Chương 63: Tổng tài ngạo kiều là thê nô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo vệ đã thử khuyên." Dương Bằng nhanh chóng nói, "Nhưng phu nhân rất kiên trì, nói nếu anh không gặp cô ấy, thì cho dù phải chặn chủ tịch lại, cô ấy nhất định phải gặp được anh. Bởi vì cô ấy có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh."

Ôn Cận Thần nổi giận, "Cô ấy thì có thể có chuyện quan trọng gì chứ?"

"Sếp à." Giọng nói của Dương Bằng vô cùng vô cùng nhẹ, nói: "Nếu dùng biện pháp mạnh để đuổi phu nhân đi, lỡ như cô ấy xảy ra chuyện gì, người sốt ruột nhất vẫn là anh!"

Sắc mặt Ôn Cận Thần tối sầm, bên kia Dương Bằng cười cười.

Vốn dĩ là vậy mà!

Sếp âm trầm ngạo kiều như một quốc vương, còn tự hờn dỗi với chính bản thân mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của phu nhân, thì có thể vứt bỏ hết nguyên tắc của bản thân rồi tiếp tục ở bên cạnh phu nhân.

Haizz.. Sao sếp lại phải khổ thế chứ?

Đương nhiên, những lời này Dương Bằng đâu dám nói ra.

Vị sếp ngạo kiều này có tiềm chất thê nô, nhờ phát hiện thú vị này mà anh có thể hạnh phúc trong nhiều năm.

Ôn Cận Thần siết chặt nắm tay.

Tốt!

Anh thật sự muốn biết, nha đầu đáng giận kia rốt cuộc tìm anh vì chuyện quan trọng gì!

Cuối cùng điện thoại của Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng vang lên, vừa nhìn, là đại thiếu gia gọi tới.

"Anh ở đâu vậy? Tại sao không nghe điện thoại?" Cô mở miệng chất vấn.

"Có chuyện gì?" Ôn Cận Thần cố nén giọng mình.

"Tại sao anh lại muốn để đuổi việc dì Quế?" Nguyên Nguyệt Nguyệt hỏi, "Là tôi tự nghĩ cách chạy trốn, liên quan gì đến dì ấy? Anh nhốt tôi lại mấy ngày cũng được, chỉ cần đừng đuổi dì ấy!"

Mắt Ôn Cận Thần hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé phía trước, nói nhỏ: "Là dì ấy chủ động đưa đơn từ chức cho tôi."

Nguyên Nguyệt Nguyệt bĩu môi, "Vì sao?"

"Bởi vì cô chạy trốn, bôi đen cách làm việc không chút cẩu thả bao nhiêu năm qua của dì ấy." Anh hung hăng giải thích.

Nguyên Nguyệt Nguyệt sửng sốt.

Hoá ra, là tại cô?

"Đừng để dì ấy đi!" Nguyên Nguyệt Nguyệt nóng lòng, "Dì Quế làm việc rất tốt! Thật đấy! Đều là tôi sai, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, anh đừng để cho dì ấy đi!"

Ôn Cận Thần không nghĩ tới, nha đầu kia tới tìm anh là vì chuyện của dì Quế.

Cô đã khoẻ hơn chưa?

Chân còn đau hay không?

Hôm qua mới bị cảm nắng, nay lại tới đây phơi nắng sao?

Sao dì Quế lại để cho cô ra ngoài?

"Coi như tôi xin anh đi!" Không nghe thấy đối phương trả lời, Nguyên Nguyệt Nguyệt càng thêm sốt ruột, "Anh phạt tôi đi! Đừng phạt dì ấy! Anh muốn tôi làm gì cũng được!"

Biểu cảm nghiêm khắc của Ôn Cận Thần chợt biến đổi, "Thật sự là làm gì cũng được?" Giọng nói tràn đầy thâm ý.

"Cái này......" Nguyên Nguyệt Nguyệt lúng túng, "Hôm đó tôi..... Hình như đã làm chuyện không nên làm.... Thật ngại quá.. Nếu anh muốn đánh lại, tôi.... Cũng chấp nhận."

Ôn Cận Thần nhướng mày, hoàn toàn không hiểu những lời loạn xạ mà cô đang nói.

Tâm trạng kỳ dị lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Anh không cho tôi ra ngoài hai ngày! Anh có biết là bởi vì anh, mà tôi đã mất việc làm, còn thiếu chút nữa là chết rồi! Nếu không phải đại thúc của tôi cứu tôi, thì tôi cũng không biết hôm nay có thể nhìn thấy mặt trời hay không nữa!" Nguyên Nguyệt Nguyệt lầm bầm.

"Đại thúc của cô?"

"Đúng thế!" Khoé môi Nguyên Nguyệt Nguyệt bất giác cong lên.

Nghĩ đến số di động của đại thúc, khuôn mặt lại ảm đạm xuống.

Ôn Cận Thần còn chờ Nguyên Nguyệt Nguyệt nói chuyện liên quan đến đại thúc, nhưng hơn nửa ngày, cô vẫn không nói tiếp.

Nếu không phải nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng uyển chuyển của cô, anh còn nghĩ là cô đã ngắt máy rồi.

Khuôn mặt trầm tĩnh bắt đầu ảm đạm xuống, soái khí như cũ, chỉ là xung quanh như bao phủ sương mù, khiến không khí trở nên ngưng trọng.

Anh thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm phía dưới, quay lại bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong có một chiếc hộp xanh nước biển tinh mỹ¹, mở chiếc hộp ra, trước mắt chính là một chiếc lắc tay màu bạc.

|¹ Tinh mỹ - tinh: tinh xảo, mỹ: hoa mỹ|

Mấy ngày trước khi anh nhìn thấy nó từ lần đầu tiên ở một buổi đấu giá, cảm thấy nhất định cô sẽ thích, anh liền mua, nhưng sau đó có một số chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên chưa có thời gian để đưa cho cô.

Bây giờ đến cả lý do để có thể gặp cô mà anh cũng để lỡ mất.

"Thiếu gia." Nguyên Nguyệt Nguyệt đánh lên tinh thần, "Tóm lại, chúng ta coi như huề nhau, xin anh để dì Quế ở lại đi, được không? Tôi sẽ rất biết ơn anh!"

"Cô là nữ chủ nhân của nhà này." Ngữ khí Ôn Cận Thần có chút phức tạp, "Chuyện như thế này, tự cô quyết định."

"Thật sao?" Ánh mắt Nguyên Nguyệt Nguyệt tràn đầy vui sướng, "Thật tốt quá! Tôi biết anh là một người tốt mà! Bao giờ anh trở về, tôi sẽ mời anh ăn cơm!"

Ôn Cận Thần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt điện thoại.

Nghe thấy tiếng "tút tút tút" vội vàng, Nguyên Nguyệt Nguyệt âm thầm oán trách câu "Không lễ phép", tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cô lại ngước mắt nhìn toà nhà to lớn này, trong đáy lòng thầm tán thưởng.

"Có nhiều tiền thật tốt! Hahahaha...."

Cô mơ hồ cười, chuẩn bị về, bảo vệ liền chạy tới.

"Phu nhân, cái này là Tổng giám đốc tặng cô." Ngữ khí bảo vệ hoàn toàn thay đổi.

Nguyên Nguyệt Nguyệt nhận đồ, là một đơn từ chức và một chiếc hộp trang sức.

Đơn từ chức là dì Quế viết, còn hộp trang sức là một chiếc lắc tay màu bạc, rất nhỏ, ở giữa có vài viên đá nhỏ hình ngôi sao, dưới ánh mặt trời, lấp lánh xinh đẹp.

Nguyên Nguyệt Nguyệt mang theo hai món đồ trở về nhà với tốc độ nhanh nhất, đưa hết cho dì Quế, rồi mới nghiêm túc nói: "Thiếu gia nói, cháu là nữ chủ nhân của nhà này, cho nên, bây giờ, cháu không chấp nhận đơn từ chức của dì! Dì Quế, dì tiếp tục làm việc ở đây đi!"

"Thiếu phu nhân, cái này..... "

"Là cháu sai, cháu không nên chạy đi." Khuôn mặt Nguyên Nguyệt Nguyệt như sắp khóc, "Dì Quế, dì không chịu ở lại, bởi vì dì không muốn tha thứ cho cháu, đúng không?"

"Đương nhiên không phải rồi!"

"Vậy dì ở lại đi!" Nguyên Nguyệt Nguyệt xé nát đơn từ chức của dì, vứt vào thùng rác, "Dì Quế, cháu đảm bảo, cháu sẽ không bao giờ trốn đi nữa!"

"Nhưng..... " Dì Quế cười cười, chỉ vào chiếc lắc tay, "Đây là cái gì?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt cũng rất hiếu kỳ, "Thiếu gia đưa cái này và đơn từ chức của dì cho cháu, chẳng lẽ không phải của dì sao?"

"Đây chính là quà thiếu gia tặng thiếu phu nhân!" Dì Quế chợt bừng tỉnh, "Thiếu phu nhân, cô mau đeo đi!"

"Tặng cháu?" Nguyên Nguyệt Nguyệt vừa lắc đầu vừa lui về sau, "Đây là tặng dì mà!"

"Thiếu phu nhân!" Dì Quế cười bất đắc dĩ, "Cái lắc tay này là kiểu dáng của thiếu nữ mà, sao có thể là tặng tôi được chứ?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt không tin, "Nhưng anh ta để cháu đứng dưới cổng công ty, còn không chịu gặp cháu, sao có khả năng sẽ đưa lắc tay cho cháu chứ?"

Dì Quế nhíu mày, "Thiếu gia không chịu gặp cô?"

Nguyên Nguyệt Nguyệt gật đầu.

Dì Quế thở dài, lại nói: "Thiếu phu nhân, nếu cô rảnh thì đi tìm đại thúc của cô chơi đi! Tôi nhìn ra là đại thúc của cô thực sự rất quan tâm cô."

"Đều là hành động giả dối!" Nguyên Nguyệt Nguyệt cắn nhẹ môi lẩm bẩm, giọng nói có chút u buồn, "Chú ấy thay số điện thoại cũng không có nói với cháu!"

"Vậy thì tìm thiếu gia đi!" Dì Quế tiếp tục đề nghị, "Thiếu gia thật ra thì rất dễ chung sống!"

Nguyên Nguyệt Nguyệt xấu hổ nhìn dì Quế, đây là dì ấy đang đẩy cô vào lòng của đàn ông sao?

Cô lại nhìn về phía lắc tay.

Tặng cho cô?

Cô thực sự không thể nào đoán được tâm tư của đại thiếu gia!

[20:17 22.7.2018 ♈]

Trăm lối đi chỉ mong một lối về
Trăm người cần chỉ muốn một người mong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro