ng k
ỉ
b
ằ
ng trúc, đùi ng
ọ
c tr
ắ
ng nh
ư
tuy
ế
t gác lên tay v
ị
n, y ph
ụ
c m
ỏ
ng manh trên ng
ườ
i tu
ộ
t đ
ế
n vai, đ
ườ
ng cong mê ng
ườ
i n
ơ
i ng
ự
c lúc
ẩ
n lúc hi
ệ
n… .
“T
ố
t l
ắ
m. . . . . . Ân. . . . . . Khóc nh
ư
th
ế
cũng t
ố
t, hoa lê d
ướ
i m
ư
a, đi
ề
m đ
ạ
m đáng yêu. . . . . .” Th
ằ
ng ch
ế
t d
ị
ch đang t
ậ
p trung toàn l
ự
c v
ẽ
tranh không chú ý t
ớ
i hai ng
ườ
i đang đ
ứ
ng
ở
c
ử
a, v
ẫ
n còn say mê h
ọ
a m
ỹ
nhân tr
ướ
c m
ắ
t, th
ẳ
ng đ
ế
n lúc ti
ế
ng khóc c
ủ
a tam ti
ể
u th
ư
càng lúc càng l
ớ
n h
ắ
n m
ớ
i phát giác khác th
ườ
ng. Ng
ẩ
ng đ
ầ
u lên nhìn th
ấ
y hai ng
ườ
i đang t
ứ
c gi
ậ
n đ
ế
n m
ứ
c s
ắ
p t
ắ
t th
ở
l
ạ
i cu
ố
i đ
ầ
u xu
ố
ng, bút v
ẽ
trong tay càng h
ọ
a nhanh h
ơ
n, b
ị
chém đ
ầ
u ngay sau đó h
ắ
n cũng quy
ế
t hoàn thành b
ứ
c h
ọ
a này!
“Tri
ệ
u Duy Nh
ấ
t nh
ậ
n l
ấ
y cái ch
ế
t!” Sĩ Th
ầ
n phát ra m
ộ
t ti
ế
ng gào rít kinh thiên, b
ả
o ki
ế
m bên hông v
ừ
a rút ra đã b
ị
T
ầ
n Chính ngăn l
ạ
i
T
ầ
n Chính th
ậ
t h
ậ
n không th
ể
ti
ế
n lên chém đ
ứ
t c
ổ
Duy Nh
ấ
t, may mà h
ắ
n còn m
ộ
t tia lý trí, nhìn th
ấ
y Sĩ Th
ầ
n ph
ẫ
n n
ộ
nh
ư
th
ế
l
ạ
i nghĩ đ
ế
n mình hi
ệ
n t
ạ
i không còn m
ấ
y ph
ầ
n công l
ự
c, mu
ố
n ngăn c
ả
n hai v
ị
phu nhân tàn sát nhau ch
ỉ
có m
ộ
t k
ế
duy nh
ấ
t. . . . . .
“Lão gia?”
T
ầ
n lão gia s
ắ
c m
ặ
t tái nh
ợ
t ôm l
ấ
y ng
ự
c run r
ẩ
y lui v
ề
phía sau . . . . .
“Lão gia ——!”
T
ầ
n lão gia chính là không bi
ế
t k
ế
gi
ả
b
ấ
t t
ỉ
nh này l
ạ
i h
ạ
i ngũ phu nhân càng thêm thê th
ả
m, nguyên b
ả
n t
ứ
phu nhân ch
ỉ
mu
ố
n giáo hu
ấ
n h
ắ
n vì dám đ
ộ
ng đ
ế
n bào t
ỉ
, nh
ư
ng chuy
ệ
n này r
ố
t cu
ộ
c l
ạ
i khi
ế
n ngũ v
ị
phu nhân cũng h
ậ
n Duy Nh
ấ
t th
ấ
u x
ươ
ng. Phu quân cùng lão t
ặ
c Kh
ả
i Tinh Di kia khai chi
ế
n tr
ọ
ng th
ươ
ng v
ẫ
n ch
ư
a lành, Tri
ệ
u lão ngũ đáng ch
ế
t kia l
ạ
i làm h
ắ
n n
ổ
i gi
ậ
n đ
ế
n m
ứ
c đó, t
ộ
i không th
ể
tha!
“Các ng
ươ
i! Đ
ư
a b
ứ
c tranh cho ta! Ai dám h
ủ
y tranh c
ủ
a ta, ta di
ệ
t chín t
ộ
c nhà h
ắ
n!” Th
ằ
ng nh
ỏ
b
ị
ném vào t
ừ
đ
ườ
ng v
ẫ
n không chút h
ố
i c
ả
i, kêu to hét l
ớ
n đòi l
ạ
i tranh c
ủ
a mình.
Kỳ Nhi dùng l
ự
c
ấ
n h
ắ
n quỳ xu
ố
ng, ngón tay đi
ể
m phong á huy
ệ
t cùng hòa khí xá huy
ệ
t, “Ngoan ngoãn quỳ cho ta, m
ườ
i ngày sau s
ẽ
th
ả
ng
ươ
i ra.”
M
ườ
i ngày!? Duy Nh
ấ
t kinh hãi, l
ậ
p t
ứ
c r
ớ
t n
ướ
c m
ắ
t. Nghe nói tr
ướ
c kia Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n ch
ỉ
b
ị
lão giao nh
ố
t m
ộ
t ngày, lão gia qu
ả
nhiên đ
ố
i h
ắ
n. . . . . . Ô ô ô. . . . . .
“Lúc này khóc v
ẫ
n còn s
ớ
m.” Sĩ Th
ầ
n theo trong ng
ự
c l
ấ
y ra m
ộ
t bình s
ứ
c
ườ
i đ
ế
n âm phong t
ừ
ng tr
ậ
n.
“T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n ng
ươ
i ki
ề
m ch
ế
chút đi, làm quá lão gia không đ
ồ
ng ý.” Vân Phi nói xong li
ề
n cùng Kỳ Nhi r
ờ
i t
ừ
đ
ườ
ng.
“Đ
ừ
ng đi a!” Duy Nh
ấ
t phí công hô to, đ
ố
i m
ặ
t v
ớ
i Sĩ Th
ầ
n đang t
ừ
ng b
ướ
c t
ớ
i g
ầ
n li
ề
n ch
ả
y ra t
ừ
ng tr
ậ
n m
ồ
hôi l
ạ
nh, “Ng
ươ
i mu
ố
n làm gì!”
Sĩ Th
ầ
n m
ở
n
ắ
p bình ra, c
ườ
i nói: “Đây là huy
ế
t d
ượ
c hoa đ
ượ
c luy
ệ
n ch
ế
thêm thành ng
ứ
a ph
ấ
n, ti
ể
u H
ầ
u gia h
ẳ
n là bi
ế
t ch
ứ
?”
Huy
ế
t d
ượ
c hoa!? Huy
ế
t s
ắ
c trên m
ặ
t Duy Nh
ấ
t nh
ấ
t th
ờ
i rút s
ạ
ch.
“S
ợ
gì, mùi v
ị
th
ứ
này t
ố
t l
ắ
m nha, ta cùng lão gia đ
ề
u đã h
ưở
ng qua, ng
ươ
i cũng nên th
ử
xem.”
Không c
ầ
n! C
ứ
u m
ạ
ng a! Gi
ế
t ng
ườ
i!
“Ch
ỉ
ti
ế
c ch
ừ
ng này ch
ỉ
b
ằ
ng ba ph
ầ
n phân l
ượ
ng c
ủ
a chúng ta khi đó, ti
ể
u H
ầ
u gia dùng t
ạ
m đi.”
B
ộ
t thu
ố
c đ
ổ
xu
ố
ng, Duy Nh
ấ
t kêu lên th
ả
m thi
ế
t, kh
ả
m
ặ
c h
ắ
n kêu rát h
ọ
ng cũng không ai nghe th
ấ
y.
Sĩ Th
ầ
n t
ứ
c gi
ậ
n nói: “Đ
ủ
, di
ễ
n trò cho ai xem.” Ch
ừ
ng
ấ
y phân l
ượ
ng tính là tr
ừ
ng ph
ạ
t cái kh
ỉ
gì, đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
ch
ỉ
bi
ế
t ch
ư
ng ra cái m
ặ
t l
ạ
nh nh
ư
ti
ề
n, mu
ố
n làm t
ớ
i cùng thì l
ạ
i b
ị
b
ả
o là lòng d
ạ
đàn bà. “Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
cho phép ng
ươ
i m
ỗ
i ngày ăn m
ộ
t b
ữ
a c
ơ
m, nh
ư
ng ta khuyên ng
ươ
i t
ố
t nh
ấ
t không c
ầ
n ăn, nói không ch
ừ
ng ta h
ứ
ng chí bu
ồ
n tình s
ẽ
b
ỏ
huy
ế
t d
ượ
c hoa cùng cái gì đ
ấ
y vào trong qu
ậ
y ch
ơ
i. Còn n
ữ
a, phá h
ư
m
ặ
t nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
b
ị
lão gia b
ỏ
a.”
Duy Nh
ấ
t kh
ổ
s
ở
khó nh
ị
n l
ậ
p t
ứ
c d
ừ
ng gãi, m
ở
to m
ắ
t tr
ừ
ng th
ằ
ng ác ôn tr
ướ
c m
ặ
t, ng
ươ
i g
ạ
t ng
ườ
i!
“Không tin?” Sĩ Th
ầ
n v
ỗ
v
ỗ
khuôn m
ặ
t tr
ắ
ng m
ị
n, th
ở
dài: “Năm đó cũng vì hai v
ế
t ki
ế
m này mà h
ắ
n nói không c
ầ
n đ
ồ
m
ặ
t hoa, u
ổ
ng công ta vì c
ứ
u h
ắ
n m
ớ
i b
ị
th
ế
.”
“Không c
ầ
n thì không c
ầ
n, tình c
ả
m ki
ể
u đó, ta thà tr
ở
l
ạ
i kinh thành cho r
ồ
i . . . . .” Mi
ệ
ng tuy nói v
ậ
y, nh
ư
ng Duy Nh
ấ
t v
ẫ
n cam ch
ị
u ôm l
ấ
y hai tay không dám gãi n
ữ
a.
M
ườ
i ngày không ăn c
ơ
m, còn ph
ả
i quỳ đau mu
ố
n ch
ế
t, dù là vì mĩ nhân đ
ồ
Duy Nh
ấ
t cũng b
ắ
t đ
ầ
u th
ấ
y h
ố
i h
ậ
n.
“Quỳ h
ả
o!” ngón tay gi
ữ
a c
ủ
a Sĩ Th
ầ
n b
ắ
n ra, m
ộ
t huy
ệ
t đ
ạ
o n
ữ
a c
ủ
a Duy Nh
ấ
t l
ạ
i b
ị
phong, v
ẫ
n quỳ g
ố
i không nhúc nhích đ
ượ
c tr
ướ
c m
ặ
t t
ổ
tông.”C
ứ
đ
ợ
i v
ầ
y đi, không ăn không u
ố
ng cũng t
ố
t, đ
ỡ
làm d
ơ
ch
ỗ
t
ổ
tiên.”
Tr
ướ
c đó vài hôm b
ị
coi nh
ư
n
ữ
nhân h
ọ
a tranh, bào t
ỉ
thì b
ị
b
ắ
t, lão gia b
ị
t
ứ
c đ
ế
n m
ứ
c b
ấ
t t
ỉ
nh, thù m
ớ
i h
ậ
n cũ không đòi đ
ủ
h
ắ
n s
ẽ
không kêu T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n n
ữ
a!
M
ớ
i đ
ầ
u ti
ể
u H
ầ
u gia đ
ố
i v
ớ
i hành vi bá đ
ạ
o ác ôn c
ủ
a Vi
ệ
t V
ươ
ng Ki
ế
m t
ứ
trang ch
ủ
còn th
ườ
ng ngoan c
ố
thách th
ứ
c, kh
ả
t
ừ
nay v
ề
sau s
ẽ
không dám n
ữ
a, sau khi đã n
ế
m mùi c
ủ
a th
ằ
ng cha “đ
ẹ
p mà ác” kia.
T
ầ
n Chính
『
t
ỉ
nh d
ậ
y
』
nghe nói Duy Nh
ấ
t b
ị
quăng vào t
ừ
đ
ườ
ng trong lòng th
ậ
p ph
ầ
n mâu thu
ẫ
n, m
ộ
t m
ặ
t mu
ố
n đem cái tên dám lây dính n
ữ
s
ắ
c cùng b
ứ
c tranh đ
ồ
i phong b
ạ
i t
ụ
c kia h
ả
o h
ả
o khi
ể
n trách m
ộ
t chút, m
ặ
t khác l
ạ
i đau lòng s
ợ
h
ắ
n ngày đói đêm l
ạ
nh.
Hai ngày sau, T
ầ
n lão gia r
ố
t c
ụ
c nh
ị
n không đ
ượ
c l
ặ
ng l
ẽ
đ
ế
n t
ừ
đ
ườ
ng, đ
ẩ
y c
ử
a đi vào g
ặ
p ngũ phu nhân th
ẳ
ng l
ư
ng quỳ không nhúc nhích, đang tính khen ng
ợ
i b
ạ
n v
ợ
thành th
ậ
t h
ố
i c
ả
i li
ề
n th
ấ
y có đi
ể
m không thích h
ợ
p. B
ướ
c đ
ế
n tr
ướ
c m
ặ
t h
ắ
n v
ừ
a nhìn th
ấ
y đã không kh
ỏ
i s
ợ
hãi kêu thành ti
ế
ng.
“Duy Nh
ấ
t!?”
Khuôn m
ặ
t th
ấ
t th
ầ
n đ
ẫ
m n
ướ
c m
ắ
t, đôi m
ắ
t s
ư
ng đ
ỏ
, môi thâm tím, v
ừ
a nhìn th
ấ
y T
ầ
n Chính l
ậ
p t
ứ
c m
ở
mi
ệ
ng gào khóc, l
ạ
i không th
ể
phát ra thanh âm nào. (t
ộ
i Nh
ấ
t ca nhà t
ớ
T____T)
V
ừ
a c
ở
i b
ỏ
á huy
ệ
t cho h
ắ
n, thanh âm chói tai li
ề
n chui t
ọ
t vào, khi
ế
n T
ầ
n Chính choáng váng c
ả
ng
ườ
i. “Không khóc không khóc, lão gia l
ậ
p t
ứ
c gi
ả
i huy
ệ
t cho ng
ươ
i.” Hai ngón tay đi
ể
m nh
ẹ
tr
ướ
c ng
ự
c phát giác h
ắ
n v
ẫ
n không đ
ộ
ng đ
ậ
y đ
ượ
c l
ạ
i h
ạ
m
ộ
t chút xu
ố
ng huy
ệ
t nh
ậ
t nguy
ệ
t, lúc này m
ớ
i gi
ả
i khai đ
ượ
c huy
ệ
t đ
ạ
o cho h
ắ
n.
T
ầ
n Chính đau lòng vô cùng, tr
ừ
ng ph
ạ
t có chút n
ặ
ng a, kh
ả
h
ắ
n không bi
ế
t này không ph
ả
i là t
ấ
t c
ả
.
Duy Nh
ấ
t hai chân tê d
ạ
i ng
ồ
i b
ệ
t trên đ
ấ
t, túm l
ấ
y lão gia khàn gi
ọ
ng gào, “Lão gia, ta ng
ứ
a ——!”
“Ng
ứ
a?”
Duy Nh
ấ
t nói không ra ti
ế
ng, “T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n h
ạ
đ
ộ
c ta. . . . . .”
“H
ạ
đ
ộ
c!?” Tim T
ầ
n Chính nh
ấ
t th
ờ
i ng
ừ
ng đ
ậ
p.
“Huy
ế
t. . . . . . Huy
ế
t d
ượ
c hoa. . . . . .”
Nguyên lai là ng
ứ
a ph
ấ
n, làm sao l
ạ
i g
ọ
i h
ạ
đ
ộ
c, tên nhóc này ph
ả
i hù ch
ế
t h
ắ
n sao.”Còn ng
ứ
a không?” Đã qua hai ngày d
ượ
c tính nên s
ớ
m m
ấ
t r
ồ
i m
ớ
i ph
ả
i . . . . .
“Ng
ứ
a, ng
ứ
a ch
ế
t đ
ượ
c!” S
ớ
m đã quên m
ấ
t tiêu r
ồ
i, lúc này nh
ắ
c t
ớ
i l
ạ
i th
ấ
y đau th
ấ
u tim. “Là do lão l
ụ
c. . . . . . lão l
ụ
c luy
ệ
n ch
ế
. . . . . . Lão gia, c
ứ
u m
ạ
ng a, ta mu
ố
n ch
ế
t. . . . . . A ——!”
“Sĩ Th
ầ
n cùng Kỳ Nhi có h
ơ
i quá đáng!”
Ng
ứ
a ph
ấ
n đúng là do Ti
ể
u Lâm luy
ệ
n ch
ế
, không có gi
ả
i d
ượ
c c
ủ
a h
ắ
n vĩnh vi
ễ
n s
ẽ
không m
ấ
t d
ượ
c tính, nh
ư
ng Ti
ể
u Lâm ch
ỉ
b
ỏ
chút huy
ế
t d
ượ
c hoa vào, có l
ẽ
là có ng
ứ
a chút nh
ư
ng không đ
ế
n m
ứ
c ch
ị
u không n
ổ
i, Duy Nh
ấ
t khóc khàn c
ả
h
ọ
ng có chút không th
ậ
t l
ắ
m.
T
ầ
n Chính qu
ở
trách l
ệ
nh Kỳ Nhi b
ả
o Ti
ể
u Lâm đem gi
ả
i d
ượ
c c
ấ
p Duy Nh
ấ
t, Ti
ể
u Lâm đang
ở
D
ượ
c Lâu v
ộ
i vàng luy
ệ
n d
ượ
c không r
ả
nh quan tâm h
ắ
n, Duy Nh
ấ
t đành ph
ả
i t
ự
thân đ
ế
n D
ượ
c Lâu l
ấ
y d
ượ
c.
“Các ng
ươ
i. . . . . .” G
ặ
p Kỳ Nhi, Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Vân Phi còn c
ả
Sĩ Th
ầ
n đ
ề
u
ở
đây, Duy Nh
ấ
t v
ộ
i vàng nh
ả
y xa ba th
ướ
c, “Các ng
ươ
i còn mu
ố
n làm gì?”
Ti
ể
u Lâm ném ra m
ộ
t l
ọ
d
ượ
c l
ạ
i ti
ế
p t
ụ
c vùi đ
ầ
u làm vi
ệ
c, đám Kỳ Nhi b
ố
n ng
ườ
i cũng không thèm li
ế
c m
ắ
t nhìn h
ắ
n m
ộ
t cái, toàn b
ộ
vây quanh d
ượ
c lô (n
ồ
i thu
ố
c:))) nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m m
ấ
y viên đ
ỏ
đ
ỏ
bên trong.
“Này th
ậ
t có th
ể
ch
ữ
a kh
ỏ
i n
ộ
i th
ươ
ng cho lão gia?” Vân Phi h
ỏ
i.
Ti
ể
u Lâm g
ậ
t đ
ầ
u,
『
n
ế
u luy
ệ
n thành, th
ươ
ng th
ế
c
ủ
a lão gia có th
ể
ch
ữ
a kh
ỏ
i b
ả
y, tám ph
ầ
n.
』
“Đây là d
ượ
c giúp lão gia tr
ị
th
ươ
ng?” Duy Nh
ấ
t bay nhanh đ
ế
n, m
ặ
t xém chút n
ữ
a dán luôn vô d
ượ
c lô.=-=
Kỳ Nhi v
ộ
i vàng đ
ẩ
y h
ắ
n ra, “Mu
ố
n ch
ế
t!”
M
ộ
t lũ nhao nhao
ồ
n ào, Ti
ể
u Lâm t
ỏ
ý đu
ổ
i khách,
『
ph
ả
i ba ngày sau m
ớ
i thành, đi nào.
』
“Đúng r
ồ
i, tranh c
ủ
a ta đâu, tr
ả
l
ạ
i cho ta!” Duy Nh
ấ
t ch
ụ
p l
ấ
y tay Kỳ Nhi kêu lên, đ
ộ
ng đ
ế
n m
ỹ
nhân đ
ồ
c
ủ
a h
ắ
n, b
ấ
t lu
ậ
n là ai h
ắ
n cũng không b
ỏ
qua!
Kỳ Nhi v
ậ
n n
ộ
i l
ự
c g
ạ
t tay h
ắ
n b
ướ
c ra phòng luy
ệ
n d
ượ
c, l
ạ
nh nh
ạ
t nói: “Ai mu
ố
n m
ấ
y th
ứ
đó c
ủ
a ng
ươ
i.”
Duy Nh
ấ
t m
ặ
c k
ệ
tay đang đau, kêu la nói: “Cũng không bi
ế
t ai đó th
ấ
y li
ề
n sáng m
ắ
t a, đ
ừ
ng nghĩ ta không bi
ế
t, ng
ươ
i nh
ấ
t đ
ị
nh là thu l
ấ
y đ
ể
xem tr
ộ
m, cùng l
ắ
m thì ta dùng m
ấ
y b
ứ
c trong phòng đ
ổ
i v
ớ
i ng
ươ
i, ng
ươ
i đem T
ư
Đ
ồ
tam ti
ể
u th
ư
tr
ả
ta.” (Ti
ể
u Kỳ c
ầ
n m
ấ
y cái đó m
ầ
n chi T__T)
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
mu
ố
n xem m
ấ
y th
ứ
đó?” Đám Qu
ầ
n Ng
ạ
o b
ố
n ng
ườ
i kinh ng
ạ
c không thôi.
“Sao l
ạ
i không, h
ắ
n xem t
ấ
t. . . . . .” M
ấ
y l
ờ
i ti
ế
p theo d
ướ
i ánh m
ắ
t đ
ằ
ng đ
ằ
ng sát khí c
ủ
a Kỳ Nhi Duy Nh
ấ
t đành ng
ậ
m ngùi nu
ố
t xu
ố
ng, đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
đã hi
ệ
n sát khí h
ắ
n cũng không dám khiêu khích n
ữ
a.
Sĩ Th
ầ
n g
ậ
t đ
ầ
u t
ỏ
v
ẻ
hi
ể
u chuy
ệ
n, nh
ỏ
gi
ọ
ng l
ẩ
m b
ẩ
m: “Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
dù sao cũng là nam nhân a, ch
ư
a t
ừ
ng ch
ạ
m qua n
ữ
nhân thì xem tranh cũng đ
ượ
c. . . . . .”
V
ớ
i n
ộ
i l
ự
c c
ủ
a m
ọ
i ng
ườ
i làm sao không nghe đ
ượ
c h
ắ
n v
ừ
a nói gì, m
ộ
t ng
ườ
i nam nhân ch
ư
a t
ừ
ng ch
ạ
m qua n
ữ
nhân cũng không ph
ả
i là chuy
ệ
n v
ẻ
vang gì, s
ắ
c m
ặ
t Kỳ Nhi nh
ấ
t th
ờ
i h
ế
t xanh l
ạ
i đ
ỏ
, sát khí l
ạ
nh th
ấ
u x
ươ
ng ch
ỉ
a vào cái th
ằ
ng kh
ơ
i chuy
ệ
n kia.
Trong lòng Duy Nh
ấ
t hô to không
ổ
n, v
ộ
i vàng kêu lên: “Ai. . . . . . Ai nói đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
không. . . . . . không có ch
ạ
m qua n
ữ
nhân!”
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
t
ừ
ng ch
ạ
m qua n
ữ
nhân!?” Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Vân Phi, Sĩ Th
ầ
n ba ng
ườ
i đ
ồ
ng lo
ạ
t kinh ng
ạ
c thét lên, Ti
ể
u Lâm cũng tròn m
ắ
t.
“Ph
ả
i . . . . . Đúng v
ậ
y!” Duy Nh
ấ
t s
ợ
hãi nhìn Kỳ Nhi, nói: “Ta cùng h
ắ
n t
ừ
ng đi. . . . . . đi Câu Lan Vi
ệ
n. . . . . .”
“Câu Lan Vi
ệ
n!?”
“U
ố
ng hoa t
ử
u. . . . . .” Duy Nh
ấ
t l
ạ
i nói. (hoa t
ử
u: u
ố
ng r
ượ
u có kĩ n
ữ
h
ầ
u bên c
ạ
nh)
“U
ố
ng hoa t
ử
u!?” Phát hi
ệ
n chính mình r
ấ
t gi
ố
ng con v
ẹ
t b
ắ
t ch
ướ
c ti
ế
ng ng
ườ
i (=))), Qu
ầ
n Ng
ạ
o ho khan m
ộ
t ti
ế
ng, nói: “Ch
ỉ
u
ố
ng hoa t
ử
u?”
Trên m
ặ
t Kỳ Nhi v
ẫ
n xanh đ
ỏ
giao nhau, đ
ố
i m
ặ
t câu h
ỏ
i c
ủ
a Qu
ầ
n Ng
ạ
o m
ộ
t ch
ữ
cũng không đáp.
“Đ
ươ
ng nhiên. . . . . . Đ
ươ
ng nhiên là không ch
ỉ
u
ố
ng r
ượ
u, làm cái gì ti
ế
p theo cũng không c
ầ
n ta nói ra đi!” Duy Nh
ấ
t ch
ố
ng n
ạ
nh to m
ồ
m.
Vân Phi vu
ố
t c
ằ
m h
ỏ
i: “Chuy
ệ
n này x
ả
y ra lúc nào, chúng ta nh
ư
th
ế
nào m
ộ
t chút cũng không bi
ế
t?”
“Ba năm tr
ướ
c đây, các ng
ươ
i dĩ nhiên không bi
ế
t.” Ba năm tr
ướ
c đây h
ắ
n m
ớ
i quen bi
ế
t lão gia, nh
ầ
m Kỳ Nhi là n
ữ
nhân nên mu
ố
n m
ượ
n h
ắ
n h
ọ
a tranh . . . . .
“Ba năm tr
ướ
c đây!?”
Ch
ị
u không n
ổ
i m
ấ
y tên kia m
ộ
t ti
ế
ng ti
ế
p m
ộ
t ti
ế
ng kinh ng
ạ
c kêu lên, Duy Nh
ấ
t ôm tai b
ự
c mình nói: “Chính là ba năm tr
ướ
c đây, không đ
ượ
c sao!”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Vân Phi, Sĩ Th
ầ
n cùng Ti
ể
u Lâm, tám con m
ắ
t khó tin ch
ằ
m ch
ằ
m nhìn Kỳ Nhi.
Vân Phi huých Qu
ầ
n Ng
ạ
o, h
ỏ
i: “Nh
ị
ch
ủ
t
ử
, ba năm tr
ướ
c đây đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
bu
ộ
c tóc ch
ư
a?”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o l
ắ
c đ
ầ
u, “Còn ch
ư
a đ
ế
n m
ườ
i b
ố
n a.”
“M
ườ
i ba không?” Sĩ Th
ầ
n h
ỏ
i th
ầ
m.
Ai, Ti
ể
u Lâm th
ở
dài l
ắ
c đ
ầ
u.
“Đ
ủ
!” Kì Nhi khí t
ạ
c tâm ph
ế
m
ộ
t ch
ưở
ng đ
ậ
p tan d
ượ
c qu
ỹ
(t
ủ
thu
ố
c) bên c
ạ
nh, (s
ợ
quá;__;) nu
ố
t gi
ậ
n
ổ
n đ
ị
nh thân th
ể
đang run lên (vì gi
ậ
n or vì x
ấ
u h
ổ
=))) l
ạ
nh lùng nói: “Ch
ư
a bu
ộ
c tóc thì sao!”
Duy Nh
ấ
t v
ộ
i vàng nh
ả
y đ
ế
n bên đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, khoe ra: “Đúng v
ậ
y, thì tính sao? V
ạ
n Hoa lâu đ
ệ
nh
ấ
t kinh thành, bao nhiêu mĩ nhân ôn nhu bên trong lũ quê mùa các ng
ươ
i c
ả
đ
ờ
i cũng ch
ư
a t
ừ
ng h
ưở
ng qua, không, các ng
ươ
i ngay c
ả
mùi v
ị
n
ữ
nhân cũng ch
ư
a t
ừ
ng n
ế
m qua đi.”
Ti
ể
u H
ầ
u gia càng nói càng thái quá, Sĩ Th
ầ
n ch
ặ
n h
ọ
ng h
ắ
n l
ạ
i, h
ừ
nói: “Ch
ư
a ch
ạ
m qua n
ữ
nhân? Vi
ệ
t thành t
ừ
Phiêu H
ươ
ng Vi
ệ
n phía nam đ
ế
n Nghênh Xuân Quán phía b
ắ
c, cô n
ươ
ng nhà nào không bi
ế
t đ
ế
n T
ư
Đ
ồ
t
ứ
gia ng
ươ
i, lúc t
ứ
gia ng
ươ
i giúp các cô n
ươ
ng tô son ng
ươ
i h
ẵ
ng còn trong lòng m
ẹ
đòi s
ữ
a a! Nh
ớ
năm đó, hoa khôi b
ố
n nhà Phiêu H
ươ
ng Vi
ệ
n, D
ươ
ng Hoa Các, Túy Nga Lâu cùng Nghênh Xuân Quán m
ỗ
i ng
ườ
i đ
ề
u tranh nhau ch
ờ
t
ứ
gia ng
ươ
i s
ủ
ng h
ạ
nh. K
ẻ
ch
ư
a t
ừ
ng ch
ạ
m qua n
ữ
nhân là. . . . . .” Nói xong T
ư
Đ
ồ
t
ứ
gia đem ánh m
ắ
t h
ướ
ng v
ề
phía ba ng
ườ
i Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Vân Phi, Ti
ể
u Lâm.
B
ị
ng
ườ
i khác đ
ộ
ng đ
ế
n t
ự
tôn Qu
ầ
n Ng
ạ
o há có th
ể
ch
ị
u đ
ượ
c, khinh th
ườ
ng nhìn m
ấ
y v
ị
“Hoa ph
ố
khách quen” khi
ể
n trách: “Tàn hoa đi
ề
n li
ễ
u ngàn nhân áp v
ạ
n nhân k
ỵ
các ng
ươ
i cũng không ng
ạ
i d
ơ
b
ẩ
n, tìm n
ữ
nhân đ
ứ
ng đ
ắ
n con nhà gia giáo h
ầ
u h
ạ
không ph
ả
i r
ấ
t t
ố
t?”
“Nh
ị
ch
ủ
t
ử
t
ừ
ng thành thân! ?” Vân Phi c
ả
kinh h
ỏ
i.
Qu
ầ
n Ng
ạ
o khoát tay, vân đ
ạ
m phong khinh nói: “Th
ị
thi
ế
p mà thôi.”
Sĩ Th
ầ
n c
ườ
i m
ỉ
a nói: “Nói đ
ế
n thành thân, B
ạ
ch Vân Phi ng
ươ
i không ph
ả
i thi
ế
u chút n
ữ
a cũng cùng n
ữ
nhân thành thân sao? Đáng ti
ế
c không thành, tr
ướ
c đó cũng không có th
ị
t
ẩ
m, th
ậ
t đáng th
ươ
ng a.” Đáng th
ươ
ng ngay c
ả
n
ữ
nhân cũng ch
ư
a t
ừ
ng ch
ạ
m qua.
Vân Phi đ
ờ
i nào ch
ị
u y
ế
u th
ế
, ng
ẩ
ng đ
ầ
u h
ừ
nói: “Ng
ươ
i cũng nói ta thi
ế
u chút n
ữ
a cùng n
ữ
nhân thành thân, ng
ươ
i làm sao bi
ế
t ta v
ớ
i nàng tr
ướ
c đó ch
ư
a t
ừ
ng đ
ộ
ng phòng?”
“Qu
ả
nhiên là đ
ồ
vô s
ỉ
, đi h
ủ
y ho
ạ
i trinh ti
ế
t con nhà ng
ườ
i ta. . . . . .”
Ti
ế
ng n
ứ
c n
ở
c
ắ
t ngang l
ờ
i Sĩ Th
ầ
n, năm ng
ườ
i quay đ
ầ
u l
ạ
i nhìn th
ấ
y Ti
ể
u Lâm đ
ứ
ng trong góc lau n
ướ
c m
ắ
t. Ti
ể
u Lâm cũng không bi
ế
t sao mình l
ạ
i khóc, chính là theo l
ờ
i năm ng
ườ
i v
ừ
a nói k
ẻ
không ch
ấ
p nh
ậ
n đ
ượ
c nh
ấ
t chính là h
ắ
n, b
ở
i vì h
ắ
n căn b
ả
n. . . . . . ch
ư
a t
ừ
ng ch
ạ
m qua n
ữ
nhân. . . . . .
Qu
ầ
n Ng
ạ
o gõ gõ đ
ầ
u, b
ọ
n h
ọ
đang làm cái gì th
ế
, sao h
ắ
n cũng theo lũ này
ầ
m ĩ lên.
“Không đ
ượ
c khóc!” thanh s
ắ
c Kỳ Nhi càng thêm khó dò, gi
ươ
ng m
ắ
t đ
ả
o qua m
ấ
y ng
ườ
i kia, cu
ố
i cùng ánh m
ắ
t d
ừ
ng
ở
thanh ki
ế
m bên hông Vân Phi.
Vân Phi c
ả
kinh t
ứ
c kh
ắ
c nghiêng ng
ườ
i b
ả
o v
ệ
b
ộ
i ki
ế
m, nguy, đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
phát h
ỏ
a!
Sĩ Th
ầ
n l
ạ
i v
ẫ
n không chút t
ự
giác yên ph
ậ
n b
ớ
t, ghé vào tai Duy Nh
ấ
t nh
ỏ
gi
ọ
ng h
ỏ
i: “Nghe nói lão l
ụ
c b
ẩ
m sinh có chút b
ệ
nh không ti
ệ
n nói ra, không th
ể
. . . . . . ph
ả
i không?”
Duy Nh
ấ
t l
ườ
m h
ắ
n m
ộ
t cái, nói: “Ti
ể
u lão l
ụ
c chính là không th
ể
sinh con n
ố
i dõi.”
“Kia không ph
ả
i là vô sinh sao. . . . . .”
Hai ng
ườ
i thì th
ầ
m to nh
ỏ
đ
ề
u b
ị
Ti
ể
u Lâm nhìn rõ m
ồ
n m
ộ
t, nh
ấ
t th
ờ
i bi th
ươ
ng có thêm, n
ướ
c m
ắ
t nh
ư
n
ướ
c lũ tràn ra.
“D
ừ
ng. . . . . .”
Kỳ Nhi v
ừ
a mu
ố
n khi
ể
n trách phía sau li
ề
n phát ra m
ộ
t ti
ế
ng n
ổ
âm vang, sáu đ
ứ
a xoay ng
ườ
i. . . . . .
“Lão gia!?”
T
ầ
n Chính há mi
ệ
ng th
ở
d
ố
c, b
ướ
c ngang qua d
ượ
c trù (b
ế
p n
ấ
u thu
ố
c) ngã d
ướ
i đ
ấ
t đ
ế
n ch
ỗ
sáu ng
ườ
i, đ
ố
i m
ặ
t v
ớ
i c
ặ
p m
ắ
t h
ẹ
p dài kia sáu ng
ườ
i nh
ư
con m
ồ
i b
ị
mãnh thú khóa tr
ụ
, không dám nhúc nhích n
ử
a phân.
Nh
ư
th
ế
nào T
ầ
n Chính l
ạ
i
ở
đây, h
ắ
n n
ấ
p trong ch
ế
thu
ố
c sao sáu v
ị
ch
ủ
t
ử
không phát hi
ệ
n chút nào?
Lo l
ắ
ng Kỳ Nhi s
ẽ
không đình ch
ỉ
tr
ừ
ng ph
ạ
t Duy Nh
ấ
t, T
ầ
n Chính li
ề
n s
ớ
m vào phòng luy
ệ
n d
ượ
c tr
ướ
c sáu ng
ườ
i tìm gi
ả
i d
ượ
c c
ủ
a ng
ứ
a ph
ấ
n. Ai ng
ờ
v
ừ
a ti
ế
n vào n
ơ
i này b
ệ
nh cũ li
ề
n tái phát, tr
ở
đông tr
ở
tay mu
ố
n tìm chút đan d
ượ
c giúp mau chóng khôi ph
ụ
c n
ộ
i l
ự
c. Tuy Ti
ể
u Lâm đem đ
ộ
c d
ượ
c cùng gi
ả
i d
ượ
c đ
ể
m
ộ
t ch
ỗ
, kh
ả
th
ứ
T
ầ
n lão gia lúc nãy ăn ph
ả
i chính là”Nh
ấ
t b
ộ
đ
ả
o” , ch
ư
a k
ị
p u
ố
ng gi
ả
i d
ượ
c li
ề
n ngã xu
ố
ng đ
ấ
t b
ấ
t đ
ộ
ng. K
ẻ
trúng ph
ả
i “Nh
ấ
t b
ộ
đ
ả
o” không th
ể
đ
ộ
ng, không th
ể
nói th
ậ
m chí không th
ể
hô h
ấ
p, nh
ư
ng đ
ầ
u óc v
ẫ
n thanh t
ỉ
nh, bao nhiêu l
ờ
i sáu v
ị
phu nhân lo
ạ
n ngôn đ
ề
u l
ọ
t vào tai h
ắ
n không thi
ế
u m
ộ
t ch
ữ
.
“T
ư
Đ
ồ
t
ứ
gia?”
“Lão. . . . . . Lão gia. . . . . .” Sĩ Th
ầ
n b
ị
bu
ộ
c th
ố
i lui t
ừ
ng b
ướ
c, s
ắ
p s
ử
a đ
ụ
ng d
ượ
c lô T
ầ
n Chính li
ề
n m
ộ
t tay kéo h
ắ
n vào lòng.
M
ớ
i nãy còn uy phong bát di
ệ
n t
ứ
c T
ư
Đ
ồ
t
ứ
gia lúc này câm nh
ư
h
ế
n, vùi đ
ầ
u trong lòng phu quân run c
ầ
m c
ậ
p.
T
ầ
n Chính nâng c
ằ
m t
ứ
phu nhân lên, l
ạ
nh lùng c
ườ
i h
ỏ
i: “Phiêu h
ươ
ng Vi
ệ
n, D
ươ
ng Hoa Các, Túy Nga Lâu còn c
ả
Nghênh Xuân Quán kia, xin h
ỏ
i T
ư
Đ
ồ
t
ứ
gia
ư
ng ý khoa khôi nhà nào nh
ấ
t a?”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Sĩ Th
ầ
n ch
ỉ
c
ả
m th
ấ
y b
ị
m
ộ
t tr
ậ
n lãnh khí đè nén, thân th
ể
không tr
ụ
đ
ượ
c tr
ượ
t xu
ố
ng.
T
ầ
n Chính h
ừ
l
ạ
nh m
ộ
t ti
ế
ng dùng s
ứ
c đ
ẩ
y ngã mĩ nhân trong lòng, khi
ế
n h
ắ
n l
ả
o đ
ả
o ngã m
ạ
nh xu
ố
ng đ
ấ
t.
Nhìn th
ấ
y ánh m
ắ
t c
ủ
a đ
ạ
i ca lúc này, Qu
ầ
n Ng
ạ
o sao còn dám l
ư
u l
ạ
i, th
ừ
a d
ị
p h
ắ
n “d
ạ
y d
ỗ
” Sĩ Th
ầ
n li
ề
n ch
ầ
m ch
ậ
p h
ướ
ng c
ử
a l
ẻ
n đi, s
ắ
p b
ướ
c ra c
ử
a li
ề
n có m
ộ
t bóng ng
ườ
i ch
ắ
n tr
ướ
c m
ặ
t che khu
ấ
t ánh sáng bên ngoài.
“Công l
ự
c c
ủ
a lão gia. . . . . . công l
ự
c khôi ph
ụ
c?” N
ế
u không nh
ư
th
ế
nào thân th
ủ
l
ạ
i nhanh th
ế
đ
ượ
c.
T
ầ
n Chính ch
ạ
m vào nhánh tóc trên vai nh
ị
phu nhân, ng
ử
a m
ặ
t th
ở
dài, “Nguyên lai Qu
ầ
n Ng
ạ
o đ
ố
i v
ớ
i H
ươ
ng Nhi kia v
ẫ
n th
ủ
y chung nh
ớ
mãi không quên a.”
“H
ươ
ng Nhi?” Nhìn bàn tay đ
ặ
t trên vai, Qu
ầ
n Ng
ạ
o th
ấ
y n
ặ
ng nh
ư
ngàn cân.
“Qu
ầ
n Ng
ạ
o không có quên n
ữ
nhân con nhà gia giáo t
ừ
ng h
ầ
u h
ạ
ng
ươ
i đi?”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o mi
ễ
n c
ưỡ
ng c
ườ
i nói: “B
ấ
t quá đã là chuy
ệ
n x
ư
a, lão gia. . . . . . c
ầ
n gì ph
ả
i nh
ắ
c l
ạ
i . . . . .” Tên c
ủ
a th
ị
thi
ế
p kia h
ắ
n s
ớ
m đã quên m
ấ
t tiêu, không ng
ờ
đ
ạ
i ca v
ẫ
n còn nh
ớ
rõ
“Chuy
ệ
n x
ư
a?” T
ầ
n Chính thoát cái bi
ế
n s
ắ
c, h
ậ
n nói: “Ta xem ng
ươ
i đ
ế
n nay v
ẫ
n còn v
ươ
ng v
ấ
n h
ươ
ng v
ị
c
ủ
a nàng a!”
“Không có. . . . . .”
M
ắ
t th
ấ
y s
ắ
p đ
ế
n phiên mình Vân Phi n
ắ
m ch
ặ
t b
ộ
i ki
ế
m bên hông, không né không tránh dũng c
ả
m nghênh đ
ị
ch. =))
T
ầ
n Chính n
ắ
m tay, t
ự
gi
ễ
u nói: “Ta hi
ệ
n gi
ờ
ph
ế
nhân m
ộ
t cái, còn th
ắ
ng đ
ượ
c Vân Phi sao?”
M
ộ
t câu”ph
ế
nhân” khi
ế
n Vân Phi đau lòng không thôi, buông ra b
ộ
i ki
ế
m cúi đ
ầ
u nói: “Lão gia, ta. . . . . .” M
ớ
i nói ba ch
ữ
li
ề
n b
ị
m
ộ
t bàn tay to l
ớ
n ôm sau gáy kéo t
ớ
i, chân b
ấ
p bênh khi
ế
n đ
ầ
u đ
ậ
p m
ạ
nh vào lòng ng
ự
c phu quân, mũi đau nh
ư
gãy thành hai “Năm đó ta nói r
ồ
i, ch
ờ
ta. B
ạ
ch thành ch
ủ
l
ạ
i đem l
ờ
i ta nghe vào tai này cho ra tai kia, cùng m
ộ
t n
ữ
nhân thành thân? Ta không ph
ả
i là nên c
ấ
p thành ch
ủ
m
ộ
t l
ờ
i xin l
ỗ
i, phá h
ư
hôn s
ự
c
ủ
a ng
ươ
i cùng B
ạ
ch Thiên Thiên th
ậ
t có l
ỗ
i a!”
“Ta cùng nàng không có. . . . . .” Vân Phi l
ầ
n này coi nh
ư
đã đc n
ế
m mùi cay đ
ắ
ng c
ủ
a tên câm ăn ph
ả
i hoàng liên. (thu
ố
c đông y=)))
Duy Nh
ấ
t s
ớ
m b
ị
d
ọ
a ch
ế
t tr
ố
n sau l
ư
ng Kỳ Nhi, nghĩ có đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
ch
ố
ng đ
ỡ
h
ắ
n s
ẽ
bình an vô s
ự
. T
ầ
n Chính đi đ
ế
n tr
ướ
c m
ặ
t hai ng
ườ
i không thèm nhìn t
ớ
i Kỳ Nhi, vói tay lôi th
ằ
ng ranh phía sau h
ắ
n ra, quát: “Ngoan ngoãn đ
ứ
ng đó!”
Ngũ phu nhân qu
ả
nhiên vô cùng nghe l
ờ
i, buông tay đ
ứ
ng th
ẳ
ng t
ắ
p.
“Nói tìm n
ữ
nhân là vì v
ẽ
tranh?”
“V
ố
n chính là. . . . . .”
“Ta xem ng
ươ
i v
ẽ
tranh là gi
ả
, đi h
ưở
ng V
ạ
n Hoa lâu thôn quê ôn nhu kia m
ớ
i là th
ậ
t a!”
“Nam nhân thôi, v
ẽ
tranh đôi khi cũng mu
ố
n. . . . . . Nh
ư
ng sau khi g
ặ
p lão gia hoàn toàn không h
ề
tái ph
ạ
m. . . . . .”
“Không có tái ph
ạ
m?” T
ầ
n Chính nhìn thoáng qua Kỳ Nhi m
ặ
t không bi
ế
n s
ắ
c đ
ứ
ng bên c
ạ
nh, càng t
ứ
c gi
ậ
n h
ơ
n, “M
ớ
i r
ồ
i chính là ai nói, cùng nhau đi Câu Lan vi
ệ
n a!”
Nhìn th
ấ
y đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
b
ấ
t đ
ộ
ng nh
ư
núi Duy Nh
ấ
t trong lòng kêu rên, h
ắ
n th
ả
m r
ồ
i, không ch
ỉ
chính mình đi n
ế
m ôn nhu h
ươ
ng mà còn đem theo c
ả
đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, lão gia nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
không tha cho h
ắ
n. Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, c
ứ
u m
ạ
ng a……
Kỳ Nhi m
ặ
t ngoài bình tĩnh nh
ư
ng trong lòng l
ạ
i run lên, m
ắ
t nhìn th
ẳ
ng phía tr
ướ
c không dám ngó sang T
ầ
n Chính. Nh
ư
th
ể
nghe đ
ượ
c Duy Nh
ấ
t kêu c
ứ
u, h
ắ
n khéo tay T
ầ
n Chính xu
ố
ng giúp Duy Nh
ấ
t thoát kh
ỏ
i gông cùm xi
ề
ng xích, nh
ẹ
gi
ọ
ng nói: “Đã qua bu
ổ
i tr
ư
a, dùng b
ữ
a đi thôi.” Tinh t
ế
s
ẽ
nghe th
ấ
y thanh âm rõ ràng có chút run r
ẩ
y. (Kỳ Nhi d
ễ
th
ươ
ng quá=)))
G
ặ
p T
ầ
n Chính không ngăn tr
ở
gì, Kỳ Nhi v
ừ
a th
ấ
p gi
ọ
ng tr
ướ
c m
ắ
t li
ề
n t
ố
i s
ầ
m, T
ầ
n Chính gi
ữ
l
ấ
y vai h
ắ
n thô b
ạ
o đ
ẩ
y vào t
ườ
ng, mãnh l
ự
c làm l
ệ
ch c
ả
trâm cài tóc c
ủ
a h
ắ
n.
“Lão gia. . . . . .” Năm ng
ườ
i Qu
ầ
n Ng
ạ
o c
ự
c kì ho
ả
ng s
ợ
, h
ắ
n dám đ
ố
i v
ớ
i đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
nh
ư
th
ế
!
Nhìn nét m
ặ
t T
ầ
n Chính, chính là. . . . . . vô cùng đau đ
ớ
n! H
ắ
n có th
ể
nào không đau lòng mu
ố
n phát b
ệ
nh, Kỳ Nhi c
ủ
a h
ắ
n l
ạ
i đi Câu Lan vi
ệ
n dính n
ữ
s
ắ
c, đ
ứ
a nh
ỏ
h
ắ
n v
ẫ
n luôn canh gi
ữ
bên ng
ườ
i l
ạ
i đi tìm n
ữ
nhân, mà h
ắ
n l
ạ
i hoàn toàn không hay bi
ế
t gì!
“Nói, ch
ỉ
u
ố
ng hoa t
ử
u hay còn làm gì n
ữ
a?”
Kỳ Nhi m
ặ
c tóc xõa xu
ố
ng, h
ắ
n có th
ể
thoát ra, kh
ả
h
ắ
n. . . . . .không dám, đ
ố
i m
ặ
t v
ớ
i T
ầ
n Chính tr
ướ
c m
ặ
t, h
ắ
n không dám.
“Có ch
ạ
m vào bên trong n
ữ
nhân không, có hay là không?!”
Sáu ng
ườ
i m
ườ
i hai con m
ắ
t nhìn ch
ằ
m ch
ằ
m, Kỳ Nhi dính sát vào t
ườ
ng, l
ắ
c đ
ầ
u cũng không đ
ượ
c, g
ậ
t đ
ầ
u cũng không đ
ượ
c, tôn nghiêm c
ủ
a nam nhân khi
ế
n h
ắ
n không th
ể
l
ắ
c đ
ầ
u, T
ầ
n Chính nh
ư
th
ế
cũng khi
ế
n h
ắ
n không th
ể
g
ậ
t đ
ầ
u. B
ị
r
ơ
i vào tình c
ả
nh này Kỳ Nhi không còn gi
ố
ng đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
lãnh đ
ạ
m cao ng
ạ
o th
ườ
ng ngày, lúc này h
ắ
n nh
ư
m
ộ
t đ
ứ
a tr
ẻ
b
ấ
t l
ự
c, ng
ẩ
n ng
ườ
i nhìn phu quân ch
ờ
b
ị
x
ử
ph
ạ
t.
“Kỳ Nhi. . . . . .” T
ầ
n Chính cu
ố
i cùng cũng không đành lòng, buông ra ph
ẩ
y tay áo b
ỏ
đi.
Ti
ể
u Lâm
ở
m
ộ
t góc v
ẫ
n ng
ậ
m mi
ệ
ng không phát ra ti
ế
ng nào, nhìn th
ấ
y lão gia r
ờ
i đi h
ắ
n m
ớ
i dám th
ả
l
ỏ
ng ng
ườ
i. . . . . .
『
lão gia!?
』
“Ti
ể
u Lâm nhi, chúng ta đi.” T
ầ
n Chính quay l
ạ
i, ôm l
ấ
y Ti
ể
u Lâm l
ạ
nh lùng tr
ừ
ng m
ắ
t nhìn đám Kỳ Nhi năm ng
ườ
i m
ộ
t cái r
ồ
i b
ướ
c ra phòng luy
ệ
n d
ượ
c. V
ẫ
n là l
ụ
c phu nhân ngoan hi
ề
n c
ủ
a h
ắ
n t
ố
t nh
ấ
t.
Ti
ể
u Lâm ngoan ngoãn m
ặ
c lão gia ôm, không dám đ
ộ
ng đ
ậ
y cũng không dám đ
ể
n
ướ
c m
ắ
t r
ơ
i xu
ố
ng. . . . . . Chính là lão gia nh
ư
th
ế
, th
ậ
t đáng s
ợ
th
ậ
t đáng s
ợ
a. . . . . . Ô ô ô. . . . . . (
ố
i Ti
ể
u Lâm cute quá=)))
Hôm đó, T
ầ
n Chính tuy
ệ
t th
ự
c. M
ấ
y v
ị
ch
ủ
t
ử
nghĩ h
ắ
n vì t
ứ
c gi
ậ
n không mu
ố
n ăn u
ố
ng gì nên cũng không đ
ể
ý, ai ng
ờ
hôm sau cũng không ch
ị
u đ
ộ
ng đũa. Th
ứ
c ăn Kỳ Nhi sai Thúy M
ặ
c đem đ
ế
n m
ộ
t chút cũng không đ
ụ
ng vào l
ạ
i b
ư
ng tr
ở
v
ề
, năm ng
ườ
i theo sau M
ặ
c H
ươ
ng cũng l
ầ
n l
ượ
t b
ư
ng đ
ế
n đ
ủ
lo
ạ
i th
ứ
c ăn, T
ầ
n Chính gi
ậ
n d
ữ
đem toàn b
ộ
ném xu
ố
ng bên chân nha đ
ầ
u. Căn b
ả
n m
ấ
y ngày không ăn T
ầ
n Chính cũng không ch
ế
t đ
ượ
c, kh
ả
Ti
ể
u Lâm m
ấ
y hôm tr
ướ
c m
ớ
i cho h
ắ
n u
ố
ng thu
ố
c ch
ữ
a th
ươ
ng, lo
ạ
i d
ượ
c kia r
ấ
t hao t
ổ
n th
ể
l
ự
c, T
ầ
n Chính n
ế
u không ch
ị
u ăn c
ơ
m thân th
ể
r
ấ
t nhanh s
ẽ
suy s
ụ
p.
“Thúy M
ặ
c, b
ư
ng t
ổ
y
ế
n đ
ế
n.”
Lúc Qu
ầ
n Ng
ạ
o, Vân Phi cùng Sĩ Th
ầ
n ba ng
ườ
i ch
ạ
y t
ớ
i Thính Vũ Các, phu quân đang b
ị
trói trên gh
ế
căm h
ậ
n nhìn đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, v
ạ
t áo tr
ướ
c ng
ự
c
ướ
t m
ộ
t m
ả
nh, trên đ
ấ
t là chén s
ứ
b
ị
l
ậ
t úp.
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, ng
ươ
i đi
ể
m huy
ệ
t lão gia?!” Qu
ầ
n Ng
ạ
o v
ộ
i vàng ti
ế
n vào xem xét, lão gia hi
ệ
n gi
ờ
không th
ể
ch
ị
u n
ổ
i b
ị
phong huy
ệ
t b
ế
khí.
Kỳ Nhi li
ế
c ngang h
ắ
n m
ộ
t cái, n
ế
u là đi
ể
m huy
ệ
t còn c
ầ
n ph
ả
i trói nh
ư
th
ế
sao.
“Ng
ươ
i đ
ế
n cùng ăn hay không?”
“Không ăn!”
“H
ả
o, lão gia ng
ươ
i không ăn, chúng ta sao dám ăn đâu.” Kỳ Nhi đ
ậ
p bàn m
ộ
t cái, nói: “Đi g
ọ
i lão ngũ t
ớ
i đây.”
Sĩ Th
ầ
n khó hi
ể
u h
ỏ
i: “G
ọ
i h
ắ
n làm gì?” G
ọ
i h
ắ
n cũng vô d
ụ
ng, h
ắ
n có th
ể
khuyên lão gia sao?
“Quỳ t
ừ
đ
ườ
ng!”
Đ
ể
T
ầ
n lão gia h
ả
gi
ậ
n, T
ầ
n ph
ủ
năm v
ị
ch
ủ
t
ử
vào t
ừ
đ
ườ
ng “Ng
ụ
y gia” cùng T
ầ
n lão gia tuy
ệ
t th
ự
c tuy
ệ
t l
ươ
ng. M
ỗ
i lúc đ
ế
n gi
ờ
Thúy M
ặ
c s
ẽ
khuyên lão gia nên dùng b
ữ
a, nhân ti
ệ
n b
ẩ
m l
ạ
i các v
ị
ch
ủ
t
ử
đã m
ấ
y b
ữ
a c
ơ
m không ăn. Ch
ư
a đ
ế
n ba ngày không bi
ế
t T
ầ
n lão gia là do thân th
ể
y
ế
u
ớ
t không tr
ụ
đ
ượ
c hay là do đau lòng t
ụ
i nh
ỏ
đã khi
ế
n mình t
ứ
c ch
ế
t kia, cu
ố
i cùng cũng ch
ị
u ăn m
ộ
t chén c
ơ
m Thúy M
ặ
c b
ư
ng t
ớ
i.
Hôm đó A Ki
ệ
t t
ừ
Nam Cung môn tr
ở
v
ề
, nghe h
ạ
nhân trong ph
ủ
b
ẩ
m l
ạ
i năm v
ị
ch
ủ
t
ử
b
ị
lão gia giam trong t
ừ
đ
ườ
ng đã r
ấ
t kinh ng
ạ
c, t
ắ
m xong h
ắ
n li
ề
n đi đ
ế
n t
ừ
đ
ườ
ng.
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, Tri
ể
n đ
ạ
i ca, đây là chuy
ệ
n gì, lão gia nh
ư
th
ế
nào l
ạ
i đem các ng
ươ
i. . . . . .”
Kỳ Nhi, Qu
ầ
n Ng
ạ
o năm ng
ườ
i t
ả
khán h
ữ
u khán m
ộ
t đám nói quanh nói co không ch
ị
u thành th
ậ
t khai báo, b
ọ
n h
ọ
dám k
ể
là do khoe ra chuy
ệ
n lây dính n
ữ
nhân mà ch
ọ
c gi
ậ
n lão gia sao?
D
ướ
i s
ự
truy h
ỏ
i c
ủ
a A Ki
ệ
t, Duy Nh
ấ
t nhìn nh
ị
ch
ủ
t
ử
đ
ộ
l
ượ
ng l
ắ
p b
ắ
p nói: “Nh
ị
ch
ủ
t
ử
. . . . . . nh
ắ
c t
ớ
i chuy
ệ
n th
ị
thi
ế
p h
ồ
i tr
ướ
c, lão gia t
ứ
c gi
ậ
n. . . . . . cho nên li
ề
n. . . . . .” (đ
ể
u=)))
“Là th
ế
sao?” A Ki
ệ
t h
ỏ
i.
Qu
ầ
n Ng
ạ
o g
ậ
t đ
ầ
u, “Không nghĩ t
ớ
i lão gia đ
ố
i vi
ệ
c này v
ẫ
n canh cánh trong lòng. . . . . .”
“Th
ị
thi
ế
p h
ồ
i tr
ướ
c. . . . . .” A Ki
ệ
t g
ậ
t đ
ầ
u hi
ể
u chuy
ệ
n, nói ra m
ộ
t câu kinh ng
ườ
i, “Ta đây t
ố
t nh
ấ
t không nên đ
ể
lão gia bi
ế
t ta cũng có. . . . . .”
“Ng
ươ
i cũng có!?”
A Ki
ệ
t nhíu mày nói: “Có hai cái th
ị
thi
ế
p th
ự
c đáng ng
ạ
c nhiên sao?” Bình th
ườ
ng nam nhân ai l
ạ
i không có m
ộ
t, hai n
ữ
nhân th
ị
t
ẩ
m.
“Hai cái!? Ta sao ch
ư
a t
ừ
ng nghe ng
ươ
i nh
ắ
c đ
ế
n. . . . . .” C
ả
đám nhìn th
ấ
y ng
ườ
i đ
ứ
ng
ở
đ
ầ
u c
ử
a l
ậ
p t
ứ
c câm mi
ệ
ng.
“Khó trách ng
ươ
i c
ả
ngày ch
ạ
y v
ề
Nam Cung môn, nguyên lai
ở
bên kia d
ưỡ
ng hai cái th
ị
thi
ế
p, vui đ
ế
n quên c
ả
tr
ờ
i đ
ấ
t a!”
A Ki
ệ
t xoay ng
ườ
i, kinh hãi, “Không ph
ả
i lão gia, ta chính là nói tr
ướ
c kia, th
ậ
t lâu tr
ướ
c kia. . . . . . Lão gia, lão gia ——!”
M
ặ
c cho A Ki
ệ
t nh
ư
th
ế
nào gi
ả
i thích, nh
ư
th
ế
nào quát to T
ầ
n Chính cũng không ch
ị
u quay đ
ầ
u l
ạ
i.
Sau khi dùng qua m
ộ
t chén c
ơ
m, T
ầ
n lão gia l
ạ
i tuy
ệ
t th
ự
c, T
ầ
n ph
ủ
th
ấ
t v
ị
ch
ủ
t
ử
cùng nhau quỳ t
ừ
đ
ườ
ng, T
ầ
n l
ụ
c ch
ủ
t
ử
t
ự
giác gia nh
ậ
p.
Thính Vũ Các, Thúy M
ặ
c đi vào h
ậ
u vi
ệ
n nhìn th
ấ
y ng
ườ
i ch
ỉ
m
ặ
c qu
ầ
n áo m
ỏ
ng manh đ
ứ
ng trong gió li
ề
n quay v
ề
phòng c
ầ
m thêm áo choàng quàng cho h
ắ
n.
“Lão gia, cũng đã năm ngày .”
T
ầ
n Chính g
ậ
t đ
ầ
u, “Ân.”
“Lão gia. . . . . . Ngài th
ậ
t đúng là ích k
ỷ
a.” Nha đ
ầ
u Thúy M
ặ
c c
ườ
i nói.
“Đúng v
ậ
y.”
H
ắ
n nh
ấ
t đ
ị
nh là tên ích k
ỉ
nh
ấ
t đ
ờ
i, n
ế
u đã ích k
ỉ
thì ng
ạ
i gì tàn nh
ẫ
n m
ộ
t chút.
Đ
ươ
ng nhiên, m
ấ
y tên nhóc quỳ t
ừ
đ
ườ
ng cũng không ph
ả
i là thành th
ậ
t quỳ.
“N
ế
u không chúng ta quỳ đi?” Duy Nh
ấ
t đ
ề
ngh
ị
.
“V
ậ
y cũng t
ố
t.” Vân Phi ph
ụ
h
ọ
a.
“Quỳ cái gì, lão gia cũng đâu có nhìn t
ớ
i.” Sĩ Th
ầ
n ph
ả
n đ
ố
i.
“Nam Cung môn còn có chuy
ệ
n quan tr
ọ
ng ch
ờ
ta, r
ố
t cu
ộ
c ph
ả
i đ
ợ
i
ở
đây t
ớ
i ch
ừ
ng nào!” A Ki
ệ
t nh
ị
n không đ
ượ
c r
ố
ng lên.
Sáu ánh m
ắ
t nh
ấ
t t
ề
ch
ỉ
a vào h
ắ
n, r
ố
ng l
ạ
i, “Ng
ươ
i còn nói, đ
ề
u là ng
ươ
i nh
ạ
chuy
ệ
n!”
“Ta làm gì!”
“Có hai cái th
ị
n
ữ
gi
ỏ
i l
ắ
m sao, h
ớ
n h
ở
khoe ra làm gì!”
“Ti
ể
u lão l
ụ
c ng
ươ
i làm sao v
ậ
y, ch
ị
u không đ
ượ
c thì tr
ở
v
ề
đi, ch
ạ
y t
ớ
i xem náo nhi
ệ
t cái gì.”
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
làm sao gi
ờ
, lão gia nh
ấ
t đ
ị
nh s
ẽ
đói sinh b
ệ
nh a .”
“Lão gia lúc này th
ự
c nh
ẫ
n tâm .”
“Là chúng ta đ
ụ
ng vô ch
ỗ
đau c
ủ
a h
ắ
n a.”
“Nào có. . . . . . Chuy
ệ
n x
ư
a thôi, nói cũng không đ
ượ
c sao. . . . . .”
“Câm mi
ệ
ng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro