Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không kinh ngạc. Cô im lặng, nhìn thẳng qua gương.

Khóe môi Phong Thiên Tuyển cong lên, hắn nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ thâm trầm xen lẫn chút thưởng thức.

"Cô không hỏi tại sao tôi lại ở trong này à?" Hắn nói.

"Anh muốn đến thì sẽ có cách. Hơn nữa nơi này là nơi công cộng."

Trên người hắn trời sinh đã có một loại khí chất khiến ai cũng phải sợ sệt khi đứng đối diện mà loại nhà giàu mới nổi mãi mãi sẽ không bao giờ có thể sánh ngang với những người mang dòng dõi quý tộc.

Người đàn ông trước mặt này không cần phải mở miệng cũng khiến người khác dường như đang phải chịu một sức mạnh vô hình tỏa ra trên người hắn.

Mặc dù cô không thể phân biệt được tất cả các loại người nhưng ít ra cũng biết được ai có thể làm bạn, ai không thể chọc vào.

Đương nhiên, anh ta thuộc loại người thứ hai.

Phong Thiên Tuyển nhướng lông mày, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy trong túi một chiếc bật lửa. Tách một cái, ngọn lửa hiện lên.

Việc này khiến cô cực kì ghét. Anh ta đang ở trong phòng người khác, làm những việc khác thường như vậy. Tại sao hắn vẫn thoải mái như thế chứ? Nếu không phải đang trong tình cảnh này, chắc chắn cô sẽ trầm trồ mà chiêm ngưỡng mất.

"Hạ Liên Triết, Hạ Thanh, công ty bất động sản nhỏ." Hắn nói: "Gia thế không tồi nhưng Bạch Trọng Lãng rõ ràng có tiền đồ, tương lai hơn hẳn hắn. Sao cô lại có thể từ chối Trọng Lãng ?"

Cô liếc mắt nhìn hắn rồi tiêp tục tháo vòng cổ: "Mặc dù tôi không cao quý nhưng cũng không đến mức tầm thường như vậy."

"Chẳng lẽ......" Hắn cười: "Cô đang đợi người tốt hơn sao?"

Trạm Lam cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cắn răng nói: "Thế anh muốn làm gì? Nếu anh đến chỉ để giễu cợt, châm chọc tôi, thì mời anh ra ngoài. Mặc dù tôi không trông mong gì anh cảm ơn, nhưng ít ra thì đừng có đến đây nữa."

Hắn dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nói: "Bố là Giang Đắc Ích, giáo viên nhân dân, năm năm trước chết vì bệnh tim đột phát. Mẹ là Lưu Hân, y tá, chín năm trước chết vì tai nạn xe cộ để lại một đứa con gái mười lăm đang học cấp hai."

Sắc mặt Trạm Lam trở nên tái nhợt, một lúc sau mới nói được một câu: "Anh điều tra tôi?"

Phong Thiên Tuyển không phủ nhận: "Muốn đạt được mục đích, đương nhiên phải tìm hiểu rôi. Nếu không chỉ có tổn thất mà thôi."

Lời nói của hắn rõ ràng như thế, sao cô lại còn hỏi nữa chứ ?

"Anh đến đây để nói với tôi những lời này sao?"

Hắn cười nhạt, lắc đầu, đứng dậy, giọng mang vẻ đáng tiếc: "Chính xác mà nói, tôi đến đây chỉ để giúp cô xác định lại thôi. Chỉ cần tôi muốn, tôi có hàng vạn cách đem cô về nhưng tôi lại không muốn tốn nhiều thời gian chơi trò này."

Cuối cùng, hắn nói: "Đây là một cơ hội tốt, suy nghĩ kĩ đi."

Trạm Lam trừng mắt, nắm chặt tay. Bởi vì cô sợ một giây sau chính cô sẽ xông lên xé toang bộ mặt cười giả dối của hắn.

"Tôi không phải loại dễ dàng như vậy thỏa hiệp như vậy."

"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy." Anh ta vừa cười vừa nói.

Sau đó hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài, khi hắn mở cửa, Trạm Lam nói: "Ta không là con mồi của anh."

"Cô đương nhiên không phải." Phong Thiên Tuyển cười nhạt, châm chọc nói: "Đàn bà đối với tôi, chẳng qua ... chỉ là đồ chơi mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro