Chương 7: ngất rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước phòng của Cẩm Bắc, Doanh Doanh hít một hơi sâu

Đột nhiên cô nhớ ra, anh ta cũng thật quá mức đáng thương

Lại bị chính cha ruột hành hung tàn nhẫn đến như vậy.

Rốt cuộc, là vì cái gì?

Doanh Doanh đưa tay ra gõ cửa, cúi thấp đầu
Sau lần đó, chậc, cô cũng đã có chút kinh nghiệm

Miễn không nhìn thẳng vào hắn thì ít nhiều sẽ giảm bớt được sự hành hạ.

Cô nhíu mày, bên trong không có ý ra mở cửa

Cô đánh liều gõ thêm lần nữa.

Bên trong tựa hồ im lặng như không có người, Doanh Doanh toát mồ hôi một trận, không đưa cơm đến tận tay sẽ bị trừ lương đấy biết không hả

Nếu không cô đã bỏ cơm ngoài cửa cong chân bỏ chạy rồi.

"Tam Thiếu Gia, bữa sáng của ngài..."

"Tam Thiếu Gia.."

Doanh Doanh nhỏ giọng kêu, sợ nói quá to làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người trong nhà

Cô đứng đó gần nửa tiếng, bên trong mới có động tĩnh.

Phòng cách âm rất tốt, nhưng tai cô thính, nghe được

Giống như tiếng đồ đổ vỡ.

Không phải chứ? Không lẽ anh ta tự hành xác

Doanh Doanh tự thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là phát tiết đập đồ mà bị cô nghĩ thành tự hành xác

"..." Ừm, không trách cô được, anh ta vốn lập dị cơ mà

"Tam Thiếu g..."

"Câm mồm, phiền phức"

Doanh Doanh đang tính gõ cửa thì suýt nữa sợ đến tắt thở

Thằng nhãi này ấy thế mà lại đột ngột thò ra.

Không được rồi, từ mai phải đem theo thuốc trợ tim mới được

Doanh Doanh rất nhanh cúi thấp đầu xuống, cung kính

"Tam Thiếu Gia, bữa sáng của thiếu gia..."

"Câm miệng lại"

Hắn khó chịu lên tiếng, tay vẫn còn cầm bình hoa sứ

"..." Đừng ném mà, tôi đâu có nhìn anh

"Nếu vậy, tôi để lại rồi liền xuống nhà dướ...

" Ai cho đi?"

"..."

"Vậy..."

"Đứng đấy"

Doanh Doanh cắn răng, tuy không nhìn thấy nhưng cô có thể tưởng tượng ra đôi mắt vô hồn khó đoán ấy, cho nên dù có nhìn cũng không thể đoán được suy nghĩ của người này.

Bắt cô đứng đây làm cái quần đùi gì?

Thần kinh, ung thư não

Suy nghĩ đại nghịch bất đạo này bị Doanh Doanh nuốt xuống bụng, ngoan ngoãn đứng đó, mắt sắp nhắm chặt đến nơi, hận không có cái bịt mắt bịt lại.

Áp lực phía trước quả thật quá dọa người rồi..

Sau đó là một tiếng uỳnh vang lên nặng nề, Doanh Doanh giật thót, Tam Thiếu gia nhà cô ngã ra sàn, trán lấm tấm mồ hôi

Ngất, ngất rồi

Doanh Doanh ngu người đứng đơ như cột cho đến khi sực nhớ ra người bên dưới, liền hoảng sợ chạy đến đỡ.

Doanh Doanh từ nhỏ đã được rèn luyện cơ thể nên cô rất khỏe, loáng một cái đã bế được thiếu gia vào phòng.

Khụ, là bế..

Còn là kiểu bế công chúa

Bỗng nhiên Doanh Doanh có cảm giác, Tam Thiếu gia nhà họ là một tiểu nhược thụ..

Tự nhiên phát hiện có một cỗ áp lực lớn đột ngột vây lấy, Doanh Doanh vô thức cúi xuống

Cô sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, thiếu chút nữa là quỳ xuống luôn rồi

Thiếu gia nhà cô, không phải ngất rồi sao?? Sao giờ lại tỉnh dậy rồi !!?

"Thiếu gia, không, không phải đâu, là anh bị xỉu nên tôi... Tôi..."

"Thả"

"A, vâng vâng vâng"

Cô luống cuống thả xuống, ai ngờ trượt tay làm Cẩm Bắc bị rơi xuống sàn, kêu 'Cốp' một cái thật to

"..." Thôi rồi, xong luôn rồi, nhất định sẽ bị giết

Ánh mắt Cẩm Bắc như muốn giết người, đôi mắt như nhuốm máu đỏ rực

"Thiếu.. Thiếu gia, tôi không cố ý đâu, là do... Do thiếu gia quá mức đáng sợ nên tôi... Tôi.." Huhu, mẹ ơi, anh ta sẽ không ném cô xuống lầu chứ?
Chỉ ngã nhẹ thôi mà, nặng nhất cũng chỉ sưng một cục...

Doanh Doanh lắp bắp đến nửa ngày, vị thiếu gia kia mới giảm bớt sát khí được đôi chút

"Ngẩng lên"

"Dạ..?"

Áp lực lại ập đến, Doanh Doanh biết điều ngẩng lên, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng. Người phía dưới chống tay đứng dậy, chậm rãi đi đến

Cẩm Bắc dùng tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn

Đôi mắt tưởng như vô hồn bây giờ lại toát lên sự tò mò ngây ngô

"Tôi đáng sợ đến thế sao?"

"Nói thật hay... Nói dối?"

Cẩm Bắc cau mày, hình như không vui

"Thật"

"Đáng sợ, không phải, là quá đáng sợ"

Trả lời xong cô liền phát hiện, lực bóp dưới cằm tăng lên, đau đến phát khóc

"..." Khốn nạn nhà anh vừa thôi chứ, rõ ràng chọn nói thật cơ mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nã