Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thâu

————————-

Trên xe trở về, Ronny không ngừng liếc trộm người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần qua kính chiếu hậu.

Ngoài cửa, những chiếc xe vội vã đi qua, đám mây hồng chiếu vào từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt dường như khiến người ta có thể thấy được vẻ sắc bén, anh tuấn, khóe môi đang mím chặt của anh ...

Cuối cùng, Phong Thiên Tuyển cũng mở mắt ra, con ngươi đen mang vẻ trấn tĩnh: "Dừng ở phía trước đi, cắt đứt mấy xe đằng sau rồi quay lại."

Hóa ra, hắn sớm đã biết.

Ronny im lặng gật đầu, cho dừng xe ở ven đường, đợi Phong Thiên Tuyển xuống xe, sau đó tăng tốc thật nhanh. Chiếc xe thể thao cao cấp gầm lên, chưa đến năm giây, phía sau đã có xe đuổi theo.

_________

Hôm nay, đối với Giang Trạm Lam là một ngày đặc biệt, văn phòng luật sư Thanh Dương đã chính thức nhận lời, hi vọng tháng sau cô có thể đến văn phòng để thực tập, đây chính là cơ hội mà nhiều sinh viên mơ ước. Vì thế cô mới đi mua bánh ngọt đên nhà Chu Hân Nhã để chúc mừng.

Đối diện nhà ga, lúc đang chờ đèn xanh Trạm Lam mở ví da tìm tiền lẻ. Lúc đèn tín hiệu nhảy sang màu xanh, cô vội vã cất ví tiền, nắm tiền xu trong tay nhưng không biết thế nào lại rơi xuống, lăn vào sâu trong con ngõ.

Vô thức Trạm Lam đuổi theo nhưng đồng tiền xu kia như cố ý lăn về phía trước không dừng lại khiến cô bắt mấy lần đều không được. May mà trong ngõ kia rất tối, nếu không, có người nhìn thấy thì thật sự rất mất mặt.

Cuối cùng, cô dùng giày dẫm lên đồng tiền xu, đồng tiền dừng lại, Trạm Lam cười đắc ý, nói: "Cuối cùng cũng bắt được, khỉ thật!"

Cúi người, nhặt tiền xu lên. Bỗng Trạm Lam thấy một điều kì lạ. Hơi ngước mắt, cô nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng. Chậm rãi ngẩng đầu lên, Trạm Lam thấy một đôi chân dài, thẳng tắp, một thắt lưng hoàn mĩ và một lồng ngực kiên cố. Nhất thời, Trạm Lam thấy thật lưu luyến nhưng chỉ trong chốc lát, cô chợt nhìn vào đôi mắt đen thẳm kia.

Cô suýt nữa hét to nhưng lại bị người đàn ông kia dùng tay bịt miệng. Bọn họ áp sát vào nhau đến nỗi cô còn có thể thấy rõ mùi rượu trên người hắn tràn đầy dụ hoặc. Mặc dù đang là mùa hạ nhưng đầu ngón tay của hắn lại vô cùng lạnh lẽo.

Sự im lặng đáng sợ bao trùm khiến họ dường như chỉ cảm nhận được tiếng hít thở.

Lúc này, hàng loạt tiếng bước chân vang lên.

"Lão đại nói hắn ở đây nhưng sao chiếc xe kia lại không có ai."

"Chúng ta không thấy hắn xuống xe mà, hay là tin tình báo sai?"

"Mặc kệ lầm hay không, hôm nay là cơ hội tốt, nhất định phải bắt được hắn cho tao. Nếu hắn trở về, chúng ta sẽ chịu không nổi. Bọn mày, đi vào ngõ nhỏ bên kia tìm, tao cùng anh Long đến quán bar đối diện xem thử."

Trạm Lam không biết từ "hắn" có phải người đàn ông trước mắt này hay không. Ánh sáng không được rõ lắm nhưng cũng đủ để cô nhìn thấy hắn khẽ nhếch mày, đôi môi cười đầy vẻ khinh miệt và hứng thú.

Đến lúc này, hắn không có chút hoang mang nào hay sao?

Trái ngược với hắn, cô lại cảm thấy sợ hãi, những người đó trông giống đầu gấu, nếu bắt được hắn hậu quả có thể là gì? Mà cô hiện tại lại đang cùng một chỗ với hắn, ai biết những người đó có thể nghĩ lầm cô là đồng bọn của hắn, sau đó sẽ bắt cô cùng với hắn?

Vì thế, phải mau chạy thôi.

Nháy mắt với hắn, hắn nhìn cô và sau đó hắn thật sự thả cô ra.

Cuối cùng cũng được tự do, Trạm Lam liền vung tay, tát người đàn ông kia một cái.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro