4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi đi một cách lạnh lùng và nhanh chóng, thoáng chốc cái ngày mà cô không mong đợi nhất cũng đã đến. Hôm nay cô sẽ chính thức trở thành người nhà họ Hàn, trở thành thiếu phu nhân của Hàn gia. Cảm xúc thật khó tả, quả thực cô không muốn lấy Hàn Băng Phong, cũng chẳng muốn cái danh thiếu phu nhân gì đó, nhưng trong lòng cô đã ngầm chấp nhận chuyện này, không còn phản đối kịch liệt như trước đây nữa

Trên tầng 20 của tòa cao ốc rộng lớn, Hạ Mộc mặc chiếc váy cưới của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, gương mặt ủ rũ, có đánh tầng phấn này lại thêm một tầng phấn khác cũng không giấu nổi sắc mặt tái nhợt, không có sức sống của cô.
Trong sảnh đường rộng lớn, cô đã đứng chờ hơn 15p nhưng Hàn Băng Phong vẫn chưa thấy xuất hiện. Cũng đúng, có lẽ anh thực sự không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra vì sau lần gặp đó, cô và anh vẫn chưa gặp lại nhau. Ảnh cưới cũng không có, cô thực sự cảm thấy cuộc đời mình đen tối. Đứng đó, hứng chịu những lời rèm pha của mọi người, cô rất muốn chạy trốn, thoát khỏi cái thế giới này

Chờ đến khi mọi người đều nghĩ rằng chú rể sẽ không đến nữa, thì cánh cổng lớn mở ra, một người đàn ông mặc lễ phục đi đến, một tay đúc túi quần, ngũ quan trầm ổn, khóe môi nở một nụ cười bí hiểm. Quả thực, người con trai này rất đẹp đó là suy nghĩ ngay lúc này của cô, nhưng nó đã sớm bị gạt bỏ sang một bên vì cô biết anh là người cô không thể yêu. Anh tiến đến bên cô, kéo bàn tay cô khoác lên tay anh, lực đạo có chút mạnh mẽ, khiến cô hơi đau. Hai người khoác tay nhau đi qua con đường rải thảm đỏ, tiến đến sân khấu, anh vẫn không nói một lời, khuôn mặt tựa như băng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình dần dần hạ xuống, đợi đến khi giọng nói của cha sứ vang lên cô mới hoàn hồn

"Hàn Băng Phong, con có đồng ý lấy Hạ Mộc làm vợ ? Cho dù cô ấy ốm đau hay bệnh tật, giàu hay nghèo, con vẫn luôn bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy, cùng nhau trải qua thăng trầm của cuộc sống?"

Không có tiếng nói vang lên, anh không trả lời, cũng không gật đầu, chỉ đứng yên ở đó. Im lặng gần nửa ngày, Hàn Băng Phong mới miễn cưỡng cúi đầu, coi như đồng ý. Nhưng cô biết bản thân anh đang rất hận cô, vì cô nhận ra từng vệt máu hằn sâu trong đôi mắt anh

"Hạ Mộc, con có đồng ý lấy Hàn Băng Phong làm chồng? Dù ốm đau hay bệnh tật, dù giàu hay nghèo vẫn luôn bên cạnh anh ấy?"

"Con đồng ý" Cô nhẹ nhàng trả lời

"Vậy, ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng"

Lời nói vừa dứt tiếng vỗ tay từ dưới khán đài vang lên, mọi người đều vui vẻ, nói cười. Duy chỉ có cô và anh mới biết cảm xúc hiện tại của hai người là gì: là đau khổ nơi cô, là nỗi chán ghét nơi anh. Trong mắt mọi người, đây là một tình yêu đẹp đẽ, khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng thực chất, nó lại là sự dàng buộc giữa hai người không hề yêu nhau và được bao bọc hoàn hảo bằng một cuộc hôn nhân thương mại. Giờ cô đã biết được: thế giới này thực sự rất giả tạo

Lễ cưới kết thúc, cô được đưa đến một ngôi biệt thự phía Tây thành phố, đây là nhà riêng của anh, ngồi trong căn phòng rộng lớn, xa hoa, tông chủ đạo là đen trắng, thật chẳng có chút không khí nào của ngày đại hôn. Chờ đến nửa đêm vẫn chưa thấy anh quay lại, cô mới yên tâm đi tẩy trang và thay quần áo, rồi bước lên chiếc giường bản giới hạn nhưng vẫn không sao ngủ được. Đến khuya, tiếng xe chạy từ sân vào gara làm cô thức giấc, anh đã về. Một người giúp việc chạy ra mở cửa, cầm áo khoác cho anh, cung kính nói:

"Thiếu gia"

Hàn Băng Phong gật nhẹ đầu, nới lỏng cà vạt, đi thẳng lên lầu. Đẩy cửa bước vào, mùi rượu xộc thẳng vào căn phòng. Cô đứng đó, im lặng nhìn con người trước mặt. Tay anh day day trán, do tác dụng của rượu làm đầu óc anh choáng váng. Chỉ cần nhìn thấy cô anh đã chán ghét và ghê tởm! Anh đang có dự định đi Mỹ để tìm người anh yêu Tuyết Kì, nhưng lại bị cô ngáng chân, điều này làm anh rất bực bội. Hàn Băng Phong nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười bí hiểm

"Vào được Hàn gia cũng xem như cô giỏi, tối nay phục vụ tôi cho tốt"

Hạ Mộc đờ người, anh nói vậy là có ý gì, không lẽ anh muốn làm vậy với cô, không được, sao cô có thể giao lần đầu tiên của mình cho hắn, một người cô không yêu. Không để cho cô nghĩ thêm, Hàn Băng Phong đã lao đến áp sát cô, đẩy cô ngã xuống gường còn mình đè lên người cô. Đôi môi anh đặt lên môi cô, điên cuồng chiếm hữu. Không hiểu sao anh không chế ngự được bản thân mình, đầu lưỡi tùy ý mà tiến vào miệng Hạ Mộc, tùy ý mà mút hương thơm ngọt ngào này. Giờ đây nó tràn đầy mê hoặc và hấp dẫn, nhẹ nhàng ngửi thì có một mùi hương rất thơm

"Đừng mà, không...không..."
Hạ Mộc giùng giằng đẩy anh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro