Mình, bỏ lỡ nhau như thế, đúng không anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình, bỏ lỡ nhau như thế, đúng không anh?

Anh, đã từng yêu em.
Em, đã yêu anh.

Nhưng hai đứa chẳng ai bước lên 1 bước.
Cứ chần chừ nhìn nhau
rồi bước lui lại ngày càng xa.
Rồi phút chốc khoảng cách đã xảy ra
Một người nào đó, chen chân vào ở giữa.
Sai lầm đó, có lẽ lỗi ở em

Em không còn yêu người cũ nhiều như trước
Nhưng cũng không đủ để đến bên anh.
Xem anh như bến dừng khi em mỏi mệt.
Cuộc sống này, chông gai hơn ta tưởng
Biết làm sao giữa những thay đổi vô thường.

Anh giờ đã vui bên người mới.
Em ở đây buồn tủi với chông chênh
Anh giờ đã quên những việc làm ngày trước
Em ở đây, viết lại ngày ấm êm.
Anh giờ nơi đó ấm êm và hạnh phúc
Nào nhớ em, người đã ở bên anh.
Nhưng em vẫn mong anh được hạnh phúc
Bởi lẽ do mình đã bỏ lỡ nhau.
Chẳng thể nào quay về như lúc trước.

Anh ngốc lắm chẳng nhìn rõ được
Rằng là mình đã tìm thấy nhau,
Em cũng dại vì chẳng chịu nói ra.
Rằng hình như anh đã có mặt ở bên em.
Thời gian, công việc, mối quan hệ không tên.
Cứ xoay vần và cuốn ta đi xa mãi

Em mỏi mệt lại tìm anh cho hả dạ
Anh xoa đầu cười
Bảo con nít ghê nơi.
Em cười hỏi
Ai già hơn ai, có nghĩa gì không anh?
Anh lại nắm tay em cười bảo.
Phải lớn hơn mạnh mẽ và kiên cường,
Anh mới yên tâm mà lo công việc,
Bớt suy tư lo lắng và muộn phiền.
Em lại nói anh đừng lo, em rất tốt,
Em là nữ nhưng vẫn mạnh mẽ trước chông gai.
Anh lại nói rằng em ngốc lắm.
Anh đây rồi, chông gai không đến em.
Anh lại dặn, phải ăn no đừng bỏ bữa.
Em cãi lại nào có bỏ đâu.
Anh nói rằng lâu lâu lại gầy bớt, ốm đau
Học đòi người ta giảm cân làm chi không biết
Em cười đáp giảm cân đâu không biết,
Chỉ là em ăn ít hơn người ta.
Anh nói chăm lo bản thân thật tốt,
Anh ở xa em bị gì anh thương.
Em ngoan ngoãn dạ vâng, em biết
Anh siết tay em nói "ngoan, anh thương".

Và rồi ta làm ngơ không biết
Để mặc nhau, vô tâm lẫn giày vò.
Ta có lẽ đã có thể gần hơn với hạnh phúc
Nhưng lại buông tay, chẳng dám cầm.
Anh luôn mong có người hiểu anh như thế.
Em đã hiểu nhưng sao ta lại vẫn xa.
Lỗi do em, do anh, hay do cả hai ta?
Anh nhỉ?

Mọi việc xảy ra đều có lý do của nó.
Em chấp nhận và hiểu rõ điều đó
Nên anh không cần phải trốn tránh khỏi em.
Cứ vui vẻ bên người như anh muốn.
Em không ăn mà cũng không đạp đổ,
Có những chuyện dù buồn những vẫn cố.
Em vẫn tốt dù đôi khi chẳng ổn.
Em sẽ vẫn đôi lúc nhớ đến anh.
Nhớ cái ôm, câu nói lẫn dịu dàng.
Nhưng cái gì qua thời gian, cũng sẽ cũ
Sẽ đi qua rồi, chẳng quay lại được đâu.

Con đường ấy anh và em đi mỏi gót,
Ngồi bên nhau kể chuyện người ta.

Anh và em như hai đường khác biệt,
Va vào nhau rồi lại bật ra xa.
Anh và em mải miết và hối hả
Đến rồi đi một cách chẳng ai ngờ.
Em mong anh có được điều anh muốn
Là thành công vợ tốt và con xinh.
Em mong anh sẽ cười vui nơi mới
Không u sầu suy nghĩ như bên em.

Em mong người sẽ hiểu anh được hết
Dù bề ngoài là khó đăm, nghiêm túc
Nhưng trong anh
Là tim nóng, mỏi mệt và yếu mềm.

Em chẳng quý anh như anh đã
Mà là thương bằng tất cả tim mình
Em lo anh sẽ buồn, sẽ mệt và sẽ nản.
Nhưng hình như em đã nghĩ hơi xa
Anh giờ đã ổn nhiều hơn là em nghĩ
Em nên vui cho chuyện của chúng mình.
Nhưng đôi lúc em vẫn buồn, vẫn nghĩ
Và con tim vẫn mệt mỏi đến phiền
Nỗi nhớ anh cứ giày vò không nghỉ.
Em lúc này cần thời gian và công việc
Để cuốn em khỏi tâm trạng lúc này

Nếu một ngày ta gặp lại,
Hãy mỉm cười như đã từng nghe anh
Em có lẽ sẽ viết về anh thêm vài lần nữa
Đến khi em bình lặng lại như thường.
Anh cũng đừng khó chịu khi đọc được.
Hãy hiểu cho, em cảm thấy thế nào.
Hãy thẳng lưng và tiến về phía trước.
Vì tương lai, không đến với ai quay đầu.

Bài viết này em ghi trong ngẫu hứng.
Nên đôi lúc chẳng rõ nó viết gì.
Nhưng cứ kệ thôi anh nhỉ.
Quan trọng gì khi có được gì đâu

Có lẽ..
Mình đã bỏ lỡ nhau.
Như thế...
Đúng không anh?

-Chu-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tutruyen