Chap 43: Đánh Vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta một bộ nơi-này-rất-nguy-hiểm, Lâm Duẫn Nhi cũng gấp lên, đánh xe ngựa đi như nổi sóng to gió lớn, hoả tốc rời khỏi hiện trường.

Cuối cùng chúng ta an toàn trốn thoát...tuy rằng phía sau không có quân đuổi theo.

Tới điểm dừng chân, Lâm Duẫn Nhi hung hăng hô hoán, không biết sao lại còn hoảng sợ như vậy.

Ta cũng không biết vì sao, chỉ là mơ hồ có chút bất an.

Được rồi, giác quan thứ sáu của ta không tốt lắm.

Ta cong cong miệng với Lâm Duẫn Nhi còn đang luyên thuyên thuyết giảng:

- Ta về phòng tắm rửa trước, bạn cũ từ từ niệm - Nói xong trực tiếp vòng qua nàng ta chuẩn bị về phòng.

Lâm Duẫn Nhi còn gào to gì đó ở phía sau, cuối cùng vẫn rời khỏi.

Ta thẳng lưng lên, chậm rãi đi đến gian phòng nghỉ.

Nơi này là thôn trang của một bác trai của Lâm Duẫn Nhi, xây không quá lớn, nhưng muốn về phòng vẫn có một khoảng cách. Trong khoảng thời gian trở về kia, máu rỉ trên lưng làm quần áo dính chặt, động đậy liền kéo theo da thịt gây đau.

- Ân Tĩnh – Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của Trí Nghiên lọt vào tai, ta không khỏi dừng bước, nhìn nàng chậm rãi đi tới, khóe miệng không tự giác cong lên.

- Nàng sắp xếp xong cho hai tiểu quỷ kia rồi? - Nghĩ đến hai tiểu quỷ thích dính lấy Trí Nghiên kia thì ta không khỏi có chút ghen.

Phác Trí Nghiên lắc đầu nói:

- Hiện tại đang chuẩn bị nước ấm giúp bọn chúng tắm rửa một cái.

Ta lắc lắc đầu, không biết nên đáp thế nào.

Nếu nói "Vậy nàng mau đi" nhưng không muốn nàng đi, muốn nàng ở lại lại không biết mở miệng thế nào. Thật rối rắm.

Phác Trí Nghiên nhẹ nhàng đưa tay chùm lên miệng vết thương trên tay ta, cảm giác đau đớn khiến ta khôi phục tinh thần, Trí Nghiên đối diện lại là đôi mắt đau lòng và hối hận.

Phác Trí Nghiên thầm thở dài một hơi:

- Lại để huynh bị người khác làm thương...

- ...Kỳ thật không đau - Ta rút tay, nhìn vết máu hồng hồng kia mà nói một câu không ai tin.

- Ân Tĩnh, kỳ thật huynh nên tránh đi, huynh quên rồi sao, hiện tại ta có thể bảo vệ tốt chính mình - Trí Nghiên cố chấp nắm cái tay bị thương của ta - Đau không?

Ta nhanh chóng lắc đầu:

- Không có đau hay không, thật sự không đau. Ối!...Có một chút.

Phác Trí Nghiên cẩn thận nhìn, nói:

- Về phòng, ta bôi chút thuốc cho huynh.

- Ừ... hả? Từ từ! - Ta vừa đồng ý xong liền nhớ lại một chuyện, đó là trên lưng ta cũng có vết thương - Trên lưng ta cũng có vết thương! Cần bôi thuốc thì phải cởi quần áo phải không? - Ta nghĩ ra, tự nhiên cứ buột miệng nói ra.

Phác Trí Nghiên hơi hồ đồ nhìn ta, gật gật đầu.

Ta luống cuống, vội vàng xua tay:

- Vậy không được, vẫn nên tự ta bôi đi!

- Sao vậy? - Nhìn ta kích động như vậy, Phác Trí Nghiên khó hiểu hỏi.

Hai tay ta gắt gao che trước ngực, bĩu môi nói:

- Phải cởi quần áo thì không phải sẽ bị nàng nhìn hết sao, ta cũng chưa nhìn qua nàng, quá không công bằng!

Nghe vậy, trên mặt Phác Trí Nghiên hiện ra hai bụi hồng, nhưng nàng vẫn cố giả bộ trấn định nói:

- Lần trước...buổi tối sau hôm chúng ta thành thân, không phải...không phải huynh đã nhìn qua rồi sao?

Có sao?

Ta mở to hai mắt nhìn, nếu quả thật có thì ta đây hẳn phải nhớ tương đối rõ ràng mới đúng chứ.

Hình như...

Ta làm vẻ tỉnh ngộ:

- Lần đó à, lần đó... - Lời nói xoay chuyển - Đương nhiên không tính, ta nhìn thấy...à ta không thấy cái gì hết! Vậy sao có thể tính là nhìn qua? Chờ chút nữa nhất định ta phải cởi sạch, nàng còn chưa cởi sạch cho ta nhìn qua!

Lần trước, ta nhìn thấy một chút làn da tuyết trắng như Dương chi ngọc (loại ngọc thượng hạng), chỉ một chút, vậy sao có thể bảo ta cởi quần áo!

Mặt Phác Trí Nghiên càng đỏ hơn:

- Huynh... huynh...

Ngẫm lại lời mình vừa nói, chính ta cũng có chút ngượng ngùng, nhưng ngượng ngùng thì ngượng ngùng, nếu Trí Nghiên nguyện ý "công bằng" một lần thì ta... ta cũng khẳng định mình không thể đồng ý...

Nhìn thấy Phác Trí Nghiên rõ ràng bị ta hù đến, ta mở miệng nói:

- Tự mình về bôi thuốc là được rồi... Trí Nghiên, nàng đi chiếu cố hai tiểu quỷ kia đi.

Hạ nhân trong phủ đưa nước ấm tới, ta khóa trái cửa, chuẩn bị tắm một cái.

Máu trên vết thương và quần áo dính cùng một chỗ, cho nên quá trình ra thật khiến người ta khó quên. Cũng không cần biết miệng vết thương dính nước hay không, hiện tại ta chỉ muốn tắm rửa thật sạch.

Sau khi kiểm tra cửa đã khóa kĩ một lần, ta hòa mình vào nước ấm, đau cũng vui vẻ...

Đợi nước nguội đi tương đối, ta mới chuẩn bị đứng dậy.

Vừa đứng lên chợt nghe thấy Lâm Duẫn Nhi dắt giọng kêu ngoài cửa:

- Hàm Ân Tĩnh, ngươi có bên trong không?

Ta lấy quần áo mau một chút, nhưng nghĩ cửa đã cài chốt thì yên lòng lại, chậm rãi mặc y phục.

Nhưng không đợi ta khoác lên một bộ y phục đã nghe thấy một tiếng thét chói tai:

- Hàm Ân Tĩnh, ngươi... ngươi!

Ta bị tiếng thét này làm kinh hách, ngồi mạnh vào lại trong thùng tắm, áo sơ mi trong tay cũng xui xẻo vào nước cùng ta.

Lâm Duẫn Nhi mở to hai mắt nhìn ta:

- Ngươi...ngươi...cô là nữ nhân!

- ... – Ta.

Lâm Duẫn Nhi đứng nguyên tại chỗ sửng sốt vài giây, phục hồi tinh thần rồi bước nhanh tới, nhìn kỹ ta vài lần xong vươn tay lại.

Ta nhìn tay Lâm Duẫn Nhi với vào nước, hét lớn:

- Cô đang làm gì đấy! Cô đang định sờ cái gì đấy!

Ta trốn tránh tay Lâm Duẫn Nhi, muốn đẩy nàng ta ra, quần áo Lâm Duẫn Nhi bị vẩy nước ướt nhẹp, nhưng vẫn không thể ngăn cản nàng ta muốn đích thân "nghiệm chứng".

- Cô thật là nữ nhân? - Lâm Duẫn Nhi có chút mê man, trong miệng lẩm bẩm - Trí Nghiên biết không? Ta phải đi nói cho muội ấy biết...

Ta đang nghĩ xem cần giải thích ra sao với nàng ta, vừa nghe nàng ta nói như vậy thì ta mạnh đứng dậy, gắt gao ôm lấy nàng ta:

- Cô bình tĩnh một chút, trước hết hãy nghe ta nói!

Lâm Duẫn Nhi tránh khỏi tay ta, nhìn ta hô lớn:

- Cô là nữ nhân, Trí Nghiên một lòng thích cô, cô lại có thể lừa muội ấy!

Ta vội che miệng nàng ta, cụp đôi mắt, khẩn cầu:

- Đừng nói cho nàng ấy biết.

Lâm Duẫn Nhi căm giận nhìn ta, để tay trên vai ta muốn đẩy ta ra, chỉ là ta sợ nàng ta xúc động sẽ thật sự chạy tới chỗ Trí Nghiên nói ra thân phận của ta, cho nên chỉ có thể sống chết ôm lấy nàng ta.

Ta cũng không biết sức mạnh của ta tới từ đâu mà lại có thể ngăn được người tập võ như Lâm Duẫn Nhi, thấy nàng ta dần dần mềm xuống, ta mới từ từ buông lỏng tay.

Lâm Duẫn Nhi lui về phía sau vài bước nhìn ta, trong lúc nhất thời không biết nên đi hay ở. Cuối cùng nàng ta quay đi, hai gò má ửng đỏ

- Cô...cô mặc y phục vào trước đã.

Giờ ta mới nhớ ra ta còn chưa mặc gì, vì thế ta lại ngồi lại vào thùng tắm. Ta liếc nhìn quần áo để ở một bên, Lâm Duẫn Nhi hiểu ý, đi qua cầm lại.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi còn chưa cầm quần áo giao vào tay ta thì tiếng của Phác Trí Nghiên vang lên ở ngoài cửa:

- Ân Tĩnh? Huynh có ở bên trong không?

Ta căng thẳng trong lòng, giương mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, chỉ thấy nàng ta vội vội vàng vàng chạy qua một bên... đóng cửa sổ hộ.

Thấy ta đang nhìn mình, Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt nói:

- Ta thấy cửa đóng, liền đi... cửa sổ.

Ta cứng ngắc gật đầu, đây là một bài học xương máu, lần sau tắm phải nhớ đóng cửa sổ lại.

Phác Trí Nghiên tựa hồ không có ý tứ đi, cũng không ngừng gõ cửa:

- Ân Tĩnh, huynh không sao chứ?

Ta đột nhiên nhớ tới phim trong TV, những người gõ cửa mà không thấy đáp lại, sợ người bên trong xảy ra sự cố liền một chưởng phá cửa. Chuyện kể rằng, Trí Nghiên cũng là người có võ công...

Ai tới cứu ta với...

Lâm Duẫn Nhi cầm quần áo đi tới đi lui, cuối cùng cắn răng một cái, tay chân lưu loát mở cửa, sau đó đóng cửa lại rầm một tiếng.

Nước trong thùng sớm đã lạnh lẽo, ta run rẩy cầm khăn lau sạch thân thể, vừa tìm y phục vừa nghe động tĩnh ngoài cửa.

- Duẫn Nhi? Sao tỷ lại ở trong phòng Ân Tĩnh?

Giọng Lâm Duẫn Nhi rõ ràng có chút bối rối:

- Trí Nghiên ... Haiz, muội chớ vào, 'hắn' tắm rửa ở bên trong, thân thể còn trần truồng!

Ta đứng không vững, thiếu chút nữa ngã quỵ.

Lâm Duẫn Nhi, vốn cô ra từ phòng ta đã đủ khó nói, cô còn cố tình thêm chữ "thân thể trần truồng" đằng sau chữ "tắm rửa", cô muốn làm gì?

- Tắm rửa? Vết thương trên lưng Ân Tĩnh không thể dính nước!... Tỷ đừng cản ta! – Ngữ điệu của Phác Trí Nghiên mơ hồ mang theo tức giận, ta sợ Trí Nghiên phá cửa vào, tốc độ mặc quần áo nhanh hơn.

- Ôi trời, muội yên tâm đi, ta thấy vết thương kia của hắn rồi, không sao.

Ta đứng trong phòng im lặng không nói gì.

Ngoài cửa trầm mặc hồi lâu, ta vừa muốn đi xem một chút thì nghe thấy Phác Trí Nghiên nói:

- Thuốc này tỷ bôi giúp huynh ấy đi.

- Đợi một chút!

- Đợi một chút!

Ta mặc xong bộ y phục cuối cùng, lao ra khỏi phòng liền nhìn thấy bóng lưng Trí Nghiên rời đi, vội vàng lên tiếng.

Lâm Duẫn Nhi cũng đồng thời gọi Phác Trí Nghiên.

Ta trừng mắt nhìn nàng ta: Cô muốn làm gì!

Lâm Duẫn Nhi bị ta trừng, dậm chân một cái, tức giận bỏ đi.

Ta cũng mặc kệ Lâm Duẫn Nhi, tiến đến bên Phác Trí Nghiên, đáng thương nhìn nàng:

- Trí Nghiên ta rất đói, chúng ta đi ăn cơm đi.

Phác Trí Nghiên lãnh đạm nhìn Lâm Duẫn Nhi đã đi xa:

- Tỷ ấy...

- Nàng ta? Nàng ta đói bụng sẽ tự đi ăn cơm.

Phác Trí Nghiên rốt cuộc không thể trấn định tiếp, nàng hung hăng nhéo một cái trên cánh tay ta, oán giận nói:

- Huynh và tỷ ấy vừa xảy ra chuyện gì, sao tỷ ấy lại đi ra từ phòng huynh, trong tay còn cầm y phục của huynh. Y phục của tỷ ấy bị ướt hơn phân nửa, trên mặt còn đỏ ửng!

- Ối!...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro