Chương 37: Mãi Mãi Không Buông Tay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Jung về văn phòng, chào mọi người. Chị âm thầm liếc qua Ji Yeon, đúng lúc cô nhìn chị. Chị khẽ gật đầu với cô.

Buổi chiều, gần đến giờ tan sở, Eun Jung nhận được điện thoại của cô thư ký, bảo chị lên tầng trên cùng. Lần này, Lão Yang đi thẳng vào vấn đề, đặt một tập tài liệu lên bàn: "Tôi báo cáo với cấp trên, có dấu hiệu cho thấy, tỉnh Gyeongsang nhiều khả năng tồn tại tội phạm lọt lưới của vụ án năm đó. Vì đây chỉ là suy đoán chưa được chứng thực nên phía Seoul cũng không tiện lật lại vụ án. Họ đã đồng ý để tỉnh ta tiến hành điều tra xác nhận trước, nhưng phải bí mật. Ngoài ra, họ chỉ cho chúng ta một phần hồ sơ vụ án, còn phần liên quan đến vấn đề nhạy cảm khác, họ không thể giao cho chúng ta."

Eun Jung cầm tập hồ sơ lên: "Đã đưa thì phải đưa hết, họ có ý gì vậy?"

Lão Yang nghiêm mặt: "Cô đừng nhiều lời nữa. Trời thì cao hoàng đế thì xa, cô đã có Thượng phương bảo kiếm trong tay, còn đòi hỏi gì hơn? Ngoài ra, tuy vụ án tạm thời do chúng ta phụ trách, nhưng chắc cấp trên cũng sẽ giám sát, hãy dẹp sự kiêu ngạo thường ngày của cô, làm tốt công việc cho tôi".

Eun Jung gật đầu. Lão Yang cất giọng nghiêm nghị: "Eun Jung, tôi giao việc này cho cô là bởi vì, nếu trong đội ngũ chúng ta thật sự có tội phạm ẩn náu... thì cô hãy làm theo cách của mình, nhất định phải bắt bằng được bọn chúng. Công an nhân dân có nhiệm vụ bảo vệ công bằng, chính nghĩa, đạo đức và sự thật. Chúng ta là hòn đá tảng bảo vệ cuộc sống yên ổn của người dân, là mũi dao nhọn chống lại phần tử phạm tội. Nếu trên mũi dao có vết bẩn, dù phải nắm lấy lưỡi dao, chúng ta cũng phải lau sạch nó." Ông quay sang Eun Jung: "Không muốn tận tay bắt tội phạm để trả mối thù cũ thì không phải là người cảnh sát tốt. Hy vọng thanh "bảo kiếm" tổ Khiên Đen không làm tôi thất vọng".

Eun Jung im lặng vài giây rồi giơ tay chào hành lễ theo kiểu nhà binh: "Vâng!"

Lão Yang cười cười: "Hiện tại, cô đã nghi ngờ đối tượng nào chưa?"

"Trước mắt có một người ạ".

Vừa xuống văn phòng, Eun Jung liền gặp Hong Bin đi tới, trên tay cầm một tập tài liệu: "Lão đại, lại có vụ án rồi!"

Eun Jung nhận tập tài liệu, mở ra xem. Hong Bin báo cáo: "Sáng hôm nay, trong khu dân cư ở phía tây thành phố xảy ra một vụ giết người. Nạn nhân là người tình của một thương gia có địa vị xã hội. Tuy vụ án không lớn nhưng có ảnh hưởng tương đối lớn, không thích hợp "gióng trống khua chiêng" điều tra. Vì vậy, Đội trưởng Cha bảo người đưa qua đây, hỏi xem chúng ta có tiếp nhận không?"

Eun Jung không trả lời ngay, mà về chỗ ngồi, thong thả lật giở tài liệu, sắc mặt hết sức lãnh đạm.

Vì liên quan đến công việc tiếp theo nên các thành viên tổ Khiên Đen đều im lặng chờ đợi quyết định của chị. Ji Yeon không rời mắt khỏi Eun Jung, người phụ nữ này lúc tập trung vào một việc gì đó, nhìn vô cùng thu hút.

Một lúc sau, chị ngẩng đầu, ánh mắt không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào: "Chúng ta sẽ nhận vụ án này. Một khi nó quan trọng như vậy, Hong Bin, cậu hãy xin Đội trưởng Cha cho thành lập tổ chuyên án, mời bác sĩ pháp y Park Hyo Min, giáo sư Kim Jung Woo cùng tham gia. Ngoài ra, cậu cũng giúp tôi đề nghị đội trưởng Cha điều thêm mấy cảnh sát hình sự và nhân viên giám định từng tham gia khám xét nhà Hong Si Hwang vào tổ chuyên án".

Bây giờ đã là nửa đêm, Ji Yeon một mình ngồi trong thư phòng, nhìn tập tài liệu dày trước mắt. Đây là hồ sơ về vụ án lớn năm năm trước mà Eun Jung lấy từ chỗ Cục trưởng ngày hôm qua. Chị đã xem qua, còn cô vẫn chưa động đến.

Ji Yeon hít một hơi sâu rồi mở tài liệu. Tiêu đề màu đen ở trang đầu khiến cô hơi sững người: "Hồ sơ giản lược về vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng 4.20- Số 001 năm 2009, Bộ Công an."

Mới chỉ là hồ sơ "giản lược" nhưng cũng đã dày nguyên một tập. Ji Yeon giở tiếp sang trang sau:

"Từ tháng 1 năm 2008 đến tháng 1 năm 2009, thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra hơn mười vụ án giết người, hung thủ sử dụng các phương thức như chất độc, chất nổ, phanh thây để sát hại nạn nhân. Nạn nhân gồm thương gia giàu có, nhân viên văn phòng, người dân bình thường... Tài sản bị cướp đoạt trị giá hơn mười tỉ won. Tội phạm rất thận trọng và cẩn mật nên việc phá án gặp nhiều khó khăn. Sở Công an thành phố nghi ngờ tồn tại một tổ chức tội phạm nên đã thành lập tổ chuyên án để tiến hành điều tra".

Bản báo cáo dùng từ ngữ ngắn gọn và đơn giản, nhưng Ji Yeon vẫn có thể tưởng tượng ra, sự xuất hiện bất ngờ của tổ chức sát thủ khiến giới cảnh sát bị chấn động đến mức nào. Một tội phạm giết người không chớp mắt, hành sự lão luyện như T cũng chỉ là một thành viên ít kinh nghiệm nhất trong tổ chức này.

"Các thành viên tổ chuyên án gồm: Chi cục phó Lee Shin Dong, Đội trưởng Đại đội Hai đội hình sự thành phố Han Taek Hyun..." Danh sách những người cảnh sát hình sự tham gia tổ chuyên án ở bên dưới có tên Ham Eun Jung.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc, trong lòng Ji Yeon thoáng muộn phiền, giống như chạm phải nỗi đau của quá khứ đã bị che lấp từ lâu.

"Sau nhiều tháng vất vả điều tra, tổ chuyên án đã xác định sơ bộ cơ cấu của tổ chức tội phạm: thành viên nòng cốt khoảng từ bảy đến chín người, thành viên phụ trợ vòng ngoài từ mười đến mười lăm người. Vì tổ chức này sử dụng vũ khí hạng nặng nên tổ chuyên án dự định tiến hành kế hoạch truy quét và bắt giữ các thành viên vào trước hoặc sau ngày 20 tháng 4, một mẻ hốt gọn."

Báo cáo không hề đề cập đến công việc cụ thể của tổ chuyên án. Tiếp theo là nội dung chấn động:

"Ngày 20 tháng 4, đội vũ trang số Hai và tổ chức tội phạm xảy ra cuộc đọ súng bất ngờ tại cứ điểm của chúng khiến năm điều tra viên hi sinh, hơn mười người bị trọng thương, đồng thời bắn chết ba phần tử phạm tội.

Tối ngày 20 tháng 4, địa điểm phục kích của tổ chuyên án đột nhiên xảy ra nhiều vụ nổ liên tiếp, làm hơn mười người dân thường bị chết hoặc bị thương, Chi cục phó Lee Shin Dong và ba điều tra viên hi sinh tại trận, cảnh sát Ham Eun Jung bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Tổ chức tội phạm có năm người bị thương vong. Hang ổ của chúng bị phá hủy, nhiều phần tử tội phạm bỏ trốn.

Từ ngày 21 tháng 4 đến ngày 24 tháng 4, nhiều nơi trong thành phố xảy ra nhiều vụ giết người hàng loạt, thủ pháp tương tự các vụ trước. Chỉ trong mấy ngày, hơn mười người dân vô tội thiệt mạng. Rất có thể đây là hành vi thách thức và trả thù cảnh sát của những phần tử phạm tội sống sót.

Từ cuối tháng 4 đến trung tuần tháng 6, phía cảnh sát liên tục bắt giữ hai tên tội phạm, bắn chết ba tên. Khi thẩm vấn, chúng đã thừa nhận hành vi giết người trong các ngày từ 21 đến 24 tháng 4. Dụng cụ gây án và chứng cứ tại hiện trường cũng đã chứng thực điều đó, không có đối tượng tình nghi khác.

Trong vòng một năm sau đó, cảnh sát liên tục tiến hành điều tra, rà soát, nhưng không phát hiện ra dấu vết của các phần tử phạm tội khác. Những vụ án tương tự cũng không xảy ra. Vụ 4.20 coi như hạ mà, được đưa vào hồ sơ lưu trữ".

...

Đang đọc rất nhập tâm, đột nhiên Ji Yeon bị ôm từ phía sau. Eun Jung vừa tắm xong nên trên người vẫn còn hơi nước. "Em xem đến đâu rồi?" Chị hỏi.

Ji Yeon vẫn nghiền ngẫm báo cáo: "Cuộc truy bắt tội phạm năm đó sao lại thành ra thế này? Sao lại nhiều thương vong như vậy?"

Eun Jung đáp: "Chắc chắn hành động truy bắt xảy ra biến cố bất ngờ". Chị lấy tập hồ sơ ra khỏi tay cô, trầm tư trong giây lát mới lên tiếng: "Chị đã kiểm tra, sau vụ 4.20 không lâu, Đội trưởng đội hình sự và một vị Phó giám đốc Sở công an thành phố đã từ chức."

Ji Yeon im lặng. Ban đầu, cô còn tưởng hơn sáu mươi người chết đều là nạn nhân của tổ chức sát thủ, không ngờ sự thật lại thảm khốc như vậy. Đây là cuộc chiến đẫm máu giữa cảnh sát và tội phạm. Câu "hai bên đều tổn thất nặng nề" mà Gyuri nhắc tới trước khi qua đời quả không sai một chút nào. Rốt cuộc năm đó, hai bên đấu trí, đấu dũng thế nào để rồi cùng bị rơi vào vòng xoáy? Thảo nào phía cảnh sát đã xếp hồ sơ vụ án này vào hàng cơ mật.

Một lúc sau, cô nói nhỏ: "Từ đầu đến cuối hồ sơ đều không nhắc đến tên em".

Eun Jung đặt tập tư liệu xuống bàn, xoay mặt cô về phía mình: "Em không thấy họ đề là "Hồ sơ giản lược" hay sao? Tất nhiên không có tên của người nằm vùng rồi. Hơn nữa bây giờ, họ đâu biết em vẫn còn sống?"

Ji Yeon gật đầu: "Nếu đúng là có năm sát thủ còn sống như lời Gyuri, thì mấy năm qua, chắc chắn bọn chúng chưa bao giờ ngừng giết người. Đó là bản chất của chúng, không thể thay đổi. Chỉ có điều, chúng ẩn mình và che giấu thành công mà thôi. Nếu chúng ta có thể tóm được một tên trong số đó, những kẻ còn lại chắc chắn sẽ ra mặt đánh trả."

Eun Jung gật đầu. Hai người nhất thời lặng thinh. Trong đầu Ji Yeon chợt hiện ra hình ảnh: Năm kẻ giết người hàng loạt từ bóng tối đi ra ngoài sáng. Còn cô, Eun Jung và các thành viên tổ Khiên Đen ở phía đối diện, cùng chúng sống mái một phen.

Bất kể đó có phải là một cuộc chiến đẫm máu mới hay không, cô cũng sẽ lao vào với toàn bộ sức lực của mình. Không thể để chúng lọt lưới pháp luật, tiếp tục giết người.

"Bây giờ, em đã có thể phác họa một số chân dung chưa?" Eun Jung hỏi.

Ji Yeon tiếp tục lật những trang sau của tập tài liệu. Phần này có nội dung cụ thể, như hồ sơ cá nhân của tất cả các nạn nhân, bao gồm lý lịch và ảnh chân dung; thủ pháp gây án của tội phạm, hình chụp tại hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi... tư liệu cũng căn cứ vào phương thức tử vong mà chia thành mấy loại như: dùng chất nổ giết người, giết người bằng chất độc, phanh thây moi tim, bắn chết người... Vụ bắn chết người chắc chắn là tác phẩm của T, dùng chất độc giết người có liên quan đến Gyuri. Còn lại đều là "kiệt tác" của những sát thủ biến thái khác.

Cô gật đầu: "Em có thể phác họa sơ bộ một số chân dung".

"Được. Sáng mai chị cần."

Nghĩ đến quyết định thành lập tổ chuyên án của chị, Ji Yeon thở dài: "Chị sẽ kiểm tra một lượt mọi người sao?"

"Đúng". Eun Jung đáp.

Ji Yeon ngẫm nghĩ: "Người khác em không dám nói, nhưng Hong Bin chắc chắn không phải".

Eun Jung cười cười: "Tại sao?"

Ji Yeon tựa vào lòng chị: "Cậu ấy ngốc như vậy, làm sao có thể là kẻ giết người hàng loạt? Tổ chức sát thủ nhất định phải chọn lựa kỹ lưỡng chứ."

"Em cũng ngốc, không phải chị vẫn chọn em đấy sao?" Eun Jung hỏi ngược lại.

Ji Yeon: "... Em đâu có ngốc như cậu ấy!"

Hai người cười nói vui vẻ, tâm trạng nặng nề vơi đi rất nhiều. Một lúc sau, Ji Yeon cảm thán: "Tuy mới tiếp xúc với Mặt Lạnh và Lải Nhải không lâu, nhưng em hi vọng bọn họ không phải".

Eun Jung không bình luận về hai cấp dưới này mà đột nhiên hỏi: "Park Hyo Min thì sao?"

Ji Yeon ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên gương mặt Hyo Min và ánh mắt nhìn cô chăm chú của chị. Cô lắc đầu: "Nếu để em phán đoán, chị ấy nhất định không phải. Mấy năm qua, em thường xuyên tiếp xúc với chị ấy, không thấy có gì bất ổn. Chị ấy đặt toàn bộ tâm trí và sức lực vào công việc, đúng là chẳng có bất cứ nhu cầu gì. Trong cuộc sống, nhiều chuyện có thể đóng kịch, cũng có những phương diện không ngụy trang nổi. Ví dụ, trái tim thuần khiết, ý chí kiên định và sự theo đuổi lý tưởng thuần túy".

Ji Yeon cất giọng dứt khoát, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng. Eun Jung cười cười, lập tức cúi xuống hôn cô, còn cắn môi cô một cái, khiến cô đau điếng. Bị chị chặn miệng, Ji Yeon chỉ lúng búng là không thể thốt ra lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro