Chap 14: Mười năm công lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đường núi này thật sự khó đi, vì để Trịnh Tú Nghiên có thể dễ dàng dạy Trí Nghiên võ công hơn, cũng vì để sau này ta dễ dàng hơn tìm cô ta 'nói chuyện phiếm', nên ta và cô ta tiến hành một cuộc 'biện luận' kịch liệt, cuối cùng ta 'mời' được cô ta từ sơn động trên núi xuống sơn động dưới chân núi.

Vốn ta muốn an bài Trịnh Tú Nghiên đến phòng lão Quỷ, nhưng Trịnh Tú Nghiên cuồng sơn động đánh chết cũng muốn làm người rừng, nên đành phải thôi.

Không tới nửa ngày ta liền phát hiện ra cô ta ác độc nhẫn tâm, ôm bình rượu tới tới lui lui hai mươi chuyến, mạng già này thiếu chút nữa đi một nửa.

Ta cắn răng để vò rượu cuối cùng xuống mặt đất, vò rượu chạm vào mặt đất phát ra một tiếng bịch.

Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, đau lòng nói:

- Cẩn thận một chút!

Ta hung hăng liếc cô ta một cái, có chút tức giận. Tay Trịnh Tú Nghiên chìa về phía trước, quơ quơ trong không trung một phen, một vò rượu bên cạnh ta cứ như vậy bay qua.

Ta nhất thời không phục hồi được tinh thần, nhìn chằm chằm chỗ rỗng tuếch hiện tại trên mặt đất.

Vừa nãy là võ công trong truyền thuyết? Thật trâu bò...

Trịnh Tú Nghiên đẩy ra giấy dán, mùi rượu bốc lên bốn phía.

Ngửi thì có vẻ uống rất ngon, Trịnh Tú Nghiên kia giống như người nghiện thuốc đang say mê hít thuốc phiện, hẳn là uống rất ngon đi?

Trịnh Tú Nghiên 'say mê' nửa ngày, một chút cũng không có vẻ muốn uống.

Được rồi, cô ta có say mê ôm bình rượu, ta đây chỉ có thể giương mắt nhìn, thật sự nhịn không được, mở miệng nói:

- Cô ngửi đủ hay chưa? Ta còn có chuyện quan trọng thương lượng với cô đây.

Trịnh Tú Nghiên đáp thực rõ ràng:

- Chưa! - Sau đó lại lấy ra một bầu rượu và một chén rượu từ phía sau, nói với ta - Đi rửa sạch sẽ giúp ta.

... Có việc cầu người, ta nhẫn! Ta túm lấy bầu rượu và cái chén, xoay người đi.

Rửa xong bầu rượu và chén về, Trịnh Tú Nghiên vẫn có vẻ mặt 'say mê', chỉ là có thêm một cỗ ôn nhu, chỉ là không biết ôn nhu này là vì rượu trong lòng hay là người và việc do rượu làm nhớ tới.

- Nói đi, cô muốn ta làm gì? - Hồi lâu sau Trịnh Tú Nghiên tỉnh táo lại, hỏi.

Trịnh Tú Nghiên đã hỏi trực tiếp, ta cũng không quanh co lòng vòng, nói:

- Nội lực của cô.

Thần sắc chán ghét trên mặt Trịnh Tú Nghiên không che dấu chút nào, cười nhạo nói:

- Cô cho rằng cô có toàn bộ nội lực của ta thì có thể trở thành cao thủ? Buồn cười!

Châm chọc mang theo ý khinh thường như vậy khiến ta cảm thấy rất không có mùi vị, thiếu chút nữa không nhịn được vỗ bàn nhảy dựng, nhưng thấy được trong nụ cười khinh thường mang theo đau khổ của Trịnh Tú Nghiên lại khiến ta chịu đựng lại.

- Ta không nói là truyền cho ta, và cũng không cần toàn bộ nội lực của cô - Ta tận lực làm ngữ khí của mình trở nên bình thản, tránh gây ra khắc khẩu.

Trịnh Tú Nghiên trầm mặc nửa ngày, trong giọng nói cũng không còn mùi thuốc súng, hỏi:

- Vậy là ai?

- Chính là người mà ta mang đến - Y Thánh người chưa tới tiếng đã tới.

Phác Trí Nghiên theo Y Thánh vào sơn động, trên mặt thản nhiên nhìn không ra cảm xúc. Hôm qua ta nói qua với nàng thì nàng tựa hồ có điểm không vui, nhưng chỉ đảm bảo được Trí Nghiên đủ cường đại thì ta mới có thể an tâm.

Y Thánh chỉ vào Trịnh Tú Nghiên nói:

- Trí Nghiên, vị này chính là Trịnh Tú Nghiên, hôm nay con hãy bái cô ấy làm sư phụ, cô ấy sẽ dạy con võ nghệ.

Phác Trí Nghiên đi đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên, vừa định quỳ bái thì bị Trịnh Tú Nghiên cản lại. Trịnh Tú Nghiên khoát tay nói:

- Lão Cổ, các ông ra ngoài trước, ta có lời nói với Ân Tĩnh nói.

Y Thánh mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn dẫn Phác Trí Nghiên ra ngoài trước, đến khi bọn họ đi đủ xa thì Trịnh Tú Nghiên mới mở miệng nói:

- Cô cần nội lực của ta là vì nàng? Cô vội vội vàng vàng tiêu phí một số tiền lớn là vì nàng? Cô với nàng có quan hệ thế nào?

Ta cười nói:

- Có phải nếu ta nói ta cũng thích nữ tử, mà nàng chính là nữ tử ta thích, thì cô sẽ nể mặt chuyện chúng ta cùng ưa thích nữ tử mà truyền cho nàng nhiều công lực hơn?

Trịnh Tú Nghiên xúc động thở dài:

- Hai nữ tử mến nhau thật sự không dễ. Năm đó ta từng nghĩ nếu ta có võ công đệ nhất thiên hạ thì ai còn dám quản ta yêu ai? Nhưng hôm nay vẫn rơi xuống đất vườn như vậy. Cũng thế thôi, ta sẽ tặng các người vài năm công lực, hi vọng con đường của các người có thể bằng phẳng một chút.

Ta do dự một chút mới mở miệng:

- Kỳ thật Trí Nghiên còn chưa biết ta là nữ. Nàng luôn luôn coi ta là nam, mà dù coi như nàng coi ta là nam thì ta cũng chỉ là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, cũng không biết nàng có thích ta hay không - Cho nên đoạn chuyện của cô và Hoàng Mỹ Anh kia cũng chưa chắc có thể kết thúc hoàn mỹ ở trên người chúng ta, cô đừng nên ký thác hi vọng ở trên người chúng ta.

- Vậy cô còn muốn ta truyền cho nàng nội lực, dạy cho nàng võ công? Nếu nàng trở nên mạnh mẽ thì cô sẽ vô dụng, nói không chừng nàng sẽ bỏ rơi cô.

- Không sao, ta chỉ hy vọng sau này nàng có thể tự bảo vệ tốt chính mình, không chịu thiệt thòi - Ta rầu rĩ nói - Cuối cùng ta cũng không thể vĩnh viễn ở bên người nàng, ta chỉ mong sau này nàng có thể sống tốt!

Trịnh Tú Nghiên yên lặng một lát, hỏi:

- Cô... cô muốn ta truyền cho nàng bao nhiêu năm nội lực?

Ta tùy tiện mở miệng nói:

- Cô tập hợp lên rồi truyền đi.

- ... - Cái này cũng có thể tập hợp?

- Chuyện kể rằng Vô Nhai Tử một chốc liền truyền cho Hư Trúc bảy mươi năm công lực *ho khan* Nhìn cô ngay cả gốc tóc trắng cũng chưa có, ta tuyệt đối tin rằng nội lực của cô khoảng ba bốn mươi năm, cho nên ta cũng không tham vọng quá đáng, tùy cô có thể truyền bao nhiêu cũng được, chừng hai mươi năm là đủ - Cuối cùng nhỏ giọng nói thầm - Dù sao cô cũng đã mù, dự trữ cũng chỉ nắm bình rượu, còn không bằng cho Trí Nghiên để nàng giúp cô đi đánh người xấu.

- ... Đa tạ cô không chê một người mắt mù chỉ có hai mươi mấy năm nội lực nhỏ bé như ta - Trịnh Tú Nghiên nói nghiến răng nghiến lợi, bản thân tu luyện tâm pháp của Trịnh gia từ nhỏ, mặc dù mới hai mươi tám tuổi nhưng đủ sức để đối kháng với cao nhân sáu bảy mươi tuổi, giờ có người còn một bộ ngữ khí "cải trắng này cô tùy tiện cho chút đi".

Tuy rằng sau khi Trịnh Tú Nghiên biết ta và cô ta là 'người đồng đạo' thì nói chuyện không khỏi thân cận thêm vài phần, song chọc vào vẫn nguy hiểm, ta thật cẩn thận mở miệng nói:

- Bằng không thì mười lăm năm?

- Năm năm!

- Lấy trung bình, mười năm!

- Xong thủ tục mua bán!

...

Giải quyết dứt khoát xong lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, Trịnh Tú Nghiên phát hiện ra kỳ thật mình vẫn thực bi thảm biến công lực của mình thành cải trắng.

Ta chưa từng thấy qua truyền nội lực thực sự xảy ra thế nào. Nhưng mà, Trịnh Tú Nghiên chỉ để tay ở sau tim Trí Nghiên, hai người ngồi năm phút đồng hồ là xong rồi?

Ta nhìn Phác Trí Nghiên rồi lại nhìn Trịnh Tú Nghiên, hỏi:

- Xong rồi?

Trịnh Tú Nghiên tức giận đáp:

- Xong rồi!

Ta tiến đến nắm tay Phác Trí Nghiên, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn không yên lòng hỏi han:

- Không sao chứ, có tác dụng phụ không, tỷ như không thoải mái?

Khóe miệng Phác Trí Nghiên khẽ nhếch, khẽ lắc đầu ý bảo nàng không sao để cho ta yên tâm.

Trịnh Tú Nghiên ho khan hai tiếng, nói:

- Phác cô nương, mặc dù ta truyền cho cô mười năm công lực, nhưng chúng ta vẫn không phải là thầy trò.

Ta trơ mắt nhìn Trịnh Tú Nghiên lấy ra một quyển sách từ phía sau, ta rất hiếu kỳ bọn họ giấu đồ vật như thế nào vậy?

Trịnh Tú Nghiên đưa quyển sách kia ra rồi nói:

- Lão Cổ, ông cầm lấy, sau này ông có thể dùng chữ viết trên đó dạy nàng.

Y Thánh nhận lấy rồi trực tiếp cất kỹ, cũng không nhiều lời.

Chuyện đã làm xong, chúng ta có thể đi rồi chứ?

Ta nháy mắt mấy cái với Trí Nghiên, dùng ánh mắt ý bảo nàng ra ngoài.

Phác Trí Nghiên nhìn Y Thánh, không biết có nên cứ như vậy mà đi không.

Ta một phát kéo tay Trí Nghiên, thừa dịp Y Thánh và Trịnh Tú Nghiên còn đang nói chuyện thì dắt Trí Nghiên cẩn thận chạy ra ngoài.

Đợi đi đủ xa, ta quay đầu lại liếc một cái, thở hắt ra, cảm thán nói:

- Rốt cục đã ra khỏi, hôm nay ta ở trong cái sơn động nhỏ sắp nghẹn chết.

Quay đầu nhìn thấy trong mắt Phác Trí Nghiên hiện lên nét cười nhàn nhạt, ta ôm cổ nàng, vừa cọ cọ vào cổ nàng vừa oán thán:

- Trí Nghiên, ta rất nhớ nàng, một ngày không được thấy nàng.

Ngửi mùi thơm trên cơ thể Phác Trí Nghiên, ta không khỏi cảm thán: thơm quá!

Lưu luyến buông ra, phát hiện ra Phác Trí Nghiên đang cúi thấp đầu, nhìn kĩ thì thấy trên cổ Phác Trí Nghiên đều nhiễm màu hồng nhạt.

Nghĩ đến hành động vừa nãy của mình, ta cũng có chút hối hận, nhưng bây giờ cũng không biết nói gì cho phải.

Vì thế hai người không nói gì, cứ tiếp tục thẹn thùng.

Người cổ đại đều bảo thủ, Trí Nghiên bị ta ôm một cái sẽ không tức giận chứ? Ta ngắm Trí Nghiên vài lần cũng không thấy được biểu cảm trên mặt nàng.

- Hai người làm gì vậy? - Y Thánh từ xa đã thấy hai người chúng ta, nhìn hồi lâu cũng không thấy động đậy gì thì không khỏi nghi hoặc hỏi han.

- Không có gì! - Nghe được tiếng của Y Thánh, ta nhảy ra xa vài bước.

'Thầy chủ nhiệm' Y Thánh gây cho ta bóng ma không nhỏ. Gần đây ta lại gần Phác Trí Nghiên chút là ông ta phải lải nhải nửa ngày, nếu ông ta biết ta vừa làm trái 'nội quy trường học' nghiêm trọng thì ta đây phải già sớm.

Phác Trí Nghiên ngữ khí bình thường nói:

- Về thôi - Cắt đứt ánh mắt tìm tòi nghiên cứu ta của Y Thánh.

Ta lên tiếng, vượt qua Y Thánh, chạy đến bên cạnh Phác Trí Nghiên đi chậm rãi.

Một giọng nói cùng với nội lực vang lên:

- Ân Tĩnh, qua đi với ta!

Huhu, Trịnh Tú Nghiên, không phải ta bảo cô truyền mười năm nội lực sao? Cô dùng để tra tấn ta sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro