Alpha Lớn Hơn Mười Tuổi (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chọn địa điểm tổ chức tiệc đính hôn không phải chuyện dễ dàng, vừa phải thỏa mãn nhu cầu nói hai câu trong tiệc rượu của các ông lớn, vừa phải thỏa mãn điều kiện mở tiệc đính hôn.

Trần Khải Văn cảm thấy Chu Tầm tâm rất lớn, anh cũng không sợ nếu hành động ngu xuẩn của mình, sẽ đặt hộp đêm hoặc địa điểm nào khác khiến những lão già khó chịu trong công ty lên cơn đau tim

Tuy rằng anh rất muốn làm việc này, nhưng dù sao đây cũng là đặt tiệc đính hôn, lúc đó người nhà Chu Tầm cũng sẽ có mặt, nghĩ đến đây, anh thở dài, vẫn quyết định không quấy rầy

Sau nhiều lần so sánh, anh định ra một khách sạn năm sao rất mới, vừa thỏa mãn sân tiệc rượu, lại có sân tiệc đính hôn

Đến ngày đó, Chu Tầm có quá nhiều thứ phải chuẩn bị nên không đến đón mà sai người đưa cho Trần Khải Văn một bộ lễ phục đặt may riêng và một bộ trang sức siêu cấp

Trần Khải Văn lập tức nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên, Chu Tầm tặng dây chuyền cỏ bốn lá mười vạn

Lúc này phản ứng đầu tiên chính là chụp ảnh ở trên mạng tìm kiếm cùng loại, nhìn thấy phía sau giá cả một chuỗi số 0, nhất thời nghiêm nghị kính nể Chu Tầm

Đây không phải là vị hôn phu của anh rồi, Chu Tầm quả thực chính là thần tài của anh

Ai mà có thể ngờ rằng, mấy tháng trước anh còn là phú nhị đại muốn tiền tiêu vặt đều phải xem sắc mặt mẹ kế, đảo mắt liền biến thành nhà giàu mới nổi tài sản bảy con số

Nếu Chu Tầm có tâm như vậy, anh cũng không thể lười biếng! Trần Khải Văn lúc ấy liền từ trên giường nhảy dựng lên, bắt đầu tắm rửa, dưỡng da, làm tóc

Chờ chỉnh trang cho chính mình, còn trang điểm nhẹ không đáng kể

Cuối cùng khi anh mặc quần áo xuống lầu, ba người trong nhà thiếu chút nữa cũng không nhận ra anh

Ông Trần nhìn Trần Khải Văn một thân vật phẩm trang sức châu quang bảo khí, người bị lóe mắt đau, nghĩ thầm lễ Giáng Sinh này đã qua, lấy đâu ra một cây thông Noel biết động như vậy

Trần phu nhân ngược lại nhận ra nhãn hiệu vòng cổ của anh, tính ra một chút trên cổ tay, trên tai, trên cổ anh một bộ, giá trị thế nào cũng phải nhỏ trăm vạn

"Có chút tiền liền xài loạn, cậu mua nhiều trang sức như vậy làm gì..." Trần phu nhân nói

"Không phải tôi mua...... Hôm nay Chu tổng bảo người ta đưa tới" Trần Khải Văn ra vẻ ủy khuất nói

"Cái gì??" Trần phu nhân kinh ngạc, sau đó nhìn Trần Khải Văn giả bộ tủi thân tức giận không chỗ phát tiết

Châu báu trị giá trăm vạn cũng đã lên người rồi, còn tủi thân cái gì? Chu Tầm nhìn lợi hại, không ngờ lại thích loại trà xanh này, chứng tỏ hương vị của hắn không được tốt lắm

"Khó có thể suy nghĩ chu đáo. Nếu cậu ấy đã tặng con rồi thì cứ đeo đi, cũng là tâm ý của người ta." Ông Trần hết sức vui mừng nói.

"Anh hai hôm nay thật xinh đẹp! " Em trai xông tới ôm lấy chân anh nói

"Được rồi, đừng làm loạn nữa, nếu không ra ngoài sẽ muộn mất!"

Trần Khải Văn cứ như vậy, làm nhân vật chính đi theo xe của Trần tổng đến khách sạn

Đại sảnh hoạt động thương vụ và đại sảnh yến hội chỉ cách nhau một bức tường, Trần Khải Văn không thích họp, chào hỏi một cái liền chạy sang phòng bên cạnh

Trong đại sảnh yến hội đều là một số thân thích quen mặt, còn có một số trưởng bối bên mẹ ruột của anh, đều là người đã chứng kiến Trần Khải Văn lớn lên

Tuy rằng sau khi mẹ ruột của anh qua đời bọn họ đã rất lâu không gặp mặt, nhưng lần này nghe được tin tức anh đính hôn, vẫn chạy tới chúc mừng

Trần Khải Văn trong lòng hiểu rõ, những người này một nửa là nhìn mặt cha, một nửa là muốn kết bạn với Chu Tầm, mà anh chỉ là món ăn phụ phối với nhân vật chính mà thôi

Phối đồ ăn càng tốt, dù sao loại trường hợp này anh cũng không thích gây sự chú ý. Trần Khải Văn nghĩ thầm.

Nhàm chán tìm một cái bàn ngồi xuống cùng mấy đồng bối thân thích chào hỏi, liền bắt đầu chơi điện thoại di động

Không biết qua bao lâu, Trần Khải Văn đang cúi đầu vùi ở trong ghế, bị Tiêu Tiêu Nhạc đến tra tấn đau đầu, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại

Anh ngẩng đầu nhìn lên, là một ông lão không quen biết đứng ở trước mặt anh, phía sau còn có Chu Tầm vẻ mặt bất lực đi theo

Âu phục Chu Tầm mặc cùng màu đen với anh, có thể là bởi vì cố ý đặt may cho nên vô cùng vừa vặn, lộ ra cả người cao ngất lại anh tuấn

Trần Khải Văn sửng sốt, sau đó phát hiện ông lão trước mặt có tám phần giống với Chu Tầm, kịp thời phản ứng vội vàng lấy điện thoại di động đặt sang một bên, ngoan ngoãn đứng lên

"Con chính là Khải Văn? " Cha Chu Tầm hỏi

"Vâng! Chào chú! " Trần Khải Văn bị khí thế của đối phương áp đảo, lập tức đáp lại

Vốn tưởng rằng ông lão vẻ mặt nghiêm túc sẽ bất mãn với mình, tim đều vọt lên cổ họng

Kết quả đối phương lại quay đầu mắng Chu Tầm một trận, Chu Tầm cúi đầu nghe, cũng không phản bác, cuối cùng ông lão tức giận trở lại bàn chính

"Không dọa em chứ, ba anh tính tình như vậy" Chu Tầm bất lực, hoàn toàn không có cách nào đối phó với cha mình

"Là bởi vì tôi sao? Có muốn tôi cùng anh đi nói chuyện với ông ấy không?" Trần Khải Văn luôn luôn hiểu ý người nói

"Không liên quan đến em, tối nay anh sẽ giải thích với ông ấy. Bộ quần áo này vừa người không?" Chu Tầm hỏi

"Rất vừa người! Mắt nhìn của anh trai thật tốt~~" Trần Khải Văn đáp

"Khụ, vừa người là tốt rồi. Lát nữa nghe điều hành là được, đây là bản thảo phát biểu, anh viết cho em, cần em nói đơn giản vài câu, nếu em có ý tưởng riêng thì chỉ cần thêm hoặc lượt bớt là được."

"Ồ~~" Trần Khải Văn nhận lấy vừa nhìn, chỉ là lời cảm ơn đơn giản, cảm ơn cha mẹ cảm ơn bạn bè thân thích gì đó, không có nội dung gì cụ thể, cũng không tìm ra điểm để chê.

Nói xong, Chu Tầm lại nói muốn đi khuyên nhủ cha mình, Trần Khải Văn vừa nghe điều này trực tiếp tỉnh táo tinh thần, cũng lề mề tiến lại gần

Nghe xong một hồi, Trần Khải Văn mới hiểu được, thì ra cha của Chu Tầm không phải không hài lòng với mình, mà là không hài lòng với cuộc hôn nhân này

Chu Tầm dựa vào bản thân dốc sức làm việc dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cha mẹ đều có công việc bình thường, lão nhân gia cẩn trọng đi làm cả đời, thật sự không hiểu được cuộc hôn nhân này

Nếu hai người họ thật sự yêu nhau, ông không có gì để nói, nhưng vì hai công ty hợp tác, gặp mặt còn chưa tới mấy lần đã muốn kết hôn, trong mắt người già chẳng khác gì đùa giỡn lưu manh

"Một Omega tuổi còn nhỏ như vậy có thể hiểu cái gì? Nó không hiểu, mày cũng không hiểu?! Chuyện lớn thế này, mày có dám chịu trách nhiệm không!" Cha Chu Tầm cắn răng mắng

"Ba, không phải như ba nghĩ, Phổ Lăng hiện tại cần Trần thị, Khải Văn tuổi còn nhỏ, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, cậu ấy có khả năng phán đoán. Hơn nữa, chúng ta chỉ tổ chức đám cưới trước, chuyện sau đó..."

Chu Tầm ngồi xổm bên cạnh lão nhân nhỏ giọng giải thích, nhưng lão nhân thật sự rất chán ghét những lý do thoái thác của hắn, xoay người trực tiếp bảo hắn cút sang một bên

Đương nhiên Chu Tầm cút sang một bên, Trần Khải Văn vừa nghe liền vui vẻ, muốn nghe tiếp, đáng tiếc lão gia tử da mặt mỏng, mắng vài câu liền hừ hừ trầm mặc

Chu Tầm có chút xấu hổ, nhưng mắt thấy yến hội lập tức bắt đầu, đành phải nghe lời lăn qua một bên, không dám nói nữa

Tiệc rượu sát vách kết thúc, các ông lớn bàn chuyện làm ăn từ cửa hông chậm rãi vào sân, Chu Tầm cùng Trần Khải Văn cũng đi đến vị trí mình nên ở

Buổi lễ diễn ra theo đúng thủ tục, chủ yếu là cha mẹ hai bên phải lên tiếng, ông Trần với tư cách là ông chủ lớn và ông Chu người đứng đầu trong gia đình, tự nhiên đứng mũi chịu sào phải nói đơn giản hai câu với mọi người

Trần Khải Văn vừa nghe lời dạo đầu quen thuộc, liền biết hai câu này không ngắn được

Quả nhiên, anh cảm thấy hai chân đều mỏi nhừ, mới đổi cha Chu Tầm lên đài

Để cho bọn họ kết hôn thì không thể trẻ con giống như trước kia, phải có ý thức gia đình, chịu trách nhiệm với cuộc sống của nhau, không thể phụ lòng đối phương hay gì đó.

Trần Khải Văn biết lão gia tử đang chỉ điểm Chu Tầm, trong lòng cảm thấy hả hê, hóa ra anh không phải là người duy nhất bất mãn với cuộc hôn nhân này

Rốt cục đến phiên anh với Chu Tầm cùng nhau nói chuyện, hai người đều đọc bản thảo đến nhàm chán, yến hội cuối cùng mới chính thức bắt đầu.

"Mệt mỏi quá đi, cuối cùng cũng kết thúc." Trần Khải Văn vì phối bộ âu phục này, cố ý mang giày da, chân đã sớm mỏi không chịu được.

"Vất vả rồi, không ngờ quá trình lại lâu như vậy." Chu Tầm nói

"Không ngờ "hai câu" của ba tôi có thể nói lâu đến vậy!" Trần Khải Văn nói

Hai người hồi tưởng lại khí thế Trần tổng lên sân khấu phát biểu kia, không khỏi nhìn nhau cười.

Chu Tầm bất động thanh sắc đưa tay đến trên lưng Trần Khải Văn giúp anh ấn ấn, Trần Khải Văn sợ hết hồn, sau đó liền đơn giản dựa vào hắn thả lỏng.

Bàn tay to bóp tới bóp lui bên hông anh, thật đúng là rất thoải mái.

"...... Chúng ta lén trốn đi, dù sao bọn họ đều đang tập trung ăn cơm."

Chu Tầm rất cao, sau lưng vừa vặn có thể dựa vào ngực hắn, Trần Khải Văn không khách sáo chút nào, càng ngày càng thả lỏng, cuối cùng giống như là không có xương cốt, hưởng thụ đệm dựa thịt người.

"Muốn trốn đi đâu? Em không đói bụng sao?" Chu Tầm cúi đầu nhìn anh, hỏi.

Tất nhiên là anh đói, nhưng anh không muốn ăn ở đây. Mặc dù nguyên liệu trong khách sạn cao cấp rất tốt, nhưng cách nấu không gần gũi, họ còn thích tạo ra một số đổi mới không thể giải thích được, Trần Khải Văn vốn cũng không thích ăn.

"Ừm... tôi muốn đi..." Trước khi nghĩ ra mình sẽ đi đâu, ai đó đã ngắt lời họ.

Là một người phụ nữ không quen biết, dáng người cao gầy, tóc ngắn ngang vai sạch sẽ giỏi giang, khí chất thành thục lại tri thức.

Chu Tầm có chút ngoài ý muốn, theo bản năng liền lui sang bên cạnh một bước, Trần Khải Văn đành phải đứng thẳng lưng.

"Sao cô lại tới đây? "Chu Tầm hỏi.

"Đã lâu không gặp. Hôm nay đối tác của tôi tình cờ đến đây dự tiệc chiêu đãi, bọn họ nói con trai lớn của Trần tổng muốn tổ chức tiệc đính hôn, bảo tôi tới góp vui." Người phụ nữ kia nói.

Trần Khải Văn nhạy cảm nhận thấy bầu không khí đặc biệt giữa hai người, lấy cớ thập phần có ánh mắt rời đi, để lại Chu Tầm nói chuyện với người phụ nữ kia.

"Sao cô ta lại tới đây?" Trần phu nhân thấy Trần Khải Văn không ở cùng Chu Tầm, liền phát hiện ra người phụ nữ kia.

"Cô ta là ai vậy?" Trần Khải Văn hỏi.

"Đinh tổng, hoá ra là người Phổ Lăng, trước kia đã từng ăn tối với cô ta vài lần... À, đúng rồi, trước đây cô ta từng hẹn hò với Chu Tầm, lần này tới không phải là để bới móc chứ?" Trần phu nhân có chút ngồi không yên nói

Thì ra là bạn gái cũ, chẳng trách vừa nhìn thấy cô ta liền đẩy mình ra. Trần Khải Văn nhịn không được lại nhìn về phía hai người, muốn nhìn kỹ Đinh tổng kia.

Nhưng Chu Tầm không nói chuyện với cô được bao lâu, hai người đã giải tán. Trần phu nhân thấy thế lôi kéo Chu Tầm đến một bên nói bóng nói gió, không hỏi ra cái gì đành phải từ bỏ.

Chu Tầm hàn huyên với mấy đồng nghiệp tới mời rượu một hồi, liền tìm được Trần Khải Văn như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Thế nào? Có nghĩ ra muốn trốn đi đâu không?" Hắn cúi người nhẹ giọng hỏi.

Trần Khải Văn hỏi tới mùi rượu trên người hắn, không biết là vừa rồi uống rượu dính lên, hay là nhìn thấy bạn gái cũ không tự chủ được phóng thích tin tức tố

"Không trốn nữa, ở đây ăn đại một miếng cũng được... chị gái vừa rồi là ai vậy? Tìm anh có chuyện gì sao?" Anh thuận miệng hỏi.

"... Một người bạn cũ, không có chuyện gì hết, chỉ là tới chào hỏi vài câu thôi." Chu Tầm dừng một chút, sau đó đáp lại.

Hừ, bạn gái cũ thì nói bạn gái cũ đi, còn bày đặt bạn bè cũ, Trần Khải Văn nghĩ thầm, ông già này quả nhiên biết giả vờ!

Nhưng rồi anh nghĩ lại, anh đã giữ bí mật cặp kè với đàn ông còn gạt Chu Tầm, vậy anh có tư cách gì mà can thiệp vào đời sống tình cảm của hắn chứ.

Vì thế anh không để ý tới Chu Tầm nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro