Chương 62: Tôi thật sự là phu nhân Tổng giám đốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyệt Nguyệt hít hít cái mũi ê ẩm, nhìn dãy số vô dụng trong điện thoại, hốc mắt cô đã hơi ươn ướt.

Cô có thể làm gì bây giờ?

Chỉ sợ là ngay cả làm bạn bè bình thường, anh cũng không muốn.

Thứ duy nhất cô có được, chỉ là một dãy số điện thoại này mà thôi.

Lúc trước, Bùi Tu Triết như thế này.

Bây giờ, đại thúc cũng vậy.

Đàn ông bọn họ đều vô trách nhiệm như thế sao?

Cũng đúng!

Dựa vào đâu mà bọn họ phải chịu trách nhiệm với cô?

Cô nghĩ cô là ai cơ chứ!

Không khí ngột ngạt tràn ngập trong ngực cô, Nguyên Nguyệt Nguyệt ném điện thoại lên đầu giường, tắt đèn nằm xuống, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt soái khí của đại thúc.

Bất tri bất giác, giữa hai người họ đã trải qua rất nhiều chuyện.

Cô nhớ rõ mỗi một biểu cảm của anh, có tức giận, có ôn nhu, có bá đạo, có cố chấp.

Khi bởi vì anh mà cô trở thành tình địch của nữ sinh toàn trường, lại không thấy anh đâu cả, cứ biến mất như vậy.

.........

Khi những tia sáng mặt trời đầu tiên len lỏi vào phòng ngủ, Nguyên Nguyệt Nguyệt trở mình, lười biếng động động mí mắt.

Tối hôm qua mất ngủ, nên hiện tại cô không muốn tỉnh dậy.

Nhưng cô cần phải rời giường, cô còn một chuyện siêu cấp quan trọng phải làm ㅡㅡㅡ đi tìm Ôn đại thiếu gia.

"Thiếu phu nhân?" Dì Quế đem hành lý của mình để ở cửa, "Tại sao cô lại xuống giường? Bác sĩ nói cô phải nghỉ ngơi nhiều mà!"

"Dì Quế, dì cứ ở lại đây trước đã!" Nguyên Nguyệt Nguyệt sốt ruột nói.

"Hả?"

"Cháu có món quà muốn tặng dì, giờ cháu về nhà lấy, dì ở đây chờ cháu đến giữa trưa được không? Cháu còn muốn ăn cơm dì nấu, dì nấu cho cháu một bữa nữa được không?" Nguyên Nguyệt Nguyệt làm nũng.

"Thiếu phu nhân, tôi..... "

"Cháu mặc kệ!" Nguyên Nguyệt Nguyệt ôm lấy dì Quế, "Dì phải về quê, không biết lần sau gặp lại là khi nào nữa! Cháu rất thích ăn cơm dì nấu, dì làm cho cháu bữa cuối này đi, được không?"

"Được." Dì Quế trả lời, "Nhưng mà, thiếu phu nhân, tôi không cần quà cáp gì đâu, cô lên giường nằm nghỉ đi, tôi làm xong bữa cơm này rồi sẽ đi."

"Chân cháu không sao cả!" Nguyên Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa cử động chân.

"Thiếu phu nhân, không được." Dì Quế nhanh chóng giữ cô lại, "Bác sĩ nói, cô nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng, sau này sẽ đi khập khiễng, rất khó coi."

"Cháu sẽ đi taxi." Nguyên Nguyệt Nguyệt cố chấp, "Dì Quế, cháu thật sự không sao đâu."

"Nhưng....."

"Chờ cháu nhé! Trưa cháu sẽ về, dì nhất định phải chờ cháu đấy!" Vừa nói, Nguyên Nguyệt Nguyệt vừa đi ra ngoài.

Dì Quế không giữ cô lại được, muốn đi cùng cô, Nguyên Nguyệt Nguyệt không cho, thậm chí còn chạy chậm đi.

Lo thiếu phu nhân sẽ bị thương, dì Quế chỉ có thể ở nhà, để thiếu phu nhân không chạy nữa, đi từ từ một chút....

Đau lòng tiền taxi, Nguyên Nguyệt Nguyệt thầm oán trách Ôn thiếu gia.

Sau khi xuống xe, nhìn toà nhà đầy khí thế của tập đoàn Ôn thị, hơn nửa ngày cô vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Sự hiểu biết của cô về Ôn đại thiếu gia cũng không nhiều lắm, nhưng vừa nhìn thấy toà nhà này, cô liền biết rằng anh ta không chỉ nhiều tiền bình thường đâu!

Trên mặt tường đều được thiết kế bằng pha lê, từ ngoài nhìn vào, thật sự rất giống một cái khách sạn cao cấp, những người đi ra đi vào đều mặc quần áo nghiêm chỉnh, lúc đi đường còn không quên ôm theo tài liệu.

Nguyên Nguyệt Nguyệt vẫn cảm thấy có một vấn đề rất kỳ quái ㅡㅡㅡ Ôn thiếu gia lớn lên xấu như thế, nhiều tiền như vậy thì tại sao không đi phẫu thuật thẩm mỹ chứ?

Một khi anh ta phẫu thuật rồi, trở nên đẹp trai, hơn nữa lại có nhiều tiền, như vậy xung quanh anh ta sẽ không thiếu phụ nữ đâu.

Chẳng lẽ là lòng tự trọng mãnh liệt ngăn cản sao?

Không rảnh lo nghĩ nhiều, cô lại gọi cho người chồng chưa từng gặp mặt kia, vẫn không có người nhấc máy.

"Ghét nhất kiểu người này!" Cô căm hận nói, "Gọi thì không nhấc máy, vậy mua điện thoại làm cái gì?"

Nói xong, cô liền đi đến cổng công ty.

Bảo vệ ngăn cô lại, "Vui lòng đưa giấy chứng nhận."

"Tôi tới tìm người." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng.

"Tìm người thì phải hẹn trước hoặc là bảo người đó xuống đây gặp cô." Bảo vệ lạnh giọng.

"Tôi đến tìm Ôn thiếu gia, anh ấy là Tổng giám đốc ở đây mà." Nguyên Nguyệt Nguyệt nói.

"Tìm Tổng giám đốc?" Bảo vệ liếc nhìn cô một cái, "Tổng giám đốc là người mà ai cũng có thể gặp sao?"

"Tôi là phu nhân Tổng giám đốc." Nguyên Nguyệt Nguyệt ngượng ngùng nói nhỏ, "Chúng tôi mới cưới nhau được một thời gian."

"Cô sao?" Bảo vệ đương nhiên không tin, "Cô gái nhỏ à, nhanh đi đi, đừng ở đây làm tốn thời gian của tôi."

"Tôi thật sự là phu nhân Tổng giám đốc mà!" Nguyên Nguyệt Nguyệt nóng nảy, "Tại sao lại không tin tôi?"

"Mời cô nhanh chóng đi đi."

"Tôi có chỗ nào không giống phu nhân Tổng giám đốc chứ?" Tay Nguyên Nguyệt Nguyệt chống nạnh, đưa di động đến trước mặt bảo vệ, "Anh xem! Đây là số điện thoại của Tổng giám đốc các anh! Nhưng tôi gọi điện anh ta không nhấc máy thôi!"

"Cô đã thật sự là phu nhân Tổng giám đốc, thì tại sao Tổng giám đốc lại không nghe điện thoại chứ? Nếu như là vợ chồng cãi nhau, thì cô vẫn có thể gọi cho anh ấy chứ?" Bảo vệ lạnh lùng nhìn, "Đi đi! Nếu không, tôi sẽ nhốt cô lại, nói cô tới gây rối!"

Lại là nhốt sao?

Tổng giám đốc thích nhốt người như vậy, đến cả nhân viên cấp dưới của anh ta cũng thích nhốt người sao?

Nguyên Nguyệt Nguyệt lùi về sau mấy bước, đến cả cái cổng này cô còn không qua được thì làm sao có thể gặp anh ta chứ?

Tìm chủ tịch sao?

Lúc này cô mới bừng tỉnh ㅡㅡㅡ căn bản là sau khi cưới cô chưa từng gặp người của Ôn gia!

Người của Ôn gia cũng chưa bao giờ liên lạc với cô.

Cái hôn nhân này, rốt cuộc là để làm gì chứ?

Nguyên Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ra.

Nếu không vào được, thì cô sẽ chờ ở đây, ít nhất cô đã từng gặp Chủ tịch Ôn ở hôn lễ, chờ ông ấy ra ngoài, cô sẽ bắt lấy.

Nguyên Nguyệt Nguyệt tự lên một kế hoạch lý tưởng cho mình, nhưng vẫn không tránh được chút lo lắng.

Dì Quế chỉ chờ cô đến trưa thôi!

Nếu qua giữa trưa mà cô còn chưa về, thì chắc dì ấy sẽ đi mất!

Nguyên Nguyệt Nguyệt ngồi trước một gốc cây đại thụ, thỉnh thoảng có người đi qua xunh quanh, ánh mặt trời nóng bức dừng trên người cô, chỉ một lúc sau, cả cơ thể đều là mồ hôi.

Bảo vệ tới khuyên cô, cô cũng không đi, kiên trì ngồi ở đấy chờ người.

"Giúp tôi liên lạc với trợ lý Tổng giám đốc với, nói là Nguyên Tư Nhã đến, muốn gặp Tổng giám đốc, có khi anh ta sẽ đồng ý gặp tôi." Nguyên Nguyệt Nguyệt nhờ anh ta.

Một tiểu nha đầu ngồi phơi nắng như thế này, bảo vệ không đành lòng, liền gọi cho Dương Bằng - trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc.

Lúc này, Dương Bằng đang bị đống tài liệu siêu lớn ép cho không thở nổi, gần đây tính tình của sếp khi tốt khi xấu, tất cả đều vì phu nhân!

Nghe nói có cô gái nói mình là Nguyên Tư Nhã đang chờ ở dưới, Dương Bằng lập tức xuống xem, nhìn thấy quả thật là phu nhân, trong nháy mắt liền vui sướng.

Phu nhân đã gặp qua anh ta, nên anh ta tạm thời không có cách nào xuất hiện, nếu không, sẽ lộ tẩy thân phận của sếp.
Do dự một lát, Dương Bằng liền báo tin khẩn cấp này cho Ôn Cận Thần.

Ôn Cận Thần đang vùi đầu vào công việc, nghe thấy Nguyên Tư Nhã ở dưới lầu muốn gặp anh, mắt đen căng thẳng, lộ sự lạnh lẽo dày đặc.

"Phu nhân đã phơi nắng lâu rồi, bây giờ sắc mặt đều trắng ra, cô ấy không gặp được anh thì sẽ không đi, chỉ sợ thân thể của cô ấy không chống đỡ nổi mất!" Dương Bằng thử nói.

Ôn Cận Thần trừng mắt nhìn qua, cầm tờ tài liệu trong tay, nhìn vài lần, vẫn không có cách nào ổn định lại tâm tình, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Cách hơn hai mươi tầng, không thể nhìn rõ được bên dưới, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ.

"Đưa cô ấy đi." Giọng nói lạnh băng, "Không gặp."

[12:41 21.7.2018 ♈]
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro