Chương 11: Thành Phố Ngọt Ngào Nhất Italy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối tăm, màn đêm tối tăm vô tận, JaeJoong thấy mình toàn thân vô lực, đang rơi xuống một vực thẳm đen như hũ nút. Cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của YoonHo: "Tôi thích cậu." "Cậu thích tôi đúng không? "Lần này hãy để tôi bảo vệ cậu." "Hãy tự chăm sóc bản thân mình và sống thật tốt nhé!" Muốn tôi sống sao? Vậy còn anh...

Mở choàng mắt, JaeJoong ngồi dậy trên giường. Trời đã tối, sau gáy truyền đến một cơn đau nhức. JaeJoong nhíu mày, dần dần nhớ lại mọi chuyện. "YoonHo..." Cậu thì thầm da diết gọi, lại nhớ đến lúc bị anh đánh ngất đã nghe thấy câu nói cuối cùng: "Hai người có thể ra tay..." JaeJoong trừng mắt lên, vội lao ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, Han Kyung ngồi trên salon nhẹ nhàng lau chùi súng, Hee Chul thì ngồi ở bàn ăn uống cafe. JaeJoong nhìn xung quanh, không thấy YoonHo đâu, tim run lên. Cậu chạy về phía phòng ngủ anh mở cửa, trống không. Bàn tay cầm trên cửa chợt siết mạnh. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy vết máu trên sàn nhà chỗ gần sofa. JaeJoong sững sờ, cảm thấy máu trong người ngừng lưu thông, tim đập loạn lên, mọi giây thần kinh như đứt phựt.

Han Kyung nhìn cậu, chỉ thở dài rồi lại cúi đầu lau súng. JaeJoong trừng mắt nhìn thẳng vào Hee Chul: " Jung YoonHo đâu?" Hee Chul buông ly cafe xuống, không ngẩng đầu lên, trầm giọng đáp: "Đã xử lí xong rồi." JaeJoong trán nhăn lại, ngay lập tức giơ khẩu M10 lên, căm hận đưa về phía Hee Chul, ngữ khí lãnh khốc: "Anh nói láo." Hee Chul ngẩng đầu lên nhìn vào mắt JaeJoong. Khuôn mặt tuyệt mĩ nghiêm lại: "Tôi cần gì phải gạt cậu? JaeJoong-ah, cậu cũng không cần phải tự lừa dối bản thân mình nữa." Hee Chul nhíu mày, bây giờ JaeJoong còn có thể làm gì cơ chứ, tất cả đã không nằm trong tầm với của cậu ta nữa rồi. JaeJoong hít một hơi sâu, tay cầm súng đưa lên, hướng đến Hee Chul rồi lại chĩa sang Han Kyung, khóe miệng hơi đưa lên: "Các người nhất định là lừa tôi. Thi thể ở đâu? Thi thể ở chỗ nào? Có phải anh ta đã chạy thoát rồi không? Hay là hai người đã thả anh ta đi?" Ngực hít thở kịch liệt, JaeJoong thấy đầu mình trống rỗng, máu đang ngừng trệ lại sôi lên. Đầu cậu không ngừng nói với chính mình, Jung YoonHo không thể chết, tuyệt đối không thể. Hee Chul nhìn JaeJoong đang làm loạn, giận dữ đi đến nắm chặt lấy vai cậu, gầm nhẹ: "Kim JaeJoong tỉnh lại đi. Cậu ta đã chết, cậu nghe rõ chưa? Đã chết rồi!" JaeJoong ngước mắt nhìn HeeChul, ánh mắt vô hồn, thì thầm: "Không chết...không có...thi thể..." Hee Chul lặng người rồi lập tức rống lên: "Ở Italy thì giết người xong đương nhiên là ném xuống biển. Cậu lí trí một chút đi!" JaeJoong vẫn nhè nhẹ lắc đầu, run rẩy: "Không...không thể..."

Han Kyung thở dài, chầm chậm đứng lên, đi đến bên cạnh JaeJoong, nói nhẹ như hơi thở: "Là tôi nổ súng." JaeJoong gắt gao trừng mắt nhìn hắn, giơ tay chĩa thẳng súng vào trán hắn. Hee Chul có chút hốt hoảng vội túm lấy tay cậu: "Cậu điên rồi à?" JaeJoong nhìn ánh mắt mệt mỏi của Han Kyung, thanh âm run rẩy: "Tôi nói rồi, không được giết anh ta..." Han Kyung không né tránh: "Nếu cậu cảm thấy tôi làm sai, cứ nổ súng giết tôi." Tay cầm súng của JaeJoong run lên bần bật, mày càng nhíu chặt. Cậu buông tay xuống, gầm lên: "Vì sao?!" Hee Chul khẽ thở phào, Han Kyung mặt vẫn không biến sắc, từ ghế sofa cầm lên một chiếc hộp đưa cho JaeJoong: "Anh ta để lại cho cậu này." JaeJoong ngồi sụp xuống đất, tay úp lên mặt. Han Kyung để chiếc hộp ở cạnh cậu, kéo tay Hee Chul bước ra ngoài.

Ra đến cổng biệt thự, Hee Chul đột nhiên đứng lại: "Kyung, Jaejoong...liệu có chuyện gì không?" Han Kyung cúi đầu, mặt không rõ biểu tình: "Tớ thỉnh thoảng lại nghĩ, chúng ta làm vậy... có phải đã quá mạo hiểm với cậu ấy không." Hắn thở ra một hơi, đưa tay xoa lên đôi lông mày nhăn nhó của Hee Chul rồi kéo y vào lòng: "Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu." Hee Chul hơi run lên trong lồng ngực của hắn, rầu rĩ nói: "Ừ, sẽ không sao hết." Han Kyung ôm chặt Hee Chul, thấp giọng: 'Vẫn còn may, cậu ở phía tớ... Lúc nào cũng ở phía tớ...." Hee Chul cũng ôm chặt lấy hắn. Sống là một sát thủ, cho dù tay có nhuốm máu, cho dù rơi xuống địa ngục, cho dù không bao giờ được tha thứ thì vẫn may mắn là còn có cậu luôn luôn ở bên tớ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae