Chương 2: Tiểu Nha Đầu Đại Náo Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyệt Nguyệt và Nguyên Tư Nhã lớn lên dường như đều giống nhau, trừ một số người trong Nguyên gia biết chuyện này, thì không ai biết trên thế giới tồn tại một người là Nguyên Nguyệt Nguyệt. Cô vẫn luôn sống giản dị ở thị trấn Z, hôm qua mới được Nguyên phụ "Mời" trở về.

Nguyên phụ điều chỉnh lại tâm trạng, âm thầm đánh giá bốn phía một vòng, như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà chờ hôn lễ được tiến hành nhanh chóng.

Người chủ trì hôn lễ đã sớm được biết tin, nói một đống lớn lời chúc mừng, lúc sau, lại cất giọng nói thanh thanh, "Thật xin lỗi, đột nhiên chú rể có cuộc hội nghị cấp cao yêu cầu phải đi công tác ngay lập tức, cho nên ở đây cô dâu kính rượu nhận lỗi với trưởng bối, lần sau Nguyên gia sẽ thiết đãi các vị một bữa tiệc hồi môn, coi như chuộc lỗi."

Nói xong, người chủ trì đưa cho Nguyên Nguyệt Nguyệt một ly rượu.

Nguyên Nguyệt Nguyệt thật sự khó hiểu nhìn xuống dưới những gương mặt trầm ổn đoan trang của Ôn gia, trên mặt bọn họ không có một chút xấu hổ nào.

Cái hôn lễ này, không có chú rể,còn cô dâu thì phải mời rượu??

Cảm tình của Ôn gia chỉ đặt vào lợi ích của bọn họ, còn Nguyên gia thật không biết xấu hổ a??

Đừng quên, ép Nguyên Tư Nhã lấy chồng, chính là Ôn gia các người đấy!

Nguyên Nguyệt Nguyệt càng hận, hận chưa từng để ý cha cô thế nhưng lại đem cô gả cho họ.

"Chú rể ngay lúc kết hôn còn vội vàng đi họp, đúng là nửa phút cũng không thể chậm trễ chăm chỉ kiếm tiền a!" Nguyên Nguyệt Nguyệt đoạt mic nói, giọng nói có chút thổn thức.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô.

Cô nhoẻn miệng cười, nhấc lại áo cưới, chạy chậm tới cửa, ôm cái biển quảng cáo của một đại minh tinh trở về.

"Chú rể không có ở đây, vậy dùng thần tượng của tôi thay thế đi!" Nguyên Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyên phụ nói, "Tôi cũng còn có việc phải đi, tự phạt một ly, tự nhận lỗi với các trưởng bối."

Nói xong, cô đem ly rượu uống cạn, nhìn vào gương mặt của Hồ ca trong biển quảng cáo, hôn một cái, coi như cô cùng "Trượng phu" có một nụ hôn ngọt ngào.

"Tạm biệt!"

Lời nói vừa dứt, cô đem đoá hoa cưới ném về phía phù dâu, nhấc váy, nhanh chân chạy ra ngoài.

Khách sạn loạn lên trong nháy mắt, bảo vệ đuổi theo để bắt cô lại.

Nguyên Nguyệt Nguyệt đi giày cao gót, chạy không nhanh, cô liền giẫm chân bỏ giày cao gót đi, chân trần giẫm lên thảm đỏ dải đầy cánh hoa mà chạy.

Vừa chạy, cô vừa ngoảnh lại nhìn sau lưng.

Hừ! Cô mặc kệ cái gì mà Nguyên gia với Ôn gia.

Cha cô ép cô gả cho Ôn gia, cô gả, nhưng hiện tại trên đầu Ôn thiếu phu nhân đầy sủi cảo, cũng đã chống lại ông ta rồi, cô không sợ đâu!

Cô gây ra đại hoạ, để cho ông già đó gánh vác hậu hoạ đi.

Nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút kích động.

Lúc này, có một chiếc xe dừng lại trước mặt cô.

Cô không nói một lời, cũng không rảnh xem tài xế là ai, liền mở cửa xe ngồi lên, vội la lên, "Đại thúc, phiền chú lái xe nhanh lên! Nhanh lên, nhất định phải nhanh lên! Tôi có thể cho chú thật nhiều thật nhiều tiền!"

Ôn Cận Thần còn chưa kịp tắt xe, đã bị một tiểu nha đầu nhanh chân nhảy lên xe.

Mà tiểu nha đầu này còn mặc váy cưới.

Nhìn về hướng cô chạy đến.

Hô hấp của anh ngừng lại ------ đây không phải là cô dâu mà hắn phải cưới sao?

"Nhanh lên đi a!" Mắt thấy người sau lưng sao đuổi tới, Nguyên Nguyệt Nguyệt càng gấp, "Đại thúc, coi như cứu tôi một mạng đi! Mau lái xe! Chú có muốn tiền hay không?"

Ôn Cận Thần yên lặng nhìn những người bảo vệ đuổi theo, do dự trong hai giây, liền khởi động xe rời đi.

Anh đảo mắt nhìn, thật muốn biết, tiểu nha đầu này chạy trốn ngay trên hôn lễ là đi gặp gian phu hay gặp dâm phụ đây?

[18:12 19.06.2018]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro