Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——————–
Editor: Thâu
———————
Ngồi yên lặng cùng Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng tỏ ra hơi chật vật .

Áo sơ mi màu trắng đầy nếp nhăn cùng với chiếc quần tây cao cấp cũng không thể nhìn ra đẳng cấp. Bạch Trọng Lãng ngồi bên giường, hai bàn tay nắm chặt, đáy mắt hiện đầy tơ máu, hình như mấy đêm chưa chợp mắt.

"Xin lỗi, em không biết là anh, em còn tưởng anh trai phái người hầu tới đưa cơm." Bạch Trọng Lãng biết rõ vừa rồi Phong Thiên Tuyển đã ra tay rất nhẹ.

Những người lấy được đao từ trong tay Phong Thiên Tuyển thật sự rất ít người, mặc dù có, sợ rằng bây giờ cũng đã ở dưới đất an nghỉ .

Phong Thiên Tuyển quan sát hắn, bên môi cười lạnh như ẩn như hiện: "Chỉ vì một người đàn bà mà trở thành như thế này sao?"
"Trạm Lam không giống như những người khác! Em yêu cô ấy!"

Nghe Phong Thiên Tuyển nói bằng giọng khinh miệt, Bạch Trọng Lãng bỗng nhiên kích động nên nhất thời đã quên thân phận của Phong Thiên Tuyển, căm giận nhìn thẳng hắn.

"Yêu?" Dường như hắn nghe được cái gì buồn cười, Phong Thiên Tuyển nói: "Yêu đến mức nào?"

"Em có thể chết vì Trạm Lam!" Bạch Trọng Lãng kiên định nói.
Phong Thiên Tuyển gật gật đầu, bỗng nhiên nhặt chiếc dao dưới đất. Bạch Trọng Lãng không kịp đoán được hắn rốt cuộc muốn làm gì, trước mắt ánh sáng bạc đã chợt lóe, một giây sau, lưỡi dao đã kề bên cổ hắn.

Nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại khiến da trở nên nhạy cảm. Bây giờ chỉ cần hắn hơi cử động, chiếc dao này sẽ ngay lập tức cứa vào cổ hắn.

"Vậy chết đi cho anh xem, anh tin mày, có khi còn giúp cầu xin anh mày đấy!"

Bạch Trọng Lãng ngừng thở, cử động một chút cũng không dám.
Nụ cười lạnh lẽo hiện lên khóe miệng Phong Thiên Tuyển : "Nhìn xem, muốn chết thật sự cũng rất khó khăn , đúng không?"

Ném con dao sang một bên, Phong Thiên Tuyển vẻ mặt như không nói: "Sau này không nên đơn giản nói chữ này, trừ phi mày thực sự không muốn sống. Hơn nữa, vì một người đàn bà, thật không đáng."

Nói xong, hắn xoay người rời đi. Tay nắm lấy nắm đấm cửa lạnh lẽo. Chợt phía sau truyền đến âm thanh uể oải của Bạch Trọng Lãng: "Em thật ra không phải sợ chết, chỉ là không muốn chết như vậy. Nếu như em chết, trên thế giới này chắc hẳn sẽ không có người yêu thương cô ấy."

Nhìn bóng lưng Phong Thiên Tuyển, Bạch Trọng Lãng nói: "Trạm Lam thật ra rất khác so với những cô gái khác, chí ít, cô ấy không phải là loại con gái mà mọi người thường tiếp xúc. Cô ấy rất đẹp, cũng rất đặc biệt, nếu không, anh em tại sao lại có thể trăm phương ngàn kế cản trở em chứ?"
Phong Thiên Tuyển đột nhiên phát hiện ra một điều không thích hợp, hơi quay người lại, nhíu mày: "Là sao?"

Bạch Trọng Lãng lộ ra một nụ cười khổ: " Hai anh em Bạch gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Bởi vì anh em cũng đi gặp cô ấy vài lần, cuối cùng anh ấy cũng yêu Trạm Lam. Lúc trước, em muốn cái gì anh ấy đều nhường, nhưng lần này, Trạm Lam lại thành ngoại lệ."

______

Thấy Phong Thiên Tuyển từ trên lầu đi xuống, Bạch Trọng Nhiên đem rượu trong chén một hơi cạn sạch: "Trọng Lãng đã nói với anh, đúng không?"

Phong Thiên Tuyển nhíu mày, hắn chưa từng thấy Bạch Trọng Nhiên lực bất tòng tâm như thế này.

"Chỉ tiếc, cô ấy không yêu bất kỳ người nào trong chúng tôi, cũng không cho chúng tôi đi quấy rầy cô ấy. Nếu không thể cùng cô ấy ở một chỗ, chí ít đây là điều duy nhất tôi có thể làm vì Trạm Lam, khiến Trọng Lãng không thể đi tìm cô ấy."

Nói xong, Bạch Trọng Nhiên liếc hắn một cái: "Khuyên anh một câu, tốt nhất là đừng đi tìm cô ấy, nếu không anh cũng sẽ thành như tôi ngày hôm nay."

Phong Thiên Tuyển trầm mặc trong chốc lát, rồi mở miệng: "Cho tới nay, chưa ai có thể làm cho tôi thay đổi cả."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro