Chap 42: Kế Ly Gián

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ta... – Mặt Phác Hi Phù đỏ bừng, giơ tay lên, lại quất một roi chết chóc - Ta giết ngươi!

Cái roi kia quất đến hung hãn, ta không kịp tránh, nhắm mắt chờ roi kia rơi xuống mặt ta, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng phá hỏng mặt.

Chỉ là ta nhắm hai mắt đợi thật lâu cũng không thấy đau đớn như dự đoán.

Ta mở ra một con mắt, thấy Phác Trí Nghiên ngăn trước mặt ta, tay gắt gao nắm lấy cây roi kia.

Phác Hi Phù cầm bên kia roi sống chết muốn thu roi về, chỉ là ả dùng sức như thế nào thì cây roi kia vẫn chặt chẽ bị Phác Trí Nghiên nắm trong tay.

Ta chạy đến bên Trí Nghiên, thét kinh hãi một tiếng:

- Ôi trời Trí Nghiên, mau buông tay!

Phác Trí Nghiên ngẩn người, trên tay nới lỏng. Đáng thương cho ngũ tiểu thư, Trí Nghiên buông lỏng tay ra thì ngửa ra sau, nặng nề ngã trên mặt đất.

Ta đau lòng vuốt ve bàn tay mềm nhẵn của Trí Nghiên:

- Nương tử à, sao nàng có thể sử dụng ngọc thủ của mình đi chạm vào cây roi kia, nếu làm xước da thì không phải ta sẽ đau lòng chết sao. Nàng phải biết rằng tay ngũ tỷ cường hãn hơn so với tay nàng...

Phác Trí Nghiên không đáp lời, nắm ngược lấy tay ta, giọng nói run rẩy như có như không:

- Đau không?

Thấy máu nhuộm đỏ cả quần áo là biết đau phải chết, lời "đau chết" này ta nuốt yết hầu vài vòng, mở miệng lại là:

- Không đau, chút vết thương này là chuyện nhỏ thôi.

Phác Trí Nghiên xoay người, nhìn Phác Hi Phù còn nằm trên mặt đất từ trên cao xuống, ánh mắt chưa bao giờ sắc bén như vậy:

- Lần này Trí Nghiên đến chỉ là muốn phúng viếng đại ca và thăm hỏi Vô Khuyết và Tố Nghiên, nếu ngũ tỷ cố ý làm khó dễ, đừng trách Trí Nghiên không khách khí!

Lúc này, nam tử ngồi ở một bên uống trà xem cuộc vui đã lâu liền đứng lên, nói:

- Nơi này là linh đường, các người lại có thể giương oai ở đây, còn đem đại ca của ta để vào mắt hay không!

Ta cười nhạo nói:

- Chúng ta lại không mắng người khác là gian phu với tiểu bạch kiểm, cũng không ra tay đánh người, càng khỏi tùy tiện ra tay đánh người, sao lại là giương oai?

Chỉ cần là người để ý thì đều hiểu được từ đầu đến cuối đều là nữ nhân Phác Hi Phù này cố tình gây sự, nam tử kia nói như vậy càng cho ta nhân cơ hội khiến mặt Phác Hi Phù tối sầm.

Nam tử kia quay đầu nhìn Phác Hi Phù, lộ ra một cái cười lạnh:

- Phù nhi, muộn biết sai chưa?

- Tam ca, huynh... - Phác Hi Phù đứng lên, quay đầu nhìn nam tử kia một cái, cúi đầu không nói lời nào, nhưng ánh mắt oán độc lộ ra nội tâm không cam lòng của ả.

Nam tử được gọi là tam ca nghiêng thân, Phác Trí Nghiên tiến lên đốt hương bái ba cái với bài vị của Phác Hi Tuyệt, sau đó trang trọng cắm hương vào lư hương.

Tam ca nói:

- Lục muội đã cắm xong hương, còn có chuyện gì không?

Phác Trí Nghiên nhìn thẳng vào mắt Phác Hi Bằng:

- Muội muốn gặp Tố Nghiên và Vô Khuyết.

Phác Hi Bằng khoát tay nói:

- Hiện giờ bọn chúng ở bên người cha, cha sinh bệnh nặng, không tiện để người ngoài quấy rầy, không quá thuận tiện.

Con ngươi ta xoay động, tiến lên bịa chuyện:

- Lần này chúng ta đến, có một chuyện rất quan trọng cần nhạc phụ đại nhân định đoạt. Một người bạn cũ của nhạc phụ đại nhân muốn chúng ta gặp ông ấy một lần, hỏi một chút muốn truyền bảo vật của Phác gia mà vị cố nhân kia đang bảo quản cho hậu nhân nào của Phác gia?

Đây kỳ thật chỉ là bịa chuyện, không có thì ta cũng phải nói thành có. Nói xem, một thế gia lớn như vậy, không có một ai, không có một bảo vật trấn làm sao mà được phải không.

Bất quá lần này ta nghĩ ta bịa sai chuyện rồi.

Phác Hi Bằng cau mày nói:

- Bảo vật gì? Cho tới bây giờ ta chưa hề nghe nói Phác gia ta có bảo vật gì. Nếu nói là bảo vật thì cũng chỉ là y thuật của Phác gia, y thuật sao có thể để người ta bảo quản? - Phác Hi Bằng rõ ràng không tin lời của ta.

Ta oán thầm: Trên TV đều diễn như vậy, gia tộc nào có tranh đấu thì chính là vì bí tịch võ công kiếm pháp gì đó, bằng không thì là bảo bối gì đó liên quan đến thiên hạ, ta làm sao biết Phác gia yếu kém như vậy, cái rắm cũng không có.

- Cái này... – Ta liếc đến bài vị vủa Phác Hi Tuyệt, lẩm bẩm nói - Có lẽ thứ này chỉ có nhạc phụ và đại ca biết?

Ta nhỏ giọng lẩm bẩm. Đáng lẽ đều phải giống trong TV, cái gì mà truyền trưởng không truyền ấu, nhưng ấu nhất định muốn có, sau đó mưu đồ bí mật giết lão đại. Nhưng trực giác ta cảm thấy cái chết của Phác Hi Tuyệt có vấn đề, tuy rằng ta không biết anh ta chết như thế nào. Hiện tại cũng chỉ thử xem mà thôi.

Nào biết sau khi ta nói xong thì Phác Hi Bằng và Phác Hi Phù đều thay đổi sắc mặt.

Tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng đã để cho ta thấy được, ta nói:

- Ta muốn gặp Phác trang chủ.

Phác Hi Phù lại châm chọc:

- Gặp cha? Hay là thôi đi, các ngươi biết vì chuyện của các ngươi mà cha tức giận cỡ nào không? Nếu để các ngươi gặp cha, bị cha mắng phun ra máu chó không nói, còn hại cha bệnh nặng thêm.

Còn Phác Hi Bằng lại làm thế mời, xem ra hắn muốn cho chúng ta gặp Phác trang chủ.

Phác Hi Phù còn định cản trở thì Phác Trí Nghiên xoay người, cười tao nhã với Phác Hi Phù, đoan trang nhã nhặn đến khiến không ai có thể soi xét:

- Trí Nghiên biết ngũ tỷ không muốn Trí Nghiên gặp cha, ngũ tỷ lo lắng cho cha, nhưng mà ngũ tỷ... - Phác Trí Nghiên dừng một chút – Trước khi tỷ lo lắng cho cha, vì sao... không quan tâm đến cải thìa trong miệng tỷ trước?

Nói xong Trí Nghiên tao nhã xoay người đi theo Phác Hi Bằng.

Phác Hi Phù nghe Phác Trí Nghiên nói xong thì theo bản năng bịt miệng, căm giận nhìn chúng ta rời đi, dậm chân một cái trừng mắt nhìn vài người còn ở đó muốn cười mà cố nhịn, chạy về phía gian phòng của mình.

Vừa nãy bị đánh còn chưa thấy đau đến cỡ nào, nhưng bây giờ mỗi bước đều khẽ động vào miệng vết thương trên lưng, ta đau đến ứa mồ hôi lạnh.

Phác Trí Nghiên gắt gao cầm tay ta, đau lòng nói:

- Ân Tĩnh, huynh nhịn một chút, đợi trở về ta bôi thuốc cho huynh thì sẽ không sao.

Ta miễn cưỡng cười với nàng:

- Ta không sao.

- Tới rồi – Giọng Phác Hi Bằng truyền đến, chỉ thấy hắn đẩy ra cửa phòng trước mặt, sau đó đi vào.

Ta và Phác Trí Nghiên theo sát phía sau, ánh sáng trong phòng thực mờ, vì cả gian phòng không được thông gió nên không khí bên trong rất nồng, áp lực khiến người ta không thở được. Như vậy rất bất lợi cho người bệnh, nếu Phác sơn trang là thế gia y dược thì chắc chắn sẽ không thể không biết chuyện này, xem ra bọn họ quả thật không muốn Phác trang chủ khỏe lên.

Phác Tố Nghiên và Phác Vô Khuyết đang tựa vào bên giường Phác trang chủ ngủ gật, nhưng nhìn thấy Phác Trí Nghiên tiến vào thì lập tức bừng bừng tinh thần, vui vẻ chạy tới chỗ nàng, bổ nhào vào lòng nàng, một đứa gọi cô cô, một đứa gọi tỷ tỷ, gọi đến bất diệc nhạc hồ.

Phác Hi Bằng nắm tay kêu răng rắc:

- Không phải muội phu tới gặp cha sao?

Ta nhìn ra Phác Hi Bằng đang uy hiếp ta. Chỉ bằng việc Trí Nghiên bắt lấy roi của Phác Hi Phù vừa nãy thì còn không đến mức khiến hắn kiêng kị, cho nên hiện tại hắn cho rằng còn có vốn về tư chất để uy hiếp chúng ta.

Chưa đến thời điểm mấu chốt, tất nhiên chưa muốn lật bài.

Ta đi qua, nhìn trang chủ trung niên vốn uy nghiêm mười phần trước kia như đã già đi hai mươi tuổi, nằm trên giường, mở hờ mắt.

- Nhạc phụ đại nhân, Phác trang chủ. Ta là... bằng hữu của bằng hữu ông, đồ vật mà ông giao phó, chúng ta nên cầm đến đưa lại cho con cái ông - Ta nói xong với Phác trang chủ, trong lòng thầm cầu nguyện ông ta đừng tỉnh táo lại, ngàn vạn lần đừng!

Đáng tiếc, Phác trang chủ thanh tỉnh vừa lúc đó.

Ông gắt gao cầm lấy bờ vai ta hô:

- Được! Được! Lấy ra đi! Cho bọn chúng! Cho bọn chúng!

Phác Hi Bằng nghe xong lộ vẻ vui mừng, mà Phác Hi Phù vừa đi vào lại hơi trầm mặt.

Phác trang chủ lấy ra một phong thư dưới gối, mắt cũng không biết đang nhìn về nơi nào, nhét thư vào trong lòng ta:

- Mang đi đi, cho vị cố nhân kia của ta.

Phác Hi Phù vượt lên vài bước, túm lấy thư trực tiếp mở ra xem.

- Ngươi... - Ta vừa định nói ả vài câu, nào biết ả tức giận nhét thư lại vào tay ta, nói: - Lão đầu tử thật sự là già hồ đồ, viết những thứ này làm cái gì!

Ta mở ra xem, cũng phát hiện ra thư này viết mà không hiểu gì cả, một đoạn là chuyện tích tụ trước đây của ông ta, một đoạn lại viết về chính mình sau khi chết tới âm phủ, dù sao thì loạn thất bát tao.

Phác Hi Bằng không muốn lãng phí thời gian, nói:

- Cha đã nói đồ vật gì đó có thể lấy ra, đồ vật đó ở đâu?

Đồ vật đó ở đâu làm sao ta biết?

Ta cất kỹ thư, chỉ chỉ hai tiểu quỷ mà Phác Trí Nghiên đang ôm:

- Lấy hai tiểu quỷ kia đổi.

Phác Hi Bằng trầm tư, hai đứa trẻ bảy tuổi ở lại đây cũng chỉ tốn cơm, cũng đồng ý.

Ta cao giọng nói:

- Đồ vật đó ngay tại...

Ta đang biên soạn một tên núi linh tinh thì nghe thấy Phác Hi Bằng nói:

- Nhỏ giọng một chút, tai vách mạch rừng.

Nghe như thế, trong đầu ta nảy ra một ý tưởng. Ta cẩn thận tiến đến bên tai Phác Hi Bằng, nói:

- Đồ vật đó ở Hỗn Lang Thiếu Sơn. Bất quá tên núi này là tên từ xưa, trên cái chìa khóa có bản đồ. Cái chìa khóa ở trong tay ngũ muội của huynh, ả sẽ không đưa cho huynh, huynh phải cẩn thận với ả.

Nói xong, ta lại nói bên tai Phác Hi Phù:

- Đồ vật đó ở...

Phác Hi Phù khó hiểu:

- Ở đâu, ngươi lớn tiếng chút!

- Đừng giả bộ. Còn nữa, thứ trong phòng tỷ... - Ta còn chưa dứt lời liền xoay người rời đi.

Thứ trong phòng?

Sắc mặt Phác Hi Bằng trầm xuống, trong lòng nghĩ chính là cái chìa khóa.

Mà mặt Phác Hi Phù cũng đỏ như máu, thứ đó? Sao hắn...hắn biết được?

Trong phòng Phác Hi Phù rốt cuộc có thứ gì ta cũng không biết, hiện tại phải nhanh chóng rời khỏi đây, kế ly gián nho nhỏ này sẽ nhanh chóng bị vạch trần, đến lúc đó muốn đi cũng không được nữa.

Ta kéo Trí Nghiên bước nhanh ra khỏi Phác sơn trang, ra khỏi cửa sơn trang, ta ôm lấy Phác Tố Nghiên, nói với Phác Trí Nghiên:

- Trí Nghiên, chúng ta đi nhanh lên!

Ta cũng bất chấp vết thương trên người, tuy rằng hiện tại võ công của Trí Nghiên so với người bên trong không hề kém, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

Phác Trí Nghiên cũng hiểu bây giờ không phải là lúc đi dạo sân vắng, cũng ôm lấy Phác Vô Khuyết bước nhanh xuống núi.

Lâm Duẫn Nhi thấy chúng ta vội vàng thì vội la lên:

- Sao vậy?

Ta nói nói:

- Rời khỏi rồi nóisau, càng nhanh càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro