1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, khu phố sầm uất giờ phủ một màu đen tĩnh mịch. Cả thành phố bị một màu đen nhấn chìm, màu đen của sự huyền ảo, cũng là màu đen của sự sa hoa, lộng lẫy. Không khí ngột ngạt tỏa ra bốn phía, bao trùm hết mọi ngóc ngách

Quán bar Tian, thành phố Thiên Tân

Sự huyền ảo của màn đêm cộng thêm ánh đèn neon huyền diệu càng làm tăng thêm vẻ xa hoa cho bữa tiệc. Trong phòng VIP tráng lệ, rất nhiều các nhân vật nổi tiếng cùng các mĩ nữ đang cùng nhau đưa đẩy. Tiếng nhạc trở nên rất chói tay, khiến không khí vô cùng náo nhiệt, đây là nơi ăn chơi lí tưởng dành cho các cô cậu ấm

Vang đỏ sóng sánh được nữ phục vụ ăn mặc gợi cảm rót vào ly. Nơi đây không chỉ dành cho những chàng trai, cô gái sinh ra ở vạch đích mà còn là nơi để những thiếu nữ mới lớn một bước lên mây

Ở một góc khuất của quán bar, một chàng trai bóng dáng cao lớn đang khoác trên mình bộ âu phục bản giới hạn, càng làm tôn lên nhưng đường cong quyến rũ của cơ thể. Chàng thiếu niên mới chỉ trạc hai mươi ba tuổi nhưng đã có khí chất cao lãnh, lạnh lùng, khuôn mặt điển trai. Ánh đèn mờ ảo như có như không chiếu vào khuôn mặt càng lộ rõ vẻ cao quý. Anh ngả người trên ghế Sofa, tay nâng ly whickey, nhấm nháp từng ngụm. Anh đang trầm tư suy nghĩ gì đó thì một thiếu niên đi đến, ngồi phịch xuống bên cạnh, giọng điệu bỡn cợt hỏi:

"Hàn thiếu gia, cậu hoàn lương rồi sao?"

Đây là Hàn Băng Phong, thiếu gia duy nhất của tập đoàn Hàn thị, tập đoàn lớn nhất cả nước, một người nổi tiếng ăn chơi trác tán. Còn người vừa hỏi là Lâm Dương,cũng là thiếu gia của Lâm Thị, bạn thân của hắn.

"Hôm nay, không có hứng thú!" anh lạnh nhạt trả lời, tay lại đưa ly whickey lên miệng, nhấp một ngụm

"Oh, một người như cậu đến nơi này mà còn nói không có hứng thú, đúng là không biết ngượng mồm"

Thấy anh im lặng, Lâm Dương lại tiếp tục tra hỏi

"Có phải là nhìn trúng cô gái nào rồi hay không, hay là cậu đang tương tư người nào, thậm chí là bị người ta từ chối?"

Đối mặt với khuôn mặt hí hửng của Lâm Dương, anh chỉ xem đó sự phiền não, tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu, im lặng. Sự im lặng kéo dài gần nửa ngày, Hàn Băng Phong mới nhàn nhạt mở miệng

"Tớ sắp kết hôn"

Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức thu hút nhiều ánh nhìn nghi vực của tất cả mọi người trong quán bar. Có sự ngỡ ngàng, có sự tò mò, cũng có những ánh mắt đầy tiếc nuối của những tiểu thư khuê cát. Một công tử nổi tiếng ăn chơi trác tán cũng có ngày hoàn lương lấy vợ, quan trọng hơn cả là Lâm Dương cũng không biết người anh lấy là ai, vì trước nay anh chỉ xem phụ nữ là một món đồ chơi qua đường, chơi xong thì quăng một cọc tiền rồi đường ai nấy đi. Phụ nữ muốn lên giường với anh không phải là khó, chỉ cần ăn mặc gợi cảm một chút, khuôn mặt xinh đẹp một chút là có thể được đại thiếu gia bao dưỡng một đêm.

Trước đây quả thực anh có yêu một cô gái tên Tuyết Kì, trong trí nhớ của anh thì đó là một cô gái dịu dàng, ôn nhu. Khuôn mặt đúng là xếp vào hàng mĩ nữ. Anh và cô ta yêu nhau được một năm thì cô ta đột ngột sang Mĩ với lí do chưa quên được người cũ, cũng không để lại cho anh một lời nhắn. Từ đó anh sống đúng bản chất của một kẻ ăn chơi, cả ngày đều ở quán bar, say sỉn đến nửa đêm rồi ôm gái về nhà, cuộc sống của anh dần dần trở nên tăm tối

Trước những ánh nhìn tò mò, hiếu kì của mọi người, Hàn Băng Phong mảy may không chút bận tâm. Vẫn là Lâm Dương không giấu nổi sự tò mò, giọng điệu hí hửng hỏi

"Là tiểu thư của gia đình nào mà khiến cậu trở nên như vậy, còn muốn kết hôn, thật đúng là khiến người ta bất ngờ nha?"

"Chắc hẳn là một mĩ nữ, gia thế cũng xếp vào hàng khủng đi"
Một người nọ cũng mạnh dạn lên tiếng

"Có thể khiến Hàn thiếu gia mê mệt như vậy, chắc chắn không phải người tầm thường"

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Xung quanh đều là những lời bàn tán sôi nổi. Có người nói "có lẽ là tiểu thư của tập đoàn Đường thị", cũng có người nói "Là Băng Băng của tập đoàn Băng thị". Nhưng không một ai có thể đoán ra người đó là ai. Anh cũng không lên tiếng giải thích, chỉ tập trung uống hết ly rượu đỏ chói trên tay mình. Đợi cho cuộc thảo luận sôi nổi dần dần đi vào hồi kết, Hàn Băng Phong mới đứng lên, đưa tay cầm lấy chìa khóa xe, hiên ngang bước qua mọi người đi về phía cánh cửa. Không quên để lại cho mọi người một câu

"Là Hạ Mộc của tập đoàn Hạ Thị"

Lại một cuộc thảo luận sôi nổi nữa nổ ra, có người nói từng nhìn thấy vị tiểu thư đó vài lần, rất xinh đẹp, cũng có người nói tính tình nhạt nhẽo, không có gì thú vị. Anh vẫn chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, bỏ đằng sau những lời nói bóng gió, tiến ra xe, mở cửa, khởi động máy, lao vun vút về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro