KIẾP SAU- ALy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yên nhi không còn nữa, là do Biểu huynh của ta hại nàng chết.

Ta phẫn nộ chất vấn hắn vì sao hại nàng, nàng là hôn thê của ta, là người mà ta yêu thương nhất, vì sao lại hại nàng?

Biểu huynh lạnh lùng nhìn ta, hắn nói rằng: vì đại nghiệp sau này, không muốn ta chỉ vì một chút nhi nữ tình trường mà sa đọa. Hắn chỉ vì muốn tốt cho ta mà thôi...

Ta cười nhạt, một hoàng tử không được yêu thích như ta thì mơ tưởng gì đại nghiệp sau này?

Năm thứ nhất không còn Yên nhi bên cạnh, ta bắt đầu phấn chấn tinh thần, từ bước từ bước một đi lên. Mục tiêu ta hướng tới chính là vị trí cao cao tại thượng dưới một người trên vạn người kia, ta muốn làm Đông Cung Thái Tử.

Năm thứ hai không còn Yên nhi bên cạnh, ta và Biểu huynh xóa bỏ hiềm khích. Ta bắt đầu trọng dụng Biểu huynh, Biểu huynh tài hoa xuất chúng, văn võ song toàn, có huynh ấy bên cạnh ta thật yên tâm.

Năm thứ ba không còn Yên nhi bên cạnh, ta rốt cuộc cũng bước lên ngôi vị Thái Tử, danh chính ngôn thuận  làm chủ Đông Cung. Ngày ta nhận đại lễ sắc phong, phụ hoàng lạnh nhạt răn dạy, ngài nói rằng, trên đời này đừng tin tưởng bất kỳ ai. Ba ngày sau khi ta được sắc phong Thái Tử, phụ hoàng hạ chiếu chỉ ban hôn, hạ lệnh cho ta phải cưới tiểu thư Tướng gia, phong nàng làm Thái Tử phi. Mười ngày sau khi ta trở thành Thái Tử, tiểu thư Tướng gia, Thái Tử phi tương lai của ta bất hạnh bỏ mình. Nàng chết không minh bạch, chết trong phòng của nam nhân khác.

Năm thứ tư không còn Yên nhi bên cạnh, cả kinh thành đồn thổi Thái Tử Lăng Chi, số mệnh cô độc, trong một năm đã  khắc chết hết ba vị hôn thê. Ta cười nhạt, cái gọi là số mệnh, chẳng qua do con người không nắm bắt được sự việc xảy ra nên mới đổ lỗi do số mệnh mà thôi. Thực ra, ta luôn minh bạch vì sao ba vị hôn thê kia lại chết, tất cả chẳng qua chỉ là "lòng tốt" của Biểu huynh tài hoa xuất chúng của ta mà thôi. Tại vì sao Biểu huynh lại trăm phương ngàn kế hại chết các nàng? Câu trả lời này, sau bốn năm kể từ ngày Yên nhi mất đi ta cuối cùng cũng ngộ ra. Nguyên nhân ấy à, đó chính là một hồi hoang đường... Biểu huynh, vậy mà đối với ta lại ôm loại tình cảm kinh hãi thế tục kia.

Năm thứ năm không còn Yên nhi bên cạnh, phụ hoàng già rồi, thế cục trong triều bắt đầu phân chia phe phái, Thái Tử đông cung không được yêu thích như ta mỗi bước đi đều giống như đang dẫm đạp trên băng mỏng mà đi, lỡ một bước vạn kiếp bất phục. Nhưng thật may mắn, mọi âm mưu quỷ kế đều có Biểu huynh thay ta chắn ngang.

Năm thứ sáu không còn Yên nhi bên cạnh, sức khỏe của phụ hoàng có chút khởi sắc, triều đình dần ổn định, ngài bắt đầu quan tâm ta, thường hay gọi ta vào cung bàn  chính sự, Biểu huynh lấy danh nghĩa là sư phó của Thái Tử nên cũng thuận lý mà theo bên cạnh ta. Phụ hoàng lúc minh mẫn thì lạnh nhạt, lúc mơ hồ thì hòa ái nhìn Biểu ca, giống như đang tìm kiếm hình bóng của ai đó thông qua huynh ấy.

Năm thứ bảy không còn Yên nhi bên cạnh, tại yến tiệc mừng thọ phụ hoàng, Biểu huynh say rượu không kiềm được lòng lôi kéo ta, tại thượng thư phòng của phụ hoàng mà say rượu loạn tính, không may mắn bị phụ hoàng bắt gặp, vì tức giận mà bệnh cũ tái phát. Cuối cùng phụ hoàng băng hà rồi, Biểu huynh nói sẽ không còn ai ngăn cản ta và huynh ấy nữa.

Năm thứ tám không còn Yên nhi bên cạnh, ta đăng cơ làm Hoàng Đế, lấy quốc hiệu là Khang Yên, hy vọng một triều đại lâu dài mãi mãi. Sau đó, ta ban ra chiếu chỉ đầu tiên, truy phong Yên nhi làm Hoàng Hậu, thụy hiệu Tuyên Ý. Biểu huynh bất mãn chất vấn ta, vì sao vẫn còn nhớ đến nàng, vì sao không quên nàng đi. Ta cười nhạt trả lời huynh ấy, vì ta yêu nàng. Đổi lại là gương mặt trắng bệch của Biểu huynh, biểu tình đó khiến ta vui sướng biết chừng nào.

Năm thứ chín không còn Yên nhi bên cạnh, Biểu huynh chết rồi, là chính tay ta giết huynh ấy. Ngoài mặt các triều thần không nói gì, nhưng ta biết trong lòng bọn họ đang mắng chửi ta, mắng ta vọng ân bội nghĩa, không niệm tình xưa mà ra ray độc ác giết chết người từng giúp đỡ mình, bọn họ thở dài thương tiếc cho Biểu huynh ta, thương tiếc cho một Ninh Quốc Công trung thành tận tụy, thương tiếc cho một Trường Ý tài hoa xuất chúng. Ta cười cợt bọn vô tri, cái người mà bọn họ thương tiếc kia chính là một tên ngụy quân tử, giả nhân giả nghĩa, một tên rác rưởi hoang đường... Mà thôi, không còn gì để nói nữa, ta cuối cùng trả được thù cho Yên nhi rồi.

Năm thứ mười không còn Yên nhi bên cạnh, ta dạo gần đây vẫn thường hay gặp ác mộng, ta mơ thấy Biểu huynh, huynh ấy ngồi bên long sàng đau thương nhìn ta, từng giọt huyết lệ tuôn rơi nhuộm đó cả gương mặt đẹp đẽ đó. Ta hoảng hốt tránh xa huynh ấy ra, trong miệng vẫn luôn gào thét vì sao vẫn chưa buông tha cho ta? Trường Ý, Trường Ý.... vì sao vẫn chưa buông tha cho ta? Ta giật mình tỉnh giấc, bên tai vẫn còn vang vọng thanh âm tuyệt vọng của Biểu huynh, "Lăng Chi, ta yêu đệ... ta yêu đệ!"

Yêu ta thì có ích gì, ta không yêu, vĩnh viễn không yêu huynh đâu...

Năm thứ mười một không còn Yên nhi bên cạnh, ta thoái vị, truyền lại ngôi vị cho Hoàng Trưởng Tôn Lăng Tiêu, hắn là con trai của Thanh Bình Vương, là hoàng đệ của ta, cũng là người con mà phụ hoàng yêu thương nhất. Vậy cũng tốt, ta đã quá mệt mỏi rồi.

Kiếp này ta nợ tình Yên nhi, phụ tình Trường Ý. Hy vọng ta có kiếp sau, nếu có thể ta muốn gặp lại Trường Ý. Sau đó lại hy vọng có thêm một cái kiếp sau nữa, lúc đó ta sẽ toàn tâm toàn ý bù đắp cho Yên nhi.

Ta thật tham lam, thật quá tham lam rồi.

Khang Yên, năm thứ tư. Khang Yên đế băng hà, trị vì bốn năm, đất nước mưa thuận gió hòa, thần dân an yên ấm no.

Nếu có kiếp sau, hẹn gặp lại người.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro