Chương 36: Nỗi Đau Của Em (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái cảm giác được đánh máy chữ Park Ji Yeon nó tuyệt vời làm sao! *chấm nc mắt*

_______________________________________________________________

Buổi chiều, Eun Jung cùng Na Hyun Jung, hay từ bây giờ trở đi nên gọi là Park Ji Yeon ngồi dưới bóng cây bên ngoài trường trung học.

Eun Jung vặn nắp chai nước đưa cho cô, "Chúng ta đã đi hết trường cấp một và cấp hai rồi, em có cảm nhận gì không?"

Ji Yeon cầm chai nước uống một ngụm lớn, dõi mắt về phía trước, "Cảm giác hơi mơ hồ nhưng rất đỗi thân quen."

Eun Jung không nói gì thêm. Nếu có thể khiến cô được an ủi, chị nguyện cùng cô đi bất cứ nơi đâu.

Một lúc sau, Ji Yeon lục túi áo, móc ra một thứ đặt lên đùi. Cô lại tiếp tục lục tìm túi bên kia, lấy ra vài thứ. Eun Jung đang uống nước, nhìn thấy những thứ này, chị liền dừng động tác.

Ji Yeon chỉ tay vào tấm ảnh, "Đây là ảnh lưu niệm chụp lúc tốt nghiệp cấp hai, em đứng ở hàng thứ hai, không ngờ trong tủ trưng bày của trường vẫn còn lưu lại. Đây là ảnh chụp học sinh tốt nghiệp xuất sắc của trường cấp ba, em thấy ở trong phòng truyền thống của nhà trường. Không ngờ, em cũng là học sinh xuất sắc cơ đấy. Đây là huy hiệu bán tại căng tin của trường..."

Eun Jung nhìn cô chằm chằm. Huy hiệu mua được thì không sao, nhưng ảnh ở tủ trưng bày và phòng truyền thống thì...

"Em lén lấy đấy à?"

Đây không phải là lần đầu Ji Yeon làm chuyện này, cô gật đầu, "Không sao, chắc chắn bọn họ còn lưu một bản, có thể rửa lại hoặc photo. Hiện tại, em vẫn là một cảnh sát nằm vùng chưa được công khai thân phận. Em lấy danh nghĩa gì để xin ảnh? Chỉ có thể ăn trộm thôi."

Giọng điệu của cô rất đáng thương, Eun Jung cất giọng bình thản, "Lấy thì lấy, nó vốn là của em mà."

Ji Yeon cười tủm tỉm. Cô biết, người phụ nữ này còn ngang ngược hơn cô, chắc chắn sẽ dung túng cho hành vi này của cô. Thế là cô lại thò tay vào túi áo, lấy ra một món đồ ăn vặt, đưa đến trước mặt chị, "Em mua ở căng tin đấy. Tự dưng em có cảm giác thân quen khi thấy nó, chắc chắn hồi nhỏ em thích ăn."

Eun Jung chỉ cười cười mà không lên tiếng.

"Tèn ten tén ten!" Cuối cùng, Ji Yeon rút từ túi quần ra một lá cờ nhỏ. Cô cười híp mắt, "Cờ treo trong sân thể dục, em lấy một lá về làm kỷ niệm."

Eun Jung bất động vài giây rồi vừa uống nước vừa mỉm cười.

Ji Yeon tựa đầu vào vai chị, "Chị cười gì thế?"

Eun Jung đặt chiếc chai sang một bên, quay sang nói với cô, "Trước kia, gu của chị chắc là rất kỳ quặc nên mới chọn một người vợ như vậy."

Ji Yeon phì cười, đẩy vai chị, "Chị kỳ quặc thì có."

Điểm đến tiếp theo là nhà Ji Yeon. Đây là khu chung cư lâu đời, đều là những tòa nhà nhỏ sáu, bảy tầng, xung quanh rợp bóng cây xanh, vừa sạch sẽ vừa tĩnh mịch. Hôm nay là ngày thường, mọi người vẫn phải đi làm, buổi chiều ở khu chung cư không một bóng người. Eun Jung và Ji Yeon tránh nơi có camera giám sát, âm thầm lẻn vào tòa nhà.

Đến trước cửa căn hộ, Ji Yeon nhìn thấy ổ khóa phủ lớp bụi dày, chứng tỏ đã lâu không có ai ra vào. Cô bảo Eun Jung canh chừng, còn mình lấy từ trong túi xách ra một sợi dây thép nhỏ, bắt đầu mở khóa. Vài phút sau, một tiếng "tạch" vang lên, cửa được mở ra.

Vào trong nhà, Eun Jung liếc cô một cái, "Em học trò này ở đâu thế?" Ji Yeon cất đồ vào túi, "Em học từ Lão Gong ở đồn Quan Hồ. Đồn của bọn em phải làm hết mọi việc, nhiều lúc còn phải giúp mấy bà nội trợ quên không mang chìa khóa mở cửa nhà."

Hai người vừa nói chuyện cừa quan sát căn phòng một lượt. Đây là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách cũ kỹ. Trong nhà nồng nặc mùi ẩm mốc, chỗ nào cũng phủ đầy bụi. Hai người đeo khẩu trang, đi xung quanh xem xét. Thứ đầu tiên thu hút họ là di ảnh treo trên bức tường đối diện, ảnh bố bên trái, mẹ bên phải. Ji Yeon đứng bất động nhìn ảnh họ hồi lâu.

Bàn ăn được làm từ gỗ thịt vẫn còn nguyên vẹn màu sắc. Góc bàn khắc hàng chữ xiêu vẹo bằng mũi dao, "Ji Yeon đã từng ở đây." Trải qua năm tháng, hàng chữ đã biến thành màu đen cũ kỹ.

Trên cửa lưới ở nhà bếp treo tấm vải hoa văn màu gạo, gian chứa đồ vẫn còn một số đồ chơi trẻ em, trong đó có con ngựa gỗ nhỏ. Đang chăm chú quan sát những thứ này, Ji Yeon đột nhiên cảm thấy đầu đau từng cơn, lập tức bám vào mép cửa. Eun Jung liền ôm cô, "Em sao thế?"

Ji Yeon nhắm rồi lại mở mắt. Có lẽ do tức cảnh sinh tình, trong đầu cô hiện lên một số ký ức mơ hồ, một tâm tình nặng nề nào đó bắt đầu nảy nở.

Cô nhìn thấy mình lúc nhỏ chạy đi chạy lại trong nhà; nhìn thấy mẹ quấn tạp dề nấu nướng trong bếp; nhìn thấy bố vẫn mặc bộ cảnh phục, làm con ngựa gỗ cho cô ở ngoài ban công. Cô cũng nhìn thấy mình đeo cặp sách, cùng bạn học đi từ trường về nhà; nhìn thấy mình cầm di ảnh, tham gia lễ truy điệu của bố, băng rôn treo trong hội trường viết hàng chữ "Tưởng nhớ liệt sĩ Park Byung Yeol"; nhìn thấy mẹ nở nụ cười rạng rỡ khi tham gia lễ tốt nghiệp cấp ba của cô...

Cuối cùng, Ji Yeon nhìn thấy cảnh mình ở bên cửa sổ phòng ngủ, ngó ra bên ngoài. Dưới nhà, Eun Jung mặc đồng phục cảnh sát, tựa vào thân cây, ngẩng đầu cười với cô.

Ji Yeon nhắm mắt vài giây rồi ngoảnh đầu về phía Eun Jung. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng đường nét không còn vẻ non nớt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Cô liền giơ tay ôm chị, "Eun Jung, bây giờ em chỉ còn mình chị mà thôi."

Eun Jung ôm chặt Ji Yeon vào lòng rồi cúi xuống hôn cô. Một lúc sau, chị mới buông người cô.

Tiếp theo, Ji Yeon tìm thấy mấy quyển album trong phòng ngủ, đều là ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của cô, trong đó có nhiều tấm chụp chung với bố mẹ. Cô liền bỏ album vào túi xách.

Cuối cùng, cô phát hiện trong tủ quần áo có rất nhiều bộ váy màu sắc sặc sỡ nhưng đã cũ và bám đầy bụi.

"Em có mang đi không?" Eun Jung hỏi.

Ji Yeon ngắm một lúc rồi lại đóng cửa tủ, "Em nghĩ nên để lại ở đây. Chúng thuộc về Park Ji Yeon năm mười tám tuổi."

Hai người về đến khách sạn mới hơn bốn giờ chiều. Việc đầu tiên Ji Yeon làm là mở vali, lấy ra bộ váy mà Eun Jung mua cho hôm trước. Cô đóng kín rèm cửa sổ, mặc vào người. Sau đó, cô bật đèn, đứng soi gương, hài lòng gật đầu.

Eun Jung ngồi ở mép giường, cười hỏi, "Sao tự nhiên em lại mặc váy?"

Ji Yeon đi đến bên cạnh chị, chống một chân lên giường, đặt một tay lên đùi. Rõ ràng là trang phục đầy nữ tính nhưng bộ dạng của cô lại rất lưu manh.

"Em muốn trả thù." Cô nói rành rọt từng từ một, "Em phải sống thật tốt mới được."

Eun Jung cười cười, kéo Ji Yeon ngã xuống giường. Người con gái vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo này càng khiến chị say mê. Trong căn phòng ấm cúng lại diễn ra cảnh quấn quýt nóng bỏng, chị khiến cô thở hổn hển, khiến cô tạm thời quên đi phiền não, chỉ nhớ đến sự chiếm hữu của chị mà thôi.

Hơn sáu giờ tối, Ji Yeon dậy đi tắm, Eun Jung ngồi trên giường trầm tư một lúc rồi bấm di động.

"Soo Hyun! Tôi là Eun Jung. Tôi đã về Seoul rồi."

Ở đầu kia điện thoại là một trong những người anh em thân thiết nhất của Eun Jung năm xưa. Nhận được điện thoại của chị, người đàn ông tên Soo Hyun vừa kinh ngạc vừa xúc động.

"Eun Jung, sao tự nhiên cậu lại gọi điện cho tôi."

Eun Jung cười cười, "Không được sao?"

"Được! Tất nhiên được quá đi chứ!" Soo Hyun cười ngoác miệng, "Cậu đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức đi đón."

"Không cần đâu! Cậu hãy chọn địa điểm, gọi cả mấy anh em cùng ăn cơm." Eun Jung nói.

"Tôi biết rồi! Bảy giờ được không? Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu." Soo Hyun tỏ ra nhiệt tình.

Eun Jung, "Được."

Hai người im lặng vài giây, Soo Hyun lên tiếng, "Chúng ta phải mấy năm không gặp rồi nhỉ?"

Eun Jung nhíu mày, đúng là đã mấy năm rồi. Lần gặp trước đó là bốn năm trước, mấy tháng sau khi chị tỉnh lại từ trận hôn mê. Chị vẫn còn nhớ cảnh tượng gặp Soo Hyun và Sung Hyun hôm đó.

Baek Sung Hyun là một người bạn thân khác của chị. Bố mẹ cả hai đều là người có địa vị, nhất là bố Sung Hyun, là quan chức của Cục hình sự thuộc Bộ Công an.

Lúc bấy giờ, sức khỏe của chị đã hoàn toàn bình phục, cũng bắt đầu đi làm. Chị ngày càng xác định sự tồn tại của người phụ nữ trong mơ, nhưng mỗi lần hỏi hai người, Soo Hyun ấp a ấp úng còn Sung Hyun toàn nói không biết. Sau đó, bọ họ đều né tránh câu hỏi của chị.

Thế là một hôm, Eun Jung hẹn bọn họ đến nhà hàng uống rượu. Soo Hyun ra sức nốc rượu cũng không chịu mở miệng tiết lộ bất cứ chuyện gì về người phụ nữ kia, còn Sung Hyun sa sầm mặt, cuối cùng quay sang một bên, né tránh ánh mắt của chị. Anh ta nhấn mạnh, "Eun Jung, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cậu mới tin, người phụ nữ đó không tồn tại. Việc gì cậu phải tự hành hạ bản thân như thế?"

Cả buổi tối hôm đó, lồng ngực Eun Jung tựa như bị khí lạnh lấp đầy. Cuối cùng, chị đập chai rượu xuống đất, ngay trước mặt hai người anh em rồi bỏ đi, đầu không ngoảnh lại. Kể từ lúc đó, chị không một lần liên lạc với bọn họ.

Eun Jung cất giọng từ tốn với người ở đầu kia điện thoại, "Đúng rồi, tôi dẫn bạn gái đi cùng."

Soo Hyun ngẩn người, nở nụ cười vui vẻ, xuất phát tự đáy lòng, "Tốt, tốt quá! Con bé này cuối cùng cũng có chủ rồi. Tôi sẽ đợi gặp em dâu, cậu nhất định phải dẫn đến đấy nhé!"

Sau khi gác máy, Eun Jung ngẩng đầu. Ji Yeon đã từ phòng tắm đi ra ngoài, đang cầm khăn mặt lau khô tóc.

"Chị gọi cho ai thế?" Cô trèo lên giường, tựa vào người chị.

Eun Jung cúi xuống hôn lên má cô, "Một người anh em trước kia."

Ji Yeon phản ứng rất nhanh. Cô sáng mắt, hỏi chị, "Họ có quen em không?"

Eun Jung bình tĩnh đáp, "Chúng ta cứ chờ xem sao?"

Soo Hyun đặt chỗ tại một nhà hàng có kiến trúc cổ xưa nằm ở phía tây thành phố. Ngoài cửa rợp bóng cây xanh, nhìn từ bên ngoài như một phủ đẹ nào đó.

Ji Yeon khoác tay Eun Jung đi vào trong. Ngước nhìn đèn lồng treo trên mái hiên, cô cảm thán, "Nơi này đẹp thật đấy!"

Eun Jung thản nhiên hỏi lại, "Đây cũng coi là đẹp sao? Sau này chị sẽ dẫn em đến những nơi đẹp hơn. Tới lúc đó chỉ sợ em hoa hết cả mắt."

Ji Yeon cười tủm tỉm.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng ăn riêng. Bên trong trang trí càng cổ điển, tinh tế và bắt mắt hơn. Đúng lúc có hai thanh niên trẻ tuổi đi ra ngoài, nở nụ cười tươi rói với bọn họ:

"Ồ! Ham tiểu thư đến rồi!"

"Cuối cùng, hôm nay cũng có dịp gặp chị Eun Jung!"

Hai thanh niên này cũng là con nhà gia thế nhưng Eun Jung và họ không mấy thân quen, chắc Soo Hyun gọi đến góp vui. Eun Jung cười cười, chào hỏi bọn họ.

Nhìn thấy Ji Yeon, họ càng cười tươi hơn, "Chị Eun Jung, đây là bạn gái chị đúng không ạ?"

"Ham tiểu thư đúng là Ham tiểu thư, bạn gái xinh quá đi!"

Ji Yeon nở nụ cười lịch sự, "Các anh quá khen!" Eun Jung cất giọng bình thản, "Cô ấy luôn xinh đẹp như vậy."

Hai thanh niên không nghe ra ý tứ của Eun Jung, nhiệt tình mời hai người vào phòng. Đi qua tấm bình phong là tới một chiếc bàn ăn bằng gỗ sưa đủ ngồi mười người. Trên bàn mới chỉ bày bát đũa và ấm trà tinh xảo. Có hai người đàn ông ngồi bên cửa sổ, đang trò chuyện vui vẻ. Nghe tiếng động, họ đều đứng dậy, dõi mắt về bên này.

Eun Jung lặng thinh. Ji Yeon đứng bên cạnh chị, quan sát hai người đàn ông. Một người mặc comple màu đen, một người khoác áo gió. Họ tầm tuổi Eun Jung, khi thấy chị, thần sắc có chút xúc động.

"Eun Jung!"

"Eun Jung!"

Cả hai đồng thời mở miệng, sau đó đưa mắt qua Ji Yeon.

Ji Yeon không biết dùng từ nào để hình dung vẻ mặt của hai người đàn ông vào thời khắc này. Họ như gặp phải ma quỷ, sững sờ trong giây lát, kinh ngạc đến mức không thể thốt ra lời.

Tim Ji Yeon đập nhanh một nhịp. Có lẽ do sắc mặt của họ quá kỳ lạ nên những người khác cũng đờ ra, cả phòng ăn im lặng như tờ trong giây lát.

Ji Yeon nhìn chằm chằm hai người đàn ông, như muốn tìm ra manh mối nào đó trên gương mặt họ. Đột nhiên, tay cô bị Eun Jung siết chặt. Sau đó, chị vòng tay qua thắt lưng Ji Yeon, đưa cô đi đến chỗ Sung Hyun và Soo Hyun.

"Lâu rồi không gặp. Đây là Baek Sung Hyun và Kim Soo Hyun, bạn thân của chị." Chị cất giọng thản nhiên như không, "Còn đây là Na Hyun Jung... bạn gái tôi."

Mọi người trong phòng đều nhìn ra thái độ bất thường của Sung Hyun và Soo Hyun. Sắc mặt Sung Hyun tái nhợt, còn Soo Hyun đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn gật đầu với Ji Yeon, "Chào cô!"

Lúc này, bên cạnh có người lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng, "Hai người ngồi đi. Anh Sung Hyun, em mở chai rượu vang Burgundy mà anh cất ở đây nhé?"

"Mở đi!" Sung Hyun đáp.

Mọi người lần lượt ngồi vào vị trí, Eun Jung không nói một lời, dắt tay Ji Yeon ngồi xuống cạnh Sung Hyun và Soo Hyun. Một lúc sau lại có hai cô gái xuất hiện, là bạn gái của Soo Hyun và một người đàn ông khác. Người đông đáng ra phải náo nhiệt, nhưng bữa ăn này tương đối kỳ lạ. Ngoài hai cô gái không ngừng tìm đề tài trò chuyện, ba nhân vật chính của buổi tụ tập tối nay là Eun Jung, Sung Hyun và Soo Hyun đều im lặng từ đầu đến cuối, sắc mặt rất khó coi.

Đến khi bữa cơm kết thúc, bầu không khí vẫn còn khá căng thẳng. Một cô gái đề nghị, "Hay là tới quán bar bên bờ hồ ngồi đi. Em biết một chỗ rất thú vị."

Cô ta vừa dứt lời, Sung Hyun liền cầm áo comple đứng dậy, "Tôi có chút việc nên về trước. Các cậu hãy chiêu đãi Eun Jung cho tốt nhé!" Anh ta vỗ vai Eun Jung rồi mặc áo.

Những người khác đều ngoảnh mặt về bên này. Soo Hyun hết nhìn Sung Hyun rồi lại liếc Eun Jung và Ji Yeon bằng ánh mắt phức tạp.

Eun Jung đặt mạnh chiếc bát sứ xuống bàn. Sung Hyun liền dừng động tác. Ji Yeon quay sang người phụ nữ bên cạnh. Gương mặt nghiêng của chị không chút biểu cảm, ánh mắt như được phủ một lớp băng lạnh lẽo.

"Tất cả cùng đi quán bar. Hôm nay, ai không đi là không nể mặt Ham Eun Jung tôi."

Sung Hyun đứng bất động, còn Soo Hyun cúi thấp đầu. Ji Yeon nắm tay chị ở dưới gầm bàn. Bàn tay của chị nắm chặt tay cô.

Quán bar nằm gần nhà hàng nên cả nhóm đi bộ qua bên đó. Trên đường, không một ai lên tiếng. Eun Jung và Ji Yeon đi cuối cùng. Cô khoác tay chị, cũng chẳng biết nói gì. Chỉ là bắt gặp dáng vẻ này của chị, cô có chút đau lòng.

"Eun Jung!" Cô gọi khẽ tên chị.

Chị cúi xuống hôn lên tóc cô rồi cất giọng trầm tĩnh, "Em đừng bận tâm, cứ giao hết cho chị."

Quán bar nằm ngay bên bờ hồ. Eun Jung đi thẳng vào góc sâu nhất, đồng thời nói với một người phụ nữ, "Bạn gái tôi chưa đến Cung Gyeongbok bao giờ, phiền cô dẫn cô ấy đi dạo quanh một lát."

Người phụ nữ lập tức nhận lời, tươi cười kéo tay Ji Yeon. Ji Yeon đối mắt với Eun Jung rồi cùng cô ta đi ra ngoài.

Hai cậu thanh niên thấy vậy cũng tìm một chiếc bàn ở bên ngoài ngồi xuống, nói to với Soo Hyun, "Anh Soo Hyun, bọn em ngồi ở đây uống rượu nhé!"

Soo Hyun và Sung Hyun không lên tiếng. Lúc này, Eun Jung đã đi vào chiếc bàn ở trong cùng, ngồi đợi bọn họ. Đã năm năm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày cưỡi hổ khó xuống, hai người đưa mắt qua nhìn nhau rồi đi về phía Eun Jung.

Sau khi yên vị, cả ba nhất thời im lặng. Một lúc sau, Sung Hyun rút bao thuốc, châm một điếu. Soo Hyun cũng lấy một điếu thuốc, đưa cho Eun Jung, "Cậu hút thuốc không?"

Eun Jung từ tốn trả lời, "Không! Ji Yeon không thích tôi hút thuốc."

Sung Hyun và Soo Hyun đờ người. Bầu không khí trở nên yên lặng trong giây lát. Eun Jung gọi nhân viên phục vụ, lấy một két bia rồi rót đầy cốc cho cả ba người. Sau đó, chị đặt chai bia xuống bàn, đồng thời mở miệng, "Kim Soo Hyun, Baek Sung Hyun, tôi có lỗi với các cậu ở chỗ nào? Tại sao các cậu lại giấu nhẹm, để tôi phải vất cả đi tìm cô ấy suốt mấy năm nay. Ai sẽ chịu trách nhiệm về nỗi vất vả mà cô ấy phải chịu đựng?"

Sắc mặt của hai người đàn ông ngày càng trở nên khó coi, Soo Hyun cầm cốc bia tu ừng ực.

"Đây là kết quả mà các cậu mong muốn hay sao?" Eun Jung nói tiếp, "Tôi và người phụ nữ mà tôi yêu thương đến chết cũng không thể gặp nhau?"

Ngữ khí của chị vô cùng lạnh lùng, Soo Hyun không nhịn nổi, cất cao giọng, "Cô ta là Park Ji Yeon thật sao? Vậy thì người phụ nữ đã chết giống hệt cô ta là ai?"

Bên ngoài bờ hồ, Ji Yeon và hai cô gái tựa vào lan can trò chuyện, nhưng từ đầu đến cuối, cô không rời mắt khỏi Eun Jung ở trong quán bar.

Chỗ chị càng yên tĩnh và tối tăm hơn. Chị và hai người bạn ngồi ở sâu bên trong quán bar, trên đầu chỉ có ngọn đèn vàng mờ mờ tỏ tỏ. Cô không nhìn rõ mặt chị, nhưng vẫn có thể thấy, chị đột nhiên túm cổ áo Soo Hyun, toàn thân tựa hồ tỏa ra luồng khí lạnh.

Trong lòng Ji Yeon dội lên dự cảm chẳng lành. Cô thở dài một hơi, ánh mắt hướng về phía chị càng chăm chú và kiên định hơn.

Trong quán bar, Soo Hyun vừa dứt lời, Sung Hyun liền gầm lên, "Kim Soo Hyun!"

"Cậu câm miệng cho tôi!" Eun Jung nghiêm giọng, túm cổ áo Soo Hyun, "Cậu nói gì cơ? Người chết là ai?"

Soo Hyun ấp úng, "Năm năm trước... Năm năm trước, cậu và cô ta cùng gặp nạn trong một vụ nổ. Cậu bị hôn mê bất tỉnh, còn cô ta mất tích. Hơn nửa năm sau, mọi người mới đào được một thi thể dưới vực sâu gần đó. Thi thể có diện mạo giống hệt người phụ nữ hôm nay cậu dẫn đến đây. Bọn tôi đều tưởng cô ta đã chết rồi! Người ở ngoài kia là Park Ji Yeon thật sao? Cậu có chắc chắn không? Không phải tướng mạo giống nhau đấy chứ?"

Eun Jung cười nhạt, "Họ đã giám định DNA chưa? Đối chiếu vân tay chưa? Người chết lúc đó có thật là Ji Yeon không?"

"Lúc đó không thể giám định dấu vân tay." Sung Hyun đột nhiên mở miệng, "Bởi vì thi thể đã bị chặt mất hai bàn tay, chỉ có thể xét nghiệm DNA. Kết quả xét nghiệm hoàn toàn phù hợp với mẫu tóc được lấy từ nhà Park Ji Yeon."

Eun Jung nhìn anh ta chằm chằm. Mọi manh mối và nghi ngờ được xâu chuỗi trong giây lát. Bộ não của chị đã hiện lên khái quát toàn bộ sự việc.

Năm đó, chị cũng tham gia điều tra vụ án liên quan đến tổ chức sát thủ. Vì một nguyên nhân nào đó, Ji Yeon trở thành nội gián. Vì vậy, hai người mới cùng gặp nguy hiểm, rơi vào vụ nổ. Cũng chính lúc đó, cô bị "trộm long tráo phụng", bị giấu đi trong một năm hôn mê bất tỉnh.

Xác chết xuất hiện sau đó là Na Hyun Jung thật sự. Chị còn nhớ, mấy tháng trước đi điều tra về Na Hyun Jung, nhiều người quen đều nói, cô ta ngày càng trở nên xinh đẹp, cũng thích trang điểm. Vì vậy, lúc bấy giờ, có lẽ Na Hyun Jung đã bị tổ chức sát thủ khống chế. Chị em họ vốn có diện mạo giống nhau, Na Hyun Jung dễ dàng phẫu thuật thẩm mỹ giống Ji Yeon, cuối cùng trở thành kẻ chết thay.

Sợi tóc tìm được ở nhà Ji Yeon rất có thể bị đánh tráo, nó cũng là của Na Hyun Jung. Vì diện mạo và DNA nên cảnh sát cũng không nghi ngờ, trực tiếp kết luận Ji Yeon đã chết.

Sau đó, Ji Yeon tỉnh lại nhưng đã bị mất trí nhớ, được sắp xếp thay thế thân phận của Na Hyun Jung, bắt đầu cuộc sống mới.

Vào thời khắc này, vẻ mặt của Sung Hyun và Soo Hyun cũng tràn đầy nghi hoặc và bi thương. Nhưng đây là một âm mưu to lớn, Eun Jung không định giải thích cụ thể với họ mà tiếp tục truy vấn thắc mắc to lớn nhất trong lòng, "Cho dù các cậu tưởng cô ấy đã chết đi chăng nữa, tại sao mấy năm qua lại giấu tôi về sự tồn tại của cô ấy?"

Sung Hyun đờ người trong giây lát. Soo Hyun đang tự rót bia cho mình, nghe hỏi vậy liền đập mạnh cái chai xuống nền đất, đồng thời gầm lên, "Là cô ta có lỗi với cậu! Trước khi xảy ra chuyện , cô ta đã chia tay cậu. Cô ta thôi học, chơi bời lăng nhăng. Cô ta không phải là một cô gái tốt. Cậu đã quên cô ta, việc gì bọn tôi phải nhắc lại với cậu?"

Eun Jung chau mày, nhìn Soo Hyun chằm chằm, đợi anh ta nói tiếp.

Sau khi thốt ra những lời này, Soo Hyun có chút hối hận. Anh ta quay ra mặt hồ, cất giọng lạnh lùng, "Thật ra, về cái chết của cô ta, tôi cũng chỉ nghe người khác kể lại. Nhưng lúc đó, cậu và cô ta đã chia tay là sự thật. Cậu phải điều tra một vụ án lớn nên cắt đứt liên lạc với bên ngoài mấy tháng liền. Park Ji Yeon thôi học vào khoảng thời gian đó. Trước khi đi, cậu nhờ bọn tôi trông nom và chăm sóc cô ta. Bọn tôi đi thăm, thấy cô ta được một chiếc mui trần trị giá mấy trăm triệu đón đi. Sau đó, tôi nghe nói hai người đã chia tay. Cậu cũng chẳng kể gì với bọn tôi cả. Chuyện của cậu và cô ta..." Ngừng vài giây, anh ta nghiến răng, "Loại đàn bà này đáng để cậu làm vậy không? Bọn tôi đều cảm thấy không đáng."

Cuối cùng cũng có thể thốt ra bí mật bị đè nén trong lòng nhiều năm, nên sau khi nói những lời này, Soo Hyun hoàn toàn trầm mặc, lại mở một chai bia tu ừng ực.

Eun Jung lặng thinh, còn Sung Hyun cúi đầu hút thuốc. Một lúc sau, Eun Jung rút ví, ném vài tờ tiền lên bàn rồi đứng dậy.

"Tôi sắp kết hôn với cô ấy. Tôi sẽ không gửi thiếp mời cho hai cậu, để hai cậu đỡ bực mình."

Ngữ khí của chị rất bình thản nhưng Sung Hyun và Soo Hyun đều đau nhói trong lòng. Lúc này, Eun Jung cầm cốc bia đã rót đầy trước đó, uống một hơi cạn sạch.

Thấy Eun Jung chuẩn bị rời đi, Soo Hyun nhướng mày nhìn Sung Hyun. Eun Jung vừa đi vài bước, Sung Hyun cuối cùng cũng lên tiếng, "Ham Eun Jung, nếu còn nể tình anh em thì cậu mau quay lại đây cho tôi! Cậu không thể cưới, cũng không thể ở bên cô ta."

Eun Jung dừng bước, đứng bất động vài giây rồi quay người, hỏi rành rọt từng từ một, "Tại sao?"

Sung Hyun nhìn người anh em thân thiết trước mặt nhưng trong đầu lại hiện ra cảnh tượng năm năm trước. Lúc bấy giờ, Eun Jung vừa được cứu từ hiện trường vụ nổ nhưng rơi vào tình trạng hôn mê bất tỉnh, sinh mệnh ngàn cân treo sợi tóc, khiến họ hết sức lo lắng. Vào một buổi tối, anh ta lẻn vào thư phòng của bố, lén lút xem tư liệu về vụ án mà Eun Jung tham gia. Anh ta muốn biết, ai đã hãm hại người bạn của mình.

Tuy nhiên, Sung Hyun không tìm được tư liệu về vụ án, mà nhìn thấy một tập hồ sơ khác. Tổ chuyên án phụ trách điều tra lúc đó có được bằng chứng phạm tội của một người.

...

Sung Hyun nhắm rồi lại mở mắt, nói chậm rãi, "Bất kể Park Ji Yeon là thật hay giả, cậu cũng không thể cưới cô ta. Vì lúc đó, tôi đã tìm thấy một tập tài liệu trong thư phòng của bố tôi, trong đó ghi rõ, Park Ji Yeon đã bị cuốn vào một vụ án mạng. Cô ta là một kẻ giết người!"

Soo Hyun đỏ bừng mặt, hiển nhiên cũng biết sự việc nhưng không có dũng khí tiết lộ với Eun Jung.

Nghe xong, Eun Jung chỉ cười nhạt một tiếng, "Chỉ vì chuyện này mà các cậu lo lắng bao nhiêu năm nay? Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Chị quay đầu dõi mắt ra hồ rồi lại nhìn Sung Hyun, trên khóe miệng vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, "Bởi vì lúc đó cô ấy là nội gián! Nội gián đáng thương nhất! Thôi học là giả, chia tay tôi là giả, án mạng đương nhiên cũng là giả. Cô ấy làm vậy là để đi nằm vùng trong tổ chức tội phạm!"

Sung Hyun đẩy bàn, đứng dậy, xông đến túm cổ áo Eun Jung, "Mẹ kiếp! Tôi cũng biết cô ta là nội gián. Hồ sơ viết rất rõ ràng, ban đầu cô ta năm vùng, còn đóng giả thành một kẻ biến thái, thâm nhập vào tổ chức tội phạm, nhưng sau đó... cô ta đã thay đổi, bị bọn chúng đồng hóa. Cô ta đã tẩu hỏa nhập ma, trở thành một phần tử của bọn chúng, trở thành kẻ giết người hàng loạt!"

Eun Jung ra tay nhanh như chớp, bẻ quặt cổ tay Sung Hyun. Sung Hyun đau đớn "hừ" một tiếng, buông tay khỏi người Eun Jung. Eun Jung túm cổ áo anh ta, cất giọng vô cùng lạnh lẽo, "Cô ấy là kẻ giết người hàng loạt ư? Cậu có điên không đấy?"

Sung Hyun không hề có ý nhượng bộ, anh ta trừng mắt với Eun Jung, gầm lên, "Tôi không biết người chết năm đó là ai, cũng chẳng biết cậu tìm ở đâu ra người đàn bà kia. Tôi chỉ biết, tôi đã xem và nhớ rõ nội dung tài liệu. Bởi vì cô ta đã chết nên cuộc điều tra về cô ta khép lại mà không có kết luận cuối cùng. Nhưng mỗi chứng cứ mà tài liệu đề cập đều nhằm vào cô ta. Bằng không, cậu nghĩ tại sao vụ án này lại được bảo mật lâu như vậy? Tại sao đã bao năm trôi qua, cảnh sát vẫn không công khai thân phận nội gián của cô ta? Tại sao bọn tôi phải giấu cậu? Tại sao bố mẹ cậu lại cho rằng sự tồn tại của người đàn bà đó lại là một mối họa? Năm xưa cậu yêu cô ta như vậy, lẽ nào họ không biết? Sau khi tỉnh lại, cậu bị mất trí nhớ, còn cô ta là một tội phạm đã chết, làm sao bọn tôi có thể nói với cậu sự thật tàn nhẫn này?"

Mặt hồ yên ả, phía xa xa có một con thuyền chạy qua, khiến sóng nước dập dềnh.

Có người đang ca hát, có người đang cười nhạo, có người đang rình trộm, có người đang đau khổ. Cũng có người mở to đôi mắt bị phủi bụi đã lâu, quan sát đối thủ không thể xem thường ở phía trước.

Cái được gọi là lừa dối, chẳng qua chỉ là trò cười mà chọc tay một cái đã bị vạch trần. Vậy mà vẫn có người giấu giấu giếm giếm, cuối cùng giành được sự đổi trắng thay đen ngắn ngủi. Mà thứ không bao giờ thay đổi vì bất cứ người nào, bất cứ việc gì, bất cứ chấp niệm nào là sự thật cũng sẽ có ngày được đưa ra ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro