Alpha Lớn Hơn Mười Tuổi (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đính hôn, cuộc sống của Trần Khải Văn cũng không có gì thay đổi, điểm khác biệt duy nhất đó chính là thái độ của người nhà đối với anh khá hơn một chút.

Nhưng anh biết, đây cũng là vì nể mặt vị thần tài Chu Tầm kia

Trần Khải Văn không có chí lớn gì, luôn muốn làm phú nhị đại ăn uống chờ chết, thoải mái sống đến hết đời

Chu Tầm thì hoàn toàn ngược lại, mỗi ngày vì lý tưởng bận rộn chân không chạm đất, làm cái gì cũng phải làm mạnh nhất, hận không thể bẻ một phút thành tám cánh dùng.

Lúc đầu, anh cũng muốn bình tĩnh lại và hòa hợp với Chu Tầm, nhưng không lâu sau anh nhận ra Chu Tầm thật sự rất bận rộn, thường xuyên không trả lời tin nhắn của anh cũng không nhận được điện thoại.

Anh ngoan ngoãn một hồi, nhưng lại không chịu đựng được, Chu Tầm vẫn bị rơi vào trạng thái nửa mất liên lạc, bị bỏ lại một mình hồi lâu, tự nhiên lại bắt đầu không ngoan ngoãn

Chưa nói đến kỳ phát tình của anh sắp tới rồi, cũng không biết Chu Tầm có đáng tin hay không, lỡ như nói cho hắn biết ngược lại bị cho leo cây vậy chẳng phải là thảm rồi sao.

Nghĩ đến đây, anh mở ứng dụng đã lâu không đăng nhập, do tài khoản trước bị khoá, vẫn chưa được mở khóa nên anh đăng ký tài khoản mới

"Người bận rộn không có thời gian, chuyện nhỏ này cũng không cần phiền đến hắn..."

Anh chuẩn bị giống như trước kia, hẹn một beta có tay nghề tốt, ở trong khách sạn lăn lộn vài ngày, vượt qua kỳ phát tình

Đêm dài đằng đẵng vô tâm ngủ, đúng lúc thích hợp để tán tỉnh, anh đăng ảnh selfie khỏa thân tự chụp, mở ra định vị, không được bao lâu liền thu được một đống nam nhân chào hỏi.

Trần Khải Văn hài lòng nằm ở trên giường bắt đầu lần lượt sàng lọc.

"Cơ bụng này đẹp, nhìn qua rất được, đáng tiếc là Alpha."

Cũng không phải anh kháng cự Alpha, chỉ là trong khoảng thời gian này lúc nào cũng phải gặp mặt Chu Tầm, nếu như dính vào những tin tức tố khác sẽ không tốt.

"Ừm...... Cái này cũng không tệ, chỉ là vóc người hơi thấp một chút."

Ở cùng với Chu Tầm một thời gian, dần dần những thứ thấp hơn một chút đều không lọt vào mắt anh

"Bộ râu nhỏ này rất dày, nhưng có chút quá giống Chu Tầm, thật sự gặp mặt sẽ phân tâm, cũng không được."

Xóa xóa giảm giảm, đàn ông trong danh sách không còn lại bao nhiêu, Trần Khải Văn buồn bực ném điện thoại di động qua một bên, nghĩ thầm nếu không thì uống chút thuốc ức chế chịu đựng vài ngày đi.

Nhưng ngay từ đầu anh hẹn đàn ông không phải là bởi vì chịu không nổi tác dụng phụ của thuốc ức chế sao?

Anh không muốn lại trải qua mấy ngày liên tục sốt cao mất nước cộng thêm tay chân rã rời không còn sức lực

Nếu không...... vẫn là hẹn Chu Tầm tốt hơn. Trần Khải Văn cắn răng một cái, gửi tin nhắn cho Chu Tầm.

- Cuối tuần có rảnh không?

Sau khi nhấn gửi đi, Trần Khải Văn không ôm hy vọng Chu Tầm sẽ nhanh chóng trả lời, nhưng không ngờ chưa quá mười phút đã có tin nhắn mới gửi tới.

- Buổi tối có

- Được, vậy tôi đi tìm anh, tôi biết một nhà hàng đối diện công ty anh rất tốt, có một số chuyện muốn nói với anh. Đã trễ thế này mà anh vẫn chưa nghỉ ngơi à?

- Đang xem điện thoại, có một hợp đồng cần phải làm

- Ồ..

Anh vốn tưởng rằng Chu Tầm ít nhất sẽ hỏi anh có chuyện gì, kết quả đợi một hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, trong lòng không khỏi có chút mất mát

Quên đi, đến lúc đó hãy nói. Trần Khải Văn bấu chăn che đầu, quyết định không nghĩ tới những chuyện phiền lòng kia nữa.

Cuối tuần rất nhanh đã đến, Trần Khải Văn lại nhận được tin nhắn của Chu Tầm, nói là có chuyện chậm trễ chút thời gian, bảo anh đến nhà hàng đợi trước.

Vị trí nhà hàng rất tốt, ngay đối diện Phổ Lăng, cách một con phố. Anh ngồi vào vị trí gần cửa sổ, cúi đầu là có thể nhìn thấy tòa nhà văn phòng đối diện.

Đợi không quá nửa giờ, lúc sắp 7 giờ, bụng cậu đều đợi đến đói bụng, Chu Tầm vẫn chưa tới, anh gửi tin nhắn hỏi, kết quả Chu Tầm trả lời bảo anh ăn trước đi.

Lúc 7 giờ rưỡi, tầng đèn Phổ Lăng ở tòa nhà bên cạnh vẫn sáng. Chu Tầm vẫn chưa tới, anh do dự có nên gọi điện thoại thúc giục hay không.

Đói thật sự không thoải mái, sợ một hồi hạ đường huyết, vì thế nhịn không được gọi đồ ăn ăn trước.

Lúc 8 giờ, Trần Khải Văn ăn xong, nhìn điện thoại di động, Chu Tầm không nhắn tin cho anh nữa.

Chu Tầm chết rồi hả? Trần Khải Văn có chút nổi giận, quyết định trực tiếp vọt tới toà nhà đối diện tìm người.

- Anh đừng tới nữa, tôi lên lầu tìm anh

Mặc dù tức giận, nhưng cũng có thể Chu Tầm thật sự bề bộn nhiều việc, vẫn đen mặt đóng gói hai món ăn chiêu bài mang đi

Dù sao trong tay anh cũng có thẻ ra vào, cũng không sợ không ai cho anh vào

Lên lầu, nhìn thấy khu làm việc đèn đuốc sáng trưng, Trần Khải Văn tức giận tiêu tan một nửa

Xem ra không riêng gì Chu Tầm, nhân viên của Phổ Lăng đều rất cuốn hút, ít nhất trong thế giới của Trần Khải Văn, để cho anh làm việc đến giờ này anh sẽ không chịu nổi.

Những người làm công ở vị trí này ai nấy đều sứt đầu mẻ trán, không ai để ý tới anh, Trần Khải Văn lặng lẽ xuyên qua văn phòng, quẹt thẻ thang máy.

Lại đi tới nơi quen thuộc, Trần Khải Văn không khỏi nhớ lại chuyện đã xảy ra lần trước.

Anh làm vỡ cốc của Chu Tầm, Chu Tầm hôn anh

Lúc đó Chu Tầm có vẻ rất giỏi, đáng tiếc ngoại trừ hôn nhẹ sờ sờ bọn họ cái gì cũng không làm

Chu Tầm và ba anh thật ra là cùng một loại người, làm việc nghiêm túc và luôn để lại đường lui cho mình, Trần Khải Văn cảm thấy nếu chưa đến lúc kết hôn Chu Tầm phỏng chừng sẽ không chạm vào anh

Hừ, không chạm vào anh, nếu Chu Tầm không chịu giúp anh vượt qua kỳ phát tình, vậy anh vừa vặn có lý do đi tìm người khác. Trần Khải Văn tức giận nghĩ.

Leng keng một tiếng, cửa thang máy mở ra, Trần Khải Văn lại ngửi thấy mùi nước hoa trái cây rất giống với anh, nhưng chiếc mũi mẫn cảm của Omega còn cho phép anh bắt được một hương vị khác.

Là một loại nước hoa khác, độ ngọt nhạt hơn một chút so với tin tức tố của anh

Không đợi anh kịp phản ứng, cửa thang máy liền mở ra, vẫn là gian phòng làm việc kia, vẫn là sô pha vải trải thảm động vật nhỏ kia.

Chẳng qua lần này bên trong có thêm một người phụ nữ, Trần Khải Văn nhận ra cô, là Đinh tổng, bạn gái cũ của Chu Tầm xuất hiện trong tiệc cưới.

"Em.. sao em lại tới đây?" Chu Tầm ngồi ở phía sau văn phòng nhìn thấy anh đi vào có chút ngoài ý muốn.

Hắn lập tức cầm lấy điện thoại di động, phát hiện đã gần tám giờ rưỡi, khoảng cách bọn họ ước định thời gian đã qua hơn hai giờ.

"Thật xin lỗi, đột nhiên có một khách hàng người Đức cần liên lạc, vấn đề chênh lệch múi giờ chỉ có lúc này mới thuận tiện, bận rộn liền quên mất thời gian...Nhưng giờ đã xong rồi, anh đang định đi tìm em..."

Đinh tổng ngồi trên sô pha, nhìn giữa hai người, dường như hiểu ra cái gì.

Cô lười thay Chu Tầm giải thích, lại càng không muốn ở trước mặt Trần Khải Văn đứa nhỏ này tự chứng minh, vì thế tựa vào sô pha tiếp tục xem máy tính, để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Trần Khải Văn còn mang theo hộp cơm đóng gói từ nhà hàng tới, nhìn thấy hai người này, trong nháy mắt liền cảm thấy mình chính là đại oan chủng

"Không cần gấp gáp, anh bận rộn đi, tôi về trước." Anh đặt đồ ăn xuống muốn đi, lại bị Chu Tầm ngăn lại

"Đây là Rebecca, em đã từng gặp trước đây. Hiện tại cô ấy là đại lý trong nước của khách hàng Đức, dự án phố buôn bán trước đây của ba em cũng có vị khách hàng này tham gia, nhờ có cô ấy vẫn theo sát mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy."

"...... Khụ, gọi tôi là Đinh tổng được rồi." Cô vừa nghe thấy Chu Tầm chuyển đề tài lên trên người mình, hận không thể lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này.

Cô chỉ tới làm việc, cuộc sống tình cảm của Chu Tầm cô tuyệt không muốn biết, lại càng không muốn tham dự.

"...... Anh không cần nói nhiều với tôi như vậy, dự án kia bỏ vào rất nhiều tiền nên đương nhiên cần phải nghiêm túc. Anh và Đinh tổng làm việc cho tốt, đừng để ba tôi bồi thường tiền là được."

Nói xong, Trần Khải Văn liền không quay đầu lại rời đi.

"Anh nên đuổi theo cậu ta, hình như cậu ta đang tức giận đó." Cô nói.

Chu Tầm rất ít khi đối mặt với loại tình huống này, kịp thời đuổi theo cũng không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn xin lỗi cho Trần Khải Văn, hơn nữa vì bù đắp cho anh, quyết định ngày mai đến nhà đón anh, dẫn anh đi chơi.

"Chậc, Chu Tầm anh đúng là khiến tôi nhìn bằng con mắt khác, đứa nhỏ kia bao nhiêu tuổi rồi? Được mười tám chưa? Anh có biết xấu hổ không." Đinh tổng trêu chọc.

"Không phải chuyện như cô nghĩ...... Cô về sau không có việc gì thì đừng tới chỗ tôi...... Có việc cũng đừng tới, không liên lạc trên mạng." Chu Tầm có chút phiền não nói.

"Ai ui, tôi còn tưởng anh học giỏi có học thức, quả nhiên bộ dạng trở mặt không nhận người này mới là ngươi mà tôi biết." Đinh tổng nói.

Cô nhớ lại cách Chu Tầm đã từng đối xử với mình trước đây, cảm thấy hiện tại hắn bị như vậy chính là báo ứng

Ác nhân tự có ác nhân trị, Chu Tầm thế này, hắn coi cô ra cái gì thì sớm muộn cũng sẽ bị đứa nhỏ kia làm cho tức chết

Trần Khải Văn tuổi còn trẻ, không coi Chu Tầm là củ hành, ngược lại có thể kiểm soát hắn

Sau khi Đinh tổng rời đi, Chu Tầm nhắn tin cho Trần Khải Văn, bất đắc dĩ thở dài

- Hôm nay em tìm anh muốn nói chuyện gì?

Chu Tầm ý đồ mở đề tài, Trần Khải Văn vẫn không để ý tới hắn

Hắn vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, vừa sắp xếp ngôn ngữ nghĩ cách dỗ dành người khác, kết quả vừa xuống ga ra, liền nhận được tin nhắn của trợ lý.

Là một tấm ảnh sơn đen, xen kẽ ánh sáng màu sắc rực rỡ, không thấy rõ là cái gì

- ?

- Số điện thoại di động của Trần Khải Văn hôm nay đăng ký số mới trên phần mềm hẹn hò. Đây là ảnh chụp anh ta gửi 5 phút trước, định vị là một hộp đêm.

Chu Tầm cảm thấy mình sắp bị bệnh tim, lập tức mở tấm bản đồ kia ra, điều chỉnh độ sáng điện thoại di động, cẩn thận kiểm tra.

Hóa ra trên hình là mấy người trẻ tuổi đang nhảy múa xoay quanh nhau, Trần Khải Văn cũng lẫn vào trong đó.

Trong đó có một người đàn ông, tay đều sờ lên mông của anh, rõ ràng đã vượt quá khoảng cách xã giao bình thường, mà Trần Khải Văn cười rất vui vẻ.

Lúc này Chu Tầm biết vì sao Trần Khải Văn không trả lời tin nhắn của mình

Hắn nhìn Trần Khải Văn trên ảnh chụp, hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày ở trước mặt hắn, ánh mắt cùng nụ cười đều lộ ra tín hiệu nào đó, khí chất hồ ly lộ rõ.

Anh thật sự rất biết câu dẫn người khác.

Chu Tầm tâm tình vô cùng phức tạp, muốn tức giận, nhưng vừa nhớ lại người ta hẹn mình đi ăn, bị cho leo cây nên mới đi chơi

Hắn cảm thấy từ sau khi quen biết Trần Khải Văn, tần suất thở dài của mình thẳng tắp tăng lên

- Vị trí của cậu ta ở đâu? Gửi cho tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro