Chương 104: Sống được chú ý, vạn người kính ngưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Hoon ● Beta by Kẹo mập 🍬

Hế lô, các tiểu thiêng thần ❤, mình là beta mới cho động này, mong được giúp đỡ ❤
Yêu tất cả❤
--------------


Những lời định nói đã đến bên miệng, Nguyên Nguyện Nguyệt lại không nói một câu nào.

Cô không muốn thừa nhận bản thân mình yếu đuối, yếu đuối lâu đến phát ngốc, còn không nghĩ được cách tự cứu bản thân.

Những yếu đuối đó, cô không muốn thể hiện ra trước mặt đại thúc.

Cô cảm thấy nếu khoảng cách giữa mình và đại thúc chênh lệch, thì sẽ không thể làm bạn nữa.

Nguyên Nguyệt Nguyệt nỗ lực áp nỗi phẫn uất xuống tận đáy lòng, ánh mắt sâu kín hướng ngoài cửa sổ, một đám mây màu tím trong ánh nắng chiều nhẹ nhàng bồng bềnh trên không trung, giống như là tiên nữ váy hồng, theo gió đong đưa.

"Cháu hôm nay khá đến quá tốt nha!" cô thuận miệng đáp lời, ánh mắt sâu thẳm như cũ, "Đồ ăn cháu làm đều khá, nhưng lại làm đổ cả rồi, chú cùng dì Quế ăn tạm thức ăn còn dư trong tủ chắc cũng đủ no. Cháu hôm nay có chút mệt mỏi, muốn ngủ."

Ánh mắt anh từ từ lạnh lẽo, xung quanh tỏa ra sát khí, môi mỏng hơi nhếch: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Chính là cháu nghỉ ngơi chưa được tốt, đúng vậy, nghỉ ngơi chưa được tốt." Nàng ngước lên nhìn hắn, gương mặt tươi cười, "đại thúc, chú mau đi ăn cơm đi! Phòng bếp chắc cũng phải nhờ dì Quế dọn dẹp một chút."

"Em không muốn ăn thật sao?" Trong giọng nói thế nhưng bên trong chút sát khí.

Cô không để ý đến anh, lẩm bẩm ra tiếng: "Không ăn."

Ôn Cận Thần nhìn cô chăm chú một lát, không có nói thêm điều gì, xoay người, cất bước rời đi, còn cố ý ngẩng đầu bước cao.

Đến lúc này, nụ cười trên môi Nguyên Nguyệt Nguyệt cứng lại, cô đơn mà thở dài một hơi.

Cô cắn chặt cánh môi, ủy khuất trong lòng thêm phần sâu đậm -- bản thân cô, cái gì có thể bộc lộ ra bên ngoài, lại bị chính cô phá hỏng.

Trách ai được?

Là chính cô muốn cậy mạnh!

Đêm tối ngột ngạt bủa vây, đem nuốt chửng một tia nắng cuối cùng.

Nguyên Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, vẫn luôn mở to mắt, cô dần bị bóng đen rộng lớn bao trùm, sự yên tĩnh quạnh quẽ này khiến cô khó thở, cô chạy thật nhanh đến bật công tắc đèn ở đầu giường, nhìn mọi nơi, cả người nổi da gà.

Cô thật sự hi vọng thời gian trôi chậm một chút, lại chậm một chút, tốt nhất là không cần có bình minh nữa, để cô vĩnh viễn không cần đối mặt, không cần để ý ngày mai sẽ xảy ra những chuyện gì.

Thật không như mong muốn, thời gian đối với cô cũng quá tàn nhẫn, Nguyên Nguyệt Nguyệt lén nhìn di động nhiều lần, mỗi một giờ đều trôi qua thật nhanh.

Gắt gao nắm di động, ánh mắt chằm chằm nhìn số điện thoại trên màn hình, nhịn không được, liền gọi điện thoại cho cha.

"Cái gì vậy?" Nguyên Gia Thật giọng nói lạnh nhạt.

Nguyên Nguyệt Nguyệt đáy lòng lạnh lẽo, biết cha không thích cô, nhưng vẫn lựa chọn mở miệng: "Đã xảy ra chuyện."

"Nói."

"Tôi đang làm trong một công ti phiên dịch, bọn họ vu khống hãm hại tôi tiết lộ cơ mật của công ti, có lẽ... Họ chuẩn bị khởi tố tôi vào ngày mai." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng.

Cô cho rằng, cho dù là không coi trọng cô nhưng cô còn đang giả làm chị gái, ông cũng sẽ nghĩ cách giúp cô.

"Cái gì!" Nguyên Gia Thật phản ứng đầu tiên chính là rống giận, "Nguyên Nguyệt Nguyệt, mày cả ngày đều không làm được cái việc gì."

Nguyên Nguyệt Nguyệt nhấp miệng, không nói gì.

"Mày ngoài chuyện xấu ra còn làm được gì? Tao không phải nói mày diễn tốt vai Tư Nhã sao? Mày ở đó làm cái gì? Phiên dịch? Mày cho rằng mày trở thành phố Z kia học xong đại học sẽ có thành tựu gì mà lớn lao! Nếu ngày mai bọn họ khởi tố mày, Tư Nhã phải bởi vì mày mà trên lưng phải gánh một vụ kiện tụng, nói không chừng còn sẽ tra ra mày chính là thế thân của nó! Mày có ý định để tao tìm cách sao? Lúc trước sao tao có thể để lại mày cơ chứ? Đúng là cái tai họa!" Nguyên Gia Thật tức muốn hộc máu, "Mày sao còn muốn sống trên đời!"

Nước mắt từ hốc mắt giàn ra, Nguyên Nguyệt Nguyệt cắn chặt răng, không cho chính mình khóc thành tiếng.

Cô nỗ lực mà nghẹn, nghẹn đến nỗi mỗi tế bào trong người đều bắt đầu run rẩy, nghẹn đến khi những lời lạnh lùng đó hoàn toàn cắn nuốt cô, cũng quật cường mà muốn phá hỏng khi nói.

Rõ ràng cô mới là người chịu đựng tất cả những sự việc này, mà cha nói chung chỉ lo lắng cho chị.

Cô vì cái gì còn sống?

Nhưng cô chính là như thế, chính là cái gai trong mắt người khác mà sống sót!

Cha còn nói cái gì, nàng đã không còn nghe, cũng không muốn nghe.

Cắt đứt điện thoại, mang điện thoại di động tắt máy, lại nghe nhiều hơn một tiếng quở trách, cô chắc chắn sẽ có xúc động, suy nghĩ.

Cô vì cái gì không thể tồn tại?

Cô bằng cái gì không thể tồn tại?

Càng bị người khinh thường, cô càng muốn sống để người ta chú ý, vạn người kính ngưỡng!

Cả người run run rẩy rẩy, bất luận như thế nào cô luôn nỗ lực bình tĩnh không nhìn xuống dưới, hận chính mình không biết cố gắng, thà rằng dùng quyền đánh lên đùi còn hơn chịu đựng từng giọt nước mắt rơi xuống.

Bị ghét bỏ, bị hiểu lầm, thậm chí là bị chán ghét, cô đều nhịn nhục cho qua.

Nhưng hiện tại cô thật sự bắt đầu hoài nghi, cô kiên cường mà tồn tại, thật sự sai rồi sao?

Cô tồn tại, chính là dư thừa?

Nếu lúc trước mẹ sống thì thật là tốt!

Nếu bọn họ không nhất quyết sinh ra cô, mẹ cô còn sống, tuy rằng cô đã chết nhưng luôn sống trong tim mọi người, gia đình họ sẽ hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng hiện tại, tuy rằng cô tồn tại, nhưng lại bị ném đến rất xa, cha cô dù có chết tâm cũng không chịu nhận đứa con như cô.

Cô rất hận.

Hận lúc trước mình ở trong bụng mẹ không có cách nào lựa chọn.
Nếu có thể lại quay về quá khứ, cô nhất định sẽ không làm chính mình sống mà lại sống trong chật vật.

Đau lòng đến hít thở không thông, tựa như có một lưỡi đao sắc bén liên tục cứa vào cô làm cô sống không được chết không xong.

Cô đưa tay che miệng, không cho chính mình khóc ra tiếng.

Cô không muốn kinh động Quế dì cùng đại thúc, lại càng không muốn nhiều người vì chuyện của cô mà nhọc lòng.

Cửa phòng vào lúc này bị đẩy ra, cô sợ tới mức co rụt vào trong, ngơ ngác mà nhìn Ôn Cận Thần đứng ở cửa, đã quên nói chuyện, đã quên động.

Ôn Cận Thần nhăn chặt mày, hôm nay cô ở trong công ty gặp phải cái gì, anh đương nhiên biết, đẩy nhanh cuộc họp gấp rút trở về với cô, nhưng cô một chút mềm yếu đều không lộ cho anh xem, tự nhiên là chọc anh hàn khí bao quanh.

Anh cho rằng, ở chung lâu như thế sau này, cô ít nhất có thể tín nghiệm hắn, có thể dựa người vào anh.

Không tưởng cô lại quật cường như vậy.

Bực cô, khí cô, thậm chí không để dì Quế làm việc, nấu ăn cho cô, làm cô bị đói, xem cô có thể cường căng bao lâu.
Chung quy đánh không lại cô, lại quay lại, tự mình đẩy cửa ra xem, không nghĩ tới, nàng lại khóc ở trên giường, tâm trạng không tốt làm lòng dạ sắt dá của anh co rút lại, hung hăng mà đau.

Cô tóc đen hỗn độn rơi rụng trên mặt, cùng với cần cổ sưng đến trương lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi mỏng bị cắn đến nỗi chảy máu, hồng đến chói mắt, đặc biệt làm người thương tiếc chính là cặp kia mắt, tròng trắng mắt thượng che kín tơ máu, hốc mắt chống được lớn nhất, chứa đầy nước mắt, mà mặt lại khô khốc đến không có một tia ướt át, một tầng hơi mỏng mà lông mi ngăn cản không cho nước mắt làm càn.

Cô nhỏ xinh như vậy, tựa đem sức lực toàn thân có được đựng ở mi mắt dưới, ngăn cản nước mắt chảy ra, cũng ngăn cản anh.

Ôn Cận Thần hung hăng oán hận chính mình ở trong lòng, cô nhốt mình vào phòng vài tiếng đồng hồ, quật cường chống liền nước mắt cũng không chịu để rơi, có đến bao nhiêu khó chịu?

Bàn chân chưa kịp phát hiện mệnh lệnh ở đại não, đã nhanh chóng bước qua, vươn tay ra, dùng lực cánh tay đem cô ôm vào trong lòng.

"Nguyệt Nhi." giọng nói tràn đầy tự trách cùng đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro