Họ Trương Gặp Nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là Trương Diễm Tinh con gái cả nhà Trương Gia bán đậu Hủ. Cha ta Trương Chí Cương thừa hưởng sạp đậu hủ gia truyền của ông nội ta. Cha mẹ ta thành thân sống với nhau được mười một năm. Mẹ ta sinh cho ta hai đệ muội. Gia đình ta tuy không phải là nhà cao sang, có của quý nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc.

Năm ta mười một tuổi cha ta đột ngột bạo bệnh qua đời. Vì cha bị bệnh nhà phải tiêu rất nhìu tiền thuốc thang vay mượn. Bà nội ta vì khóc thương cho cha mà mù cả 2mắt. Mẹ ta người đáng ra phải được hạnh phúc bình bình an an sống cả đời. Nhưng biến cố khiến người phụ nữ hai mươi chín tuổi phải đứng ra gánh vác lo liệu cả gia đình.

Đệ Đệ ta Trương Vĩ Trí năm tuổi, đứa trẻ hoạt bát hay nắm tay tỷ tỷ nó là Trương Diễm Tâm bảy tuổi chạy nhảy khắp thôn. Ta từ chỗ phu tử Hàn Gia tan học trên đường về nhà. Gia đình ta xa cơ ta không muốn làm gánh nặng cho mẹ. Đây là ngày cuối cùng ta đến chỗ phu tử.

Ta nhớ gương mặt Hàn phu tử trầm ngâm nhưng lại gật đầu cho ta nghỉ học. Chắc ông ấy cũng nhìn ra hoàng cảnh gia đình ta. Tiểu Vĩ Trí cùng tỷ tỷ nó Diễm Tâm chạy từ phía sau hù ta giật mình rời khỏi suy nghĩ. Nó dắt tay ta chạy đi xem đám đông ở đường lớn ngoài thôn.

Kiệu đỏ 4 người khiêng, tiếng kèn vang dội ,âm thanh chối tai nhưng lại nghe ra tiếng vọng vui tươi của tân nương tử đang chờ đợi cuộc sống mới.

Tân lang cưỡi ngựa trắng, mặc hỉ phục đỏ tươi trên áo thêu chim hạc, đang rải kẹo và đồng xu cho bọn trẻ con chạy theo đoàn đưa tân nương. Vĩ Trí rất nhanh thằng bé đã chạy ào vào tranh kẹo.

Ta hốt hoảng nắm tay Diễm Tâm chạy vội lại đám đông, sợ Vĩ Trí bị đám đông dẫm đạp mà bị thương .
Vĩ trí cầm trên tay được 2 xu và 5 cái kẹo đường được gói bằng giấy đỏ nó dúi kẹo vào tay ta: "tỷ Tỷ ăn đi ngọt lắm, đệ còn 2 cái sẽ đem về cho bà và mẹ, tỷ tỷ không cần chừa. "

Thằng bé lại nhìn ta nở nụ cười rất ngây ngô: "tỷ tỷ xinh đẹp như vậy sau này sẽ gã cho người còn oai phong hơn lúc nãy, lúc đó đệ sẽ có rất nhìu kẹo để ăn."

Diễm Tâm hừ nhẹ: "sao đệ chỉ biết ăn thế"

Ta mĩm cười chỉ nghĩ đây là lời nói đùa của một đứa trẻ con. Tân lang kia chắc là trâm anh thế gia của trấn bên cạnh.

Cô nương được gã ta có quen biết, nàng là con gái Lão Tôn cửa hàng quần áo Gia Ký. Hai gia đình điều môn đăng hộ đối, ta làm sao có thể giống nàng mà gã cao.

Nhưng ai đoán được mệnh trời, đệ đệ ta nói đùa lại nói đúng. Ta thành thân với người giàu nhất oai phong nhất, nhưng đó lại là ác mộng đời này của ta.

Về đến nhà thấy mặt mẹ có vết ửng đỏ, đôi mắt ướt đẫm lệ. Ta hoảng hốt hỏi thăm mẹ, sợ là bà lại đánh mẹ, nhưng mẹ lại cười gượng nói với ta mẹ chỉ bị ngã. Ta ngờ vực nhưng im lặng không dám hỏi nữa, xuống bếp cùng Diễm Tâm nấu cơm tối.

Ta là Trương Diễm Tinh con gái cả nhà Trương Gia bán đậu Hủ. Cha ta Trương Chí Cương thừa hưởng sạp đậu hủ gia truyền của ông nội ta. Cha mẹ ta thành thân sống với nhau được mười một năm. Mẹ ta sinh cho ta hai đệ muội. Gia đình ta tuy không phải là nhà cao sang , có của quý nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc.

Năm ta mười một tuổi cha ta đột ngột bạo bệnh qua đời. Vì cha bị bệnh nhà phải tiêu rất nhìu tiền thuốc thang vay mượn. Bà nội ta vì khóc thương cho cha mà mù cả 2mắt. Mẹ ta người đáng ra phải được hạnh phúc bình bình an an sống cả đời. Nhưng biến cố khiến người phụ nữ hai mươi chín tuổi phải đứng ra gánh vác lo liệu cả gia đình.

Đệ Đệ ta Trương Vĩ Trí năm tuổi, đứa trẻ hoạt bát hay nắm tay tỷ tỷ nó là Trương Diễm Tâm bảy tuổi chạy nhảy khắp thôn. Ta từ chỗ phu tử Hàn Gia tan học trên đường về nhà. Gia đình ta xa cơ ta không muốn làm gánh nặng cho mẹ. Đây là ngày cuối cùng ta đến chỗ phu tử.

Ta nhớ gương mặt Hàn phu tử trầm ngâm nhưng lại gật đầu cho ta nghỉ học. Chắc ông ấy cũng nhìn ra hoàng cảnh gia đình ta. Tiểu Vĩ Trí cùng tỷ tỷ nó Diễm Tâm chạy từ phía sau hù ta giật mình rời khỏi suy nghĩ. Nó dắt tay ta chạy đi xem đám đông ở đường lớn ngoài thôn.

Kiệu đỏ 4 người khiêng, tiếng kèn vang dội, âm thanh chối tai nhưng lại nghe ra tiếng vọng vui tươi của tân nương tử đang chờ đợi cuộc sống mới.

Tân lang cưỡi ngựa trắng, mặc hỉ phục đỏ tươi trên áo thêu chim hạc, đang rải kẹo và đồng xu cho bọn trẻ con chạy theo đoàn đưa tân nương. Vĩ Trí rất nhanh thằng bé đã chạy ào vào tranh kẹo.

Ta hốt hoảng nắm tay Diễm Tâm chạy vội lại đám đông, sợ Vĩ Trí bị đám đông dẫm đạp mà bị thương .Vĩ trí cầm trên tay được 2 xu và 5 cái kẹo đường được gói bằng giấy đỏ nó dúi kẹo vào tay ta.

" tỷ Tỷ ăn đi ngọt lắm, đệ còn 2 cái sẽ đem về cho bà và mẹ, tỷ tỷ không cần chừa "

Thằng bé lại nhìn ta nở nụ cười rất ngây ngô: "tỷ tỷ xinh đẹp như vậy sau này sẽ gã cho người còn oai phong hơn lúc nãy, lúc đó đệ sẽ có rất nhìu kẹo để ăn."

Diễm Tâm hừ nhẹ: "sao đệ chỉ biết ăn thế"

Ta mĩm cười chỉ nghĩ đây là lời nói đùa của một đứa trẻ con. Tân lang kia chắc là trâm anh thế gia của trấn bên cạnh.

Cô nương được gã ta có quen biết, nàng là con gái Lão Tôn cửa hàng quần áo Gia Ký. Hai gia đình điều môn đăng hộ đối, ta làm sao có thể giống nàng mà gã cao.

Nhưng ai đoán được mệnh trời, đệ đệ ta nói đùa lại nói đúng. Ta thành thân với người giàu nhất oai phong nhất, nhưng đó lại là ác mộng đời này của ta.

Về đến nhà thấy mặt mẹ có vết ửng đỏ, đôi mắt ướt đẫm lệ. Ta hoảng hốt hỏi thăm mẹ, sợ là bà lại đánh mẹ, nhưng mẹ lại cười gượng nói với ta mẹ chỉ bị ngã. Ta ngờ vực nhưng im lặng không dám hỏi nữa, xuống bếp cùng Diễm Tâm nấu cơm tối.

*****
Hôm sau ta ra chợ thì nghe dì bán kẹo đường đối diện thở dài kể với ta: "Mẹ Ngươi bị nam nhân khác đánh."

Ta nghe xong sợ hãi chạy về nhà tìm mẹ, mẹ ôn tồn nói với ta: "Nam nhân kia làm càng động tay động chân, sợ mẹ la lên mất thể diện của hắn nên nói đậu hủ của mẹ có ruồi đánh mẹ rồi bỏ đi. "

Ta âm thầm thề sau này sẽ phụ mẹ ra chợ bán. Không để mẹ chịu cực khổ uất ức nữa.

Tầm giữa trưa một cậu Thiếu Niên tầm mười hai đến mười ba tuổi cả người ướt đẫm, bế Vĩ Trí cũng ướt đẫm về nhà.

Ta cùng mẹ đang ngồi thêu ít khăn tay để bán kiếm thêm tiền, nhìn thấy Vĩ Trí bất tỉnh thì mẹ con ta sợ hãi tột cùng, bà nội ta nghe thấytiếng động làm ngã ghế khi đứng dậy nhanh của mẹ ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro