Chương 3: Chú à, chú thật đẹp trai!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi cho đến khi xe cách khách sạn thật xa, xác định bản thân vẫn ổn, trái tim đang đập loạn xạ của Nguyên Nguyệt Nguyệt mới trở lại bình thường.

Hiện tại khẳng định cha cô đang bị nhà họ Ôn mắng cho to đầu đi?

Ha ha!

Thật vui mà!

Lúc này cô mới nhìn đến người đàn ông ngồi phía trước.

Hắn mày rậm, đôi mắt sắc bén có thần, có một chút nhu hoà, giống như đang che giấu một phần tinh quang, khoé môi còn nhếch lên một cung nhàn nhạt, tà nghịch đến rối tinh rối mù.

Người đàn ông này thật đẹp trai!

"Nước miếng chảy ra kìa." Ôn Cận Thần nhàn nhạt nói một câu.
Ngay cả khi nói đùa cũng thong thả ung dung như thế!

Quá đẹp trai!

Cô thấy bản thân có chút quá hoa si, Nguyên Nguyệt Nguyệt điều chỉnh lại tư thế ngồi thật nhanh.

Ôn Cận Thần nhướng mày, hỏi: "Tiếp theo đi đâu?"

"Dừng ở chỗ này là được." Nguyên Nguyệt Nguyệt nói nhanh, "Không làm phiền chú đưa đi."

Xe vẫn không dừng lại, vẫn rong ruổi trên đường cái.

"Này!" Cô nóng nảy, "Tôi cảnh cáo chú nha, đừng có ý nghĩ xằng bậy với tôi! Vừa rồi chú đưa tôi từ cửa khách sạn đã có camera theo dõi, nếu chú dám làm thế với tôi thì nhà chồng tôi sẽ không bỏ qua cho chú đâu!"

"Không phải là cô đào hôn sao?" Giọng nói của hắn có chút không hiểu ý của cô, "Còn trông cậy vào việc nhà chồng sẽ giúp cô?"

Khuôn mặt nhỏ của cô hơi tái, cô sẽ không đụng phải cướp xe đâu nhỉ?

Vậy có phải tiếp theo, cô sẽ bị trói hết tay chân rồi hắn sẽ cướp sự trong trắng của cô, lại lấy cô để uy hiếp người trong nhà để lấy tiền chuộc, nếu không đưa tiền thì sẽ giết con tin?

Những hình ảnh máu me trong đầu khiến cô sợ tới run người.

Cô liền lắc lắc đầu thật nhanh, lại không ngừng ảo tưởng, không chừng cô không bị giết chết mà sẽ tự hù chết bản thân!

"Tốt xấu gì thì tôi cũng là người nhà bọn họ, bọn họ sẽ không mặc kệ tôi đâu!" Cô bày ra một tư thế hung hãn,"Chú biết điều chút đi, mau dừng xe lại, tôi sẽ không báo cho bọn họ."

Nghe xong, trên mặt Ôn Cận Thần biến đổi thật xuất sắc, đầu tiên là kinh ngạc, lại khiếp sợ, tiếp theo là khó hiểu, sau đó, chính là thái độ nhàn nhạt, ung dung.

Lúc mà cô đào hôn, chắc không nghĩ tới việc ỷ lại vào nhà chồng đi?

Là anh chủ động muốn cưới cô, nhưng trong khoảng thời gian này quá bận, hầu hết đều đi công tác ở nơi khác, lúc trước cũng chưa có tiếp xúc qua với cô.

Cô không biết anh, cũng là điều đương nhiên.

Chẳng qua là ở trong ấn tượng của anh, tính tình của cô đâu có như này.

Tư Nhã, chẳng lẽ một chút em cũng không nhớ gì về tôi sao?

Trước khi kết hôn, bọn họ không phải là chưa từng gặp.

Chỉ là thời gian hơi lâu.

Da mặt anh giật giật, khi đối mặt với cô lại khôi phục bộ dạng ôn nhu tinh tế.

"Lời nói khi lên xe đã quên rồi sao?" Anh cố ý tìm đề tài để nói.

A?

Lúc này cô mới nhớ lúc lên xe cô đã nói sẽ cho chú này thật nhiều thật nhiều tiền.

Xong đời rồi!

Lúc đó cô cầu cứu theo bản năng, chứ đâu có tiền!

Cô từ khi sinh ra đã bị ném đến thị trấn khác để sống, hơn nữa, cô là người mà cha ghét nhất, có thể sống sót là tốt rồi, làm gì có tiền!

"Chú à." Cô bày ra bộ mặt tươi cười, "Chúng ta.... có thể..... thương lượng chút không?"

Anh nhướng mày, "Muốn chống chế?"

"Tuyệt đối không phải" Cô nhanh chóng xua tay, che giấu con mắt chột dạ.

"Chẳng qua.... Có thể....để tôi.... trả góp..... được không?"

"......."

"Chú à, nghỉ hè. xong tôi mới học năm hai, tôi là một đệ tử cử đảng bị ép kết hôn, sinh con, rất không có tiền đồ, cũng thật đáng thương, chú có thể thương hại tôi chút không, để tôi trả góp?"

"......."

"Chú muốn bao nhiêu tiền?" Cô nháy nháy chân mắt, "Một trăm đủ không?"

Nghe xong những lời cô nói, tốc độ lái xe của anh liền chậm lại, thật không muốn làm lao động giá rẻ này.

"Không ít mà. Tôi mới ngồi bao lâu chứ? Có phải chú nên tính xem bao nhiêu một km không? Một trăm có thể đi từ chỗ này đến sân bay được đây!" Cô tức giận nói, thật nghi ngờ hắn xảo trá.

"Một trăm.... " Sắc mặt anh trầm tối, "Cô còn muốn trả góp?"

Cô thật sự rất nghèo, có đôi khi một ngày ba bữa chỉ có thể ăn chắp vá thành hai bữa.

Một trăm, là non nửa tiền cơm tháng này của cô! T_T

"Chú à" Cô tiếp tục trưng ra bộ mặt tươi cười, "Tôi vội vội vàng vàng chạy ra, trên người cái gì cũng không mang, hiện tại thật sự là không có cách nào trả tiền cho chú. Hay là.... Chú viết số điện thoại lên tay tôi đi, tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với chú để trả tiền."

Ôn Cận Thần đánh giá lại Nguyên Nguyệt Nguyệt một lần nữa, người con gái trước mặt này, thay đổi cái bản in cả trang báo.

Anh cũng không làm rõ, vừa mới lấy bút ra, cô đã đem cánh tay duỗi ra, đôi mắt to loé lên chút chân thành.

Cánh tay trắng nõn tinh tế, lại gầy đến mức làm cho người ta đau lòng.

Viết số điện thoại của mình xong, anh cố tình viết thêm chữ Ôn vào mặt sau.

[06:55 20.06.2018 Tae_Gucci]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro