Chương 112: Đại thúc, đêm nay chú có về không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Hoon ♟ Beta by Vee

"Thần?" Tiêu Thi Vận tràn đầy nghi hoặc.

"Nếu cô có năng lực, có thể thử xem, làm cho công ty nào cũng không dám thu Nguyệt Nhi, công ti của tôi có thể mở rộng cửa chào đón cô ấy." Ôn Cận Thần hừ cười lạnh, "Cô càng ép cô ấy, cô ấy càng sẽ hướng gần tới bên tôi, đến cuối cùng, nói không chừng tôi còn phải nói tiếng cảm ơn với cô."

Nghe xong, Tiêu Thi Vận trong lòng run rẩy.

Ý tứ trong lời Ôn Cận Thần nói quá mức tàn nhẫn, so với mắng cô ta, sỉ nhục cô ta, những lời này càng làm cho cô ta khó có thể chấp nhận.

Cô làm sao có khả năng thừa nhận chính mình đẩy tình địch đến bên người đàn ông mình thích chứ?

"Anh cũng chưa nói cho cô ta biết thân phận thật sự của anh!" Tiêu Thi Vận mất cảm xúc khống chế, "Nếu cô ta tới công ti anh làm việc, anh không phải sẽ bại lộ sao?"

Ôn Cận Thần nhếch khóe môi, hỏi lại: "Cô cho rằng tôi lo lắng bị bại lộ sao?"

Tiêu Thi Vận nắm di động, ngơ ngẩn, trong mắt toát ra khí lạnh âm độ.

Cô không sợ thất bại.

Cô chỉ là hận, hận chính mình làm kế hoạch này tỉ mỉ, kết quả, lại là Ôn Cận Thần đã sớm tính kế hết rồi.

Ở trong mắt anh, cô bất quá chỉ là con hề, là một quân cờ mặc anh lợi dụng.

Anh không xử phạt cô, bởi vì cô là quân cờ còn giá trị lợi dụng.

Cô làm nhiều như vậy, cho rằng kế hoạch của mình chính là thiên y vô phùng, cho rằng chính mình đang thắng lợi, kết quả là, bất quá làm áo cưới cho người khác mặc.

Anh sao có thể đối xử tàn nhẫn với cô như thế?

Cô trao nhiều cảm tình cho anh như vậy, anh lại dẫm đạp, làm lơ sao?

Cho dù là một chút ít tình cảm, anh cũng không thể cho cô?

"Anh không để bụng chuyện cô ta cùng Bùi Tu Triết có gian tình sao?" Tiêu Thi Vận rít gào kêu.

Ôn Cận Thần cười lạnh, nếu đó là Tiêu Thi Vận hao hết tâm tư muốn cho anh xem chứng cứ, anh sẽ không vì mắt thấy mà tin tưởng là thật.

Huống chi, Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng nói qua, cô cùng Bùi Tu Triết là quan hệ bạn bè trong sáng.

Anh tin tưởng cô, làm sao có thể tin tưởng một người đàn bà dùng thủ đoạn để làm ra cái gọi là chứng cứ.

Cái anh tức giận chính là cô và Bùi Tu Triết gì bí mật mà phải giấu anh, hơn nữa, ở thời điểm đó, cần lấy vấn đề đó ra để chứng minh, hơn nữa, anh ở đó trút giận giúp cô mà cô lại không phân biệt được tốt xấu thì thôi lại đi giúp đỡ người ngoài.

"Tiêu Thi Vận." Ôn Cận Thần giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, "Rốt cuộc là ai cùng Bùi Tu Triết có quan hệ không rõ ràng? Cô nên cảm tạ anh ta, nếu không phải bởi vì anh ta thích cô, thì cô chưa chắc đã có thời gian nhàn rỗi gọi điện cho tôi đâu."

Lời vừa nói xong, anh liền cắt đứt điện thoại.

Tiêu Thi Vận chịu đả kích lớn, nghe điện thoại truyền đến âm thanh "Đô đô đô", lòng cô chợt nảy lên dữ dội.

Siết chặt di động, nhìn di động đó vừa rồi chiếu những ảnh chụp, khóe miệng cô ta hiện ra một nụ cười quỷ dị.

"Ôn Cận Thần." Cô hơi hơi nheo lại mắt, "Là anh ép tôi!"

Cô ta muốn cho Ôn Cận Thần không thể không đối mặt nó, muốn cho toàn bộ Ôn gia không thể không đối mặt nó!

......

Nguyên Nguyệt Nguyệt trở lại biệt thự, cùng Bùi Tu Triết chào tạm biệt xong, liền tự mình đi vào.

Dì Quế đang ở phòng bếp nấu cơm, thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt cả người đều ướt đẫm, bị dọa đến nhảy dựng lên.

"Thiếu phu nhân! Cô không mang dù sao? Tại sao không ngồi xe taxi trở về! Mau đi tắm rửa nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, tôi đi nấu canh gừng để giảm lạnh chống cảm!" Dì Quế nói.

"Dì Quế!" Nguyên Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng, do dự một lát, hỏi lại: "Đại thúc...... chưa trở về sao?"

Nói xong, cô lại nhìn nhìn trên lầu.

Nếu anh ở nhà, cô thật không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Ở công ty phát sinh chuyện như vậy, anh khẳng định rất tức giận đi!

Lúc đi trên đường, cô vẫn luôn đều suy nghĩ mình trở về lúc sau muốn gặp chính là cái gì, thấp thỏm đến độ mất hồn mất vía.

"Không có!" Quế dì lắc đầu, "Thời điểm này, cậu ấy chắc vẫn còn ở công ti!"

"Kia......" Nguyên Nguyệt Nguyệt trong lòng đột nhiên như nghĩ ra cái gì liền hỏi, "Chú ấy gọi điện thoại nói trở về muộn sao?"

"Cũng không có." dì Quế nói.

Nguyên Nguyệt Nguyệt đôi tay suy sụp mà rũ xuống, buồn bã mất mát mà lên lầu.

Tại sao vẫn còn trong tình huống này?

Lúc đầu cô còn tưởng rằng, đại thúc khẳng định sẽ nổi giận đùng đùng mà trở về thu dọn đồ đạc rồi đi.

Nhưng sao anh lại bình tĩnh như thế?

Vậy...... Đêm nay...... anh sẽ trở về sao?

Dì Quế gọi Nguyên Nguyệt Nguyệt mấy câu, cô đều không có đáp lại, trực giác mách bảo đôi vợ chồng son kia khẳng định phát sinh sự tình.

Dì Quế khẽ thở dài, thiếu phu nhân tuổi quá nhỏ, sự đời chưa trải qua nhiều, đối với tình yêu thật sự thì không có kinh nghiệm, cùng thiếu gia hòa thuận, chỉ sợ thời gian rất lâu!

Bất quá, mỗi đôi tình lữ đều cần phải trải qua quá trình này, dì Quế cũng không có cách nào hỗ trợ.

Nguyên Nguyệt Nguyệt đi đến trước cửa phòng ngủ, không khỏi quay đầu lại nhìn về cánh cửa phòng đại thúc bên cạnh.

Theo bản năng, cô liền bước chân đi qua, mở cửa phòng, nhốt chính mình vào trong.

Đập vào khuôn mặt là không khí, mà trong không khí mơ hồ có hương vị của đại thúc, hô hấp trầm ổn của anh, trái tim đập hữu lực của anh, khuôn ngực ấm áp của anh.

Cô đối với anh, giống như đã rất quen thuộc rất quen thuộc, rồi lại thật xa lạ.

Nếu cô nói với người khác, cô rất thân thuộc với một người đàn ông nhưng đến tên của anh ta cô cũng không biết, cô khẳng định người ta sẽ mắng cô là đồ điên!

Cô nhẹ nhàng thở dài, trong lòng loạn loạn, đi đến ngồi trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve đệm chăn thật lâu, màu xanh biển khăn trải giường gặp được vệt nước, biến thành màu đen ghê người.

Cô lập tức rút tay về, đứng thật nhanh dậy, mới phát hiện chăn đệm xung quanh chỗ cô ngồi bị ướt một khoảng thật lớn.

Trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đại thúc hung ác trừng mắt nhìn cô, cô bị giật mình chạy nhanh trốn về phòng của mình, cánh cửa nặng nề đóng lại, cô từng ngụm từng ngụm thở gấp.

Cô cũng không biết chính mình đang sợ cái gì, đệm chăn ướt, thì đổi giường khác, vì sao lại chột dạ?

Xoa xoa huyệt Thái Dương, mày nhăn chặt lại.

Cô cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, tóm lại, tưởng tượng đến đại thúc, cả người liền sẽ trở nên rất quái dị, quái dị đến chính cô cũng không hiểu nổi bản thân.

Ở phòng ngủ ngồi một lúc thành ra rảnh rỗi, cô chỉ có thể vào phòng tắm tắm rửa, rất lâu sau mới đi ra, liền lăn lên tường ngủ luôn.

Cô không để ý đến chuyện lộn xộn trước đó nữa, cô khốn khổ, cũng mệt mỏi quá, đặc biệt là trước mắt cuộc sống cũng không có mục tiêu gì, trừ ngủ ra, cô không biết chính mình còn có thể làm cái gì.

Đêm yên tĩnh, lúc Ôn Cận Thần trở về, trên người có nồng nặc mùi rượu.

"Thiếu gia!" Dì Quế chạy nhanh ra đỡ lấy anh, "Xảy ra chuyện gì? Cậu không sao chứ?"

Ôn Cận Thần lạnh lùng lắc đầu, đứng im tại chỗ, lúc sau động đậy.

Ngước mắt, nhìn phương hướng cầu thang, anh nhẹ giọng: "Cô ấy đâu?"

Dì Quế mặt mày căng thẳng, lại đáp lời: "Thiếu phu nhân đang ngủ, đến bây giờ vẫn chưa có tỉnh dậy."

Tay Ôn Cận Thần nắm chặt, đi nhanh về phía trước, đi thẳng về phía phòng ngủ chính.

Năm bước chuyển thành ba bước, anh đi đến trước mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt, duỗi tay sờ vào trán cô, là độ ấm bình thường.

Không phải phát sốt?

Nhưng dì Quế nói cô đã ngủ đến 10 tiếng.

Thật sự có người có thể ngủ như thế?

"Nguyên Tư Nhã." Anh lạnh lùng gọi một tiếng.

Cô đến mí mắt cũng chưa động, vẫn còn ngủ rất say.

Mắt đen trào ra một tia tàn nhẫn sắc bén, anh giận, anh hận, anh bực, thế nào cũng đánh không lại mộng đẹp của mỹ nhân.

Anh vì chuyện buổi sáng mà đến bây giờ tâm tình vẫn chưa tốt lên, mà cô là người khởi xướng thế mà lại tự tại thoải mái, còn có thể ngủ ngon đến như thế?

Ở trong lòng cô, ngay cả nửa điểm nhỏ bất an đều không có sao?

Cô thật đúng là có năng lực!

"Nguyên Tư Nhã!" Ngữ khí anh cao hơn.

Cô vẫn là không có tỉnh.

Xoay người, anh nổi giận đùng đùng mà rời đi, nếu không, sẽ xúc động mà bóp chết cô mất

[21.8.2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro