Chương 61: Từ nay về sau, sẽ không bao giờ liên lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Cận Thần vẫn đứng bất động, chỉ là đôi mắt đen nhánh hiện lên chút không kiên nhẫn.

"Đây là thư từ chức của tôi." Đôi tay dì Quế cầm một phong thư, "Là tôi lơ là, cho nên thiếu phu nhân mới có thể trốn đi, còn bị thương nhiều như vậy, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi già rồi, không còn ích lợi gì nữa, cũng không thể làm tốt việc cậu giao, thiếu gia, tôi thật sự xin lỗi."

Nghe vậy, lòng Ôn Cận Thần dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Dì Quế chăm sóc anh nhiều năm như vậy, vẫn luôn làm việc cần cù và thật thà, làm tròn bổn phận của mình, chưa từng làm bất kỳ chuyện sai sót gì.

Lúc này, lại thua trên tay nha đầu kia.

A!

Những chuyện hỗn độn mà cô gây ra, còn ít sao?

Có rất nhiều chuyện mà bởi vì cô, nên anh do dự không muốn làm.

Bây giờ, đến cả dì Quế cũng muốn rời đi sao?

Anh nhận phong thư, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ đưa cho dì thêm ba tháng tiền lương."

"Thiếu gia, đừng nói như thế!" Giọng nói dì Quế bất an, "Là tôi làm việc không tốt, cậu nên trừ tiền của tôi mới đúng."

"Để sáng ngày mai thì đi." Ôn Cận Thần nhẹ giọng, "Bây giờ đã muộn rồi."

Nói xong, anh nắm chặt phong thư trong tay, rồi nhìn người trên giường, thu lại ánh mắt, tia ôn nhu cuối cùng cũng lạnh lùng rời đi, xoay người bước đi.

Có lẽ, anh đã quá ham chơi.

Anh không nên giữ lại cô gái kia bên cạnh mình.

Hoặc là, anh nên sớm nói cho cô biết anh là ai, sau đó, hai người sẽ sinh con.

Tưởng tượng đến cuộc sống như vậy, anh không còn chút hứng thú.

Nếu như cô sống với anh như người máy thì anh lại càng không muốn.

Lúc trước anh không nên chọn cô!

Lần đầu tiên anh tự nghi ngờ lựa chọn của mình.......

Khi Nguyên Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, cô đang nằm trên giường, dì Quế đang ở bên cạnh, ôn nhu nhìn cô.

"Dì Quế." Nguyên Nguyệt Nguyệt kinh ngạc lên tiếng, nhìn bốn phía trong phòng, sốt ruột hỏi: "Đại thúc cháu đâu?"

"Cậu ấy...... " Dì Quế do dự không biết nên nói gì mới tốt.

Nguyên Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên hít thở không thông, lấy hết dũng cảm, lẩm bẩm hỏi: "Chú ấy...... Đi rồi?"

Cô nhớ rõ trước khi mình hôn mê, rõ ràng đã nắm chặt lấy anh.

Là cô không đủ sức sao?

Dì Quế hơi gật gật đầu.

Lúc rời đi biểu cảm của thiếu gia có chỗ không đúng, không phải chỉ đơn giản là lửa giận, mà giống như còn có thêm vài phần quyết tâm.

"Kiểu người gì chứ!" Nguyên Nguyệt Nguyệt bực, "Coi lời nói của cháu chỉ là gió thoảng bên tai sao? Thân thiết một chút thì chết à?"

"Thiếu phu nhân." Dì Quế thở dài, "Sau này tôi không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cô nữa, cô nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, phải sống tốt cũng với dì giúp việc mới, còn nữa, tuyệt đối không được đùa bỡn với cơ thể mình, biết không?"

"Dì Quế?" Nguyên Nguyệt Nguyệt nhăn chặt mày, "Dì đang nói cái gì vậy?"

Dì Quế nhẹ nhàng cười, nói: "Thân thể tôi không còn khoẻ nữa rồi, nên từ chức về nhà dưỡng lão."

"Từ chức?" Nguyên Nguyệt Nguyệt nghi ngờ, "Dì sớm không từ chức, muộn cũng không từ chức, cháu chạy trốn ra khỏi biệt thự liền từ chức? Có phải đại thiếu gia đuổi việc dì không?"

"Không có!" Dì Quế nhanh chóng nói, "Thiếu gia thấy tôi nói muốn từ chức, còn muốn đưa tôi thêm ba tháng tiền lương nữa!"

Nguyên Nguyệt Nguyệt không tin.

Dì Quế thực sự làm việc rất tốt, lại còn rất trung thực và tận tâm, như vậy làm sao có khả năng dì ấy từ chức chứ!

Nhất định là bởi vì việc cô trốn đi!

"Dì Quế." Trên mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt tràn đầy ai oán, "Nếu cơ thể dì không khoẻ, thì hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Cháu sẽ rất nhớ dì, sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho dì!"

"Thiếu phu nhân có muốn ăn gì hay không?" Giọng nói của dì tràn đầy quan tâm, "Tôi đã nấu nước đường đỏ cho cô rồi, phương thuốc cổ truyền trị đau bụng kinh này tôi sẽ viết cho dì giúp việc mới, để dì ấy nấu cho cô uống."

"Cảm ơn dì." Trong lòng Nguyên Nguyệt Nguyệt tràn ngập áy náy, "Nhưng mà, dì Quế, bây giờ có thể trả cháu điện thoại được không?"

"À!" Dì Quế giờ mới nhớ ra, "Để tôi đi lấy."

Khi di động trở lại trong tay, Nguyên Nguyệt Nguyệt lập tức mở điện thoại, ánh mắt dừng lại trên số điện thoại của đại thúc, cô do dự một lát, rồi gọi điện thoại cho chồng mình.

Điện thoại vang lên thật lâu, vẫn không có người nhận.

Cô đã quen với việc gọi điện thoại cho đại thiếu gia kia, hầu hết đều coi như chưa từng gọi cho anh ta.

Anh ta không có nói sẽ phạt cô lần nữa, chuyện này cứ qua đi như vậy sao?

Vì sao lại để dì Quế chịu toàn bộ trách nhiệm?

Đúng là không để ý đến một chút tình cảm nào mà!

"Thiếu phu nhân?" Dì Quế đè lại tay Nguyên Nguyệt Nguyệt, "Cô tìm thiếu gia có việc gì sao?"

"À!" Nguyên Nguyệt Nguyệt mỉm cười xinh đẹp, "Cháu ăn của anh ta, ngủ của anh ta, tiêu tiền của anh ta, nên muốn bày tỏ sự cảm ơn trong lòng với anh ta thì nên làm thế nào ạ?"

"Sống chung với cậu ấy thật tốt!" Dì Quế nghiêm túc dặn dò.

Nghĩ đến đây là đêm cuối cùng dì ở đây, không nỡ buông tay chuyện của hai người.

Tình cảm của thiếu gia và thiếu phu nhân không biết có đơm hoa kết trái gì hay không.

Dì ở đây lâu như vậy, cũng chưa giúp đỡ được gì.

Nguyên Nguyệt Nguyệt chọc chọc màn hình điện thoại, nếu thiếu gia không nhận điện thoại của cô, thì ngày mai cô có thể đến chỗ công ty tìm anh ta mà!

Là tại cô trộm trốn đi, liên quan gì đến dì Quế chứ!

Dù sao, hiện tại cô không có việc gì khác để làm.

Chờ sau khi dì Quế đi về phòng, Nguyên Nguyệt Nguyệt mới gọi cho đại thúc.

Giọng nói mỹ miều của cô gái vang lên: Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng kiểm tra lại.

Không đúng?

Đầu Nguyên Nguyệt Nguyệt "ong" một tiếng, nhìn số điện thoại trên di động, đúng là số đại thúc mà, gọi lại một lần nưa, vẫn không đúng.

Đang yên đang lành số điện thoại của đại thúc sao lại biến thành không đúng rồi?

Tối nay cô còn mới gặp đại thúc cơ mà?
Đại thúc đổi số rồi sao?

Tại sao không nói với cô?

Chẳng lẽ....... Sau khi nghe những lời cô nói, cả đời này thật sự sẽ kiêu ngạo không liên lạc với cô sao?

Những lời cô nói là cố ý kích anh mà!

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ không liên lạc với anh!

Chẳng lẽ anh không nghe thấy, trước khi ngất, cô đã nói đừng đi sao?

Trong lòng cô trào ra cảm xúc hoảng loạn trước nay chưa từng có, Nguyên Nguyệt Nguyệt tắt máy, lại khởi động lại, rồi gọi lại cho đại thúc, vẫn không đúng như cũ.

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân, lúc này cô mới phát hiện, người đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, chỉ cần chút vô ý thì sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa.

Số điện thoại là tin tức duy nhất của đại thúc mà cô biết, bây giờ số điện thoại không còn, cô không biết đi đâu tìm đại thúc nữa.

Cô có nghe người khác gọi anh là "Thần", không lẽ tên anh là Ôn Thần sao?

Một người đàn ông ngay cả cái tên cũng không nói cho cô biết, có tư cách gì mà phát giận lên cô chứ?

Nhưng cô làm thế nào cũng không tức giận được anh, trong lòng chỉ có ý nghĩ duy nhất là làm sao để có thể liên lạc được với đại thúc.

Thật ra, chỉ cần tìm Phương Tử Mạch, hỏi số điện thoại mới của đại thúc, là có thể liên lạc.

Nhưng đại thúc thay số điện thoại, lại không nói cho cô biết, ý tứ này của anh, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra!

Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?

Bỗng nhiên đại thúc không để ý đến cô, ngay cả nguyên nhân cũng không nói.

Không lẽ cô thật sự chỉ là món đồ chơi nhất thời khi anh có hứng thú thôi sao?

[20:48 20.7.2018 ♈]

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 100 bước, chỉ cần anh bước 1 bước, em sẽ bước 99 bước còn lại.
Con người ta không ngại cố gắng, chỉ cần đối phương đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro