Cái tổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em mở cửa bước ra ban công, chị ngồi cạnh. Hai đứa mình nói chuyện.

Chậu hoa giấy, những chùm bông màu trắng muốt, cành cây khẳng khiu vươn qua khỏi đầu. Em nắm lấy tay chị. Hoa giấy đung đưa trong gió. Ở đây, trên cái ban công nhỏ này. Cái tổ của chúng mình.

Em chẳng mơ gì cao sang, chỉ mong mỗi sáng, mỗi chiều, mỗi tối chị cùng em về tổ.

Có lẽ khó. Có lẽ đối với chúng ta.

Khó một chút, nhưng chỉ cần chị cùng em cố gắng. Khó đến mấy cũng sẽ trở nên dễ dàng.

Thế giới ngoài ấy, thật sự mỏi mệt lắm phải không em?

Là một cõi trống trơn, vô định.

Sớm mai, khi rời xa cái tổ em sẽ là cô gái mạnh mẽ, can trường. Em hát và nhảy múa. Thỏa đam mê. Ai ngưỡng mộ hay là ai ghét bỏ? Em, đừng buồn, nha em.

Em sẽ lặng thinh. Em biết, em chỉ cần có chúng ta. Bên nhau. Thế đủ rồi. Em bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, thị phi của đời người. Em biết rằng, em sống cho cuộc đời của bản thân và cho cả chúng ta.

Chị sẽ tẩy đi lớp phấn, bước xuống bật tam cấp. Cởi bỏ chiếc đầm lộng lẫy và đôi guốc cao đã làm chai da, gác lại mớ kịch bản dày. Chị sẽ ghé qua một hàng thức ăn, mua món em yêu thích. Rồi. Về tổ cùng em.

Và đến một lúc nào đó. Em rời nơi sân khấu, từ bỏ ánh hào quang. Và ta sẽ cạnh nhau, mỗi sáng, trưa, chiều, tối.

Nhưng em ơi. Chị lo. Vì bầu trời đâu xanh mãi bao giờ?

Chúng ta không phải lắng lo. Khi trở về. Cái tổ của tụi mình chặn lại thế giới ngoài kia. Chặn lại những toan tính nhỏ nhen, chặn hết những rắp tâm dơ bẩn. Ở đây, nơi này chỉ có chúng mình. Chúng mình trao cho nhau vài cái thơm lên gò má, phiến hồng, vài cái thơm lên mái tóc mềm có mùi hương yêu thích. Trao một vài cái thơm nữa lên trên mi mắt, vài cái tiếp theo lên chóp mũi thân yêu. Trao thêm những nụ hôn nhẹ nhàng lên trên đôi môi mà ta khao khát. Và chúng mình trao cho nhau cả chúng mình.

Chị có biết không? Khi chúng ta ở cùng bên nhau, đấy là tổ. Và khi chúng ta đan lấy bàn tay nhau, rất ấm, đấy là tổ ấm.

_nugynertnahkail

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro