chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn con dao lớn trên cổ mình và im lặng ngay lập tức.

Tôi chỉ đang nhìn mỹ nam xinh đẹp  mà không hề để ý rằng có 2 người nam nhân to lớn đang đứng cạnh mình!

Mỹ nam ngồi trên ghế gỗ ngước mắt nhìn tôi: “Đây là vị cao thủ số một mà các ngươi tìm được phải không?”

Ơ hô?

Có thể đặt câu hỏi về tính cách của tôi, nhưng cũng có thể đặt câu hỏi về giá trị sức mạnh của tôi ——

KHÔNG!

Tôi dùng một chút lực giật đứt sợi dây trói, hất tên to lớn bên trái xuống đất bằng một đá, rồi đấm vào thái dương hắn ta.

Tên đó ngất đi.

Tôi giẫm lên chân của tên bên phải, linh hoạt nhảy lên lưng hắn và dùng hai tay giữ cổ

Siết chặt và hắn ngất đi.

Tôi nhặt con dao rơi trên đất lên rồi chậm rãi bước đến chỗ mỹ nam.

Con dao lớn kề vào cổ hắn , tôi dùng tay nâng cằm hắn lên, bắt chước cảnh trong thoại bản.

"Người đẹp, giải thích đi."

Hắn ngước lên nhìn tôi, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tôi như chết lặng trong giây lát, vừa định nói để làm dịu bầu không khí thì đầu tôi lại choáng váng.

Sau một thời gian, tôi thậm chí còn không thể giữ vững con dao.

Tôi kinh ngạc : "ngươi... Ngươi hạ độc ta !?"

Nói xong tôi ngã thẳng xuống đất.

Trong lúc còn tia ý thức cuối cùng tôi nghe thấy hắn nói vài lời.

"Võ thuật của cô ta này quả thực rất tốt."

Hehehe mỹ nam khen mình.

“Mặc dù cô ta chỉ hơi khốn nạn thôi.”

"Cũng không thông minh lắm."

......Không phải theo cách xúc phạm như vậy.

2

Khi tôi tỉnh dậy, xung quanh tôi đã có một đám người vây quanh.

"À không, các người lại đang làm gì vậy?"

Tôi lại bị trói lần nữa, lần này bằng dây xích sắt.

Mỹ nam ngồi giữa, mặc áo choàng đen và khoác bộ lông chồn trắng như tuyết.

Người bên cạnh lên tiếng: “Đây là Cửu hoàng tử Tây Xuyên chúng ta, An Cơ.”

Tôi nhìn họ mà không nói.

"Không bao lâu nữa, Cửu hoàng tử sẽ đi Đông Lâm làm con tin. Để đảm bảo an toàn cho Điện hạ, chúng ta thỉnh cầu ngươi hỗ trợ hộ tống ngài ấy."

"Sau khi xong việc, các điều kiện tùy ngươi ra."

Tôi nhìn vào khuôn mặt  kiêu hãnh của hắn, rồi nhìn xuống sợi dây xích trên người tôi.

"Ngươi gọi đây là... thỏa thuận ?"

......

Sau khi xem lại lời nói của hắn trong đầu, tôi chợt nhìn lên người nam nhân ở giữa.

"Hắn thật sự là Cửu hoàng tử sao?"

An Cơ vẻ mặt bình tĩnh: "Hửm ? Nhìn không giống sao?"

Tôi nhìn hắn một lúc lâu, mắt tôi nóng rực.

Ngay lúc An Cơ càng cau mày, chuẩn bị nói chuyện, tôi liền nói thẳng: “Ta đồng ý.”

Mọi người trong phòng đều sửng sốt: “Cái gì?”

Tôi nhấn mạnh lần nữa: “Ta sẽ đồng ý hộ tống điện hạ đến Đông Lâm. Bây giờ ngươi có thể tháo dây xích cho ta được rồi ?”

Bị trói như thế này... thật là nhục nhã.

Tên thuộc hạ bên cạnh An Cơ tỉnh táo lại nói: “Nếu cô không có gì đảm bảo , làm sao chúng tôi biết cô sẽ không đổi ý giữa chừng?”

Hắn từ trong lòng lấy ra một viên thuốc, nói: "uống cái này, chờ điện hạ an toàn đến Đông Lâm, ta sẽ sai người đưa thuốc giải độc cho ngươi."

À, tôi hiểu rồi, đây vẫn là nửa cám dỗ nửa ép buộc.

Tôi mỉm cười , rồi mở miệng: "A ——"

Hắn giật mình: "cô đang làm cái gì vậy !!?"

Tôi tự tin: “đút cho tôi đi, tôi bị trói rồi”.

An Cơ  nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên cười lớn, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Hắn nhận lấy những viên thuốc từ tay thuộc hạ, đứng dậy và bước về phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn .

Những ngón tay của hắn dài ,khớp xương rõ ràng, và có một cảm giác... bất an  không thể diễn tả được khi hắn cầm viên thuốc nhỏ lên,một tay giữ cằm tôi, tay kia nhét viên thuốc  đưa vào miệng tôi.

Những ngón tay hơi lạnh chạm vào môi tôi.

Tôi sửng sốt một lát: “Điện hạ bỏ xuân dược vào miệng  tôi à?”

An Cơ nheo mắt nhìn tôi: “Hả?”

Tôi nói thật: “Miệng tôi hơi khô.”

An Cơ : "......"

Có rất nhiều người trong phòng và không ai chú ý đến tôi. Họ cởi dây xích cho tôi và đi thẳng ra khỏi cửa.

Tôi có thính giác rất tốt và nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Điện hạ nói đúng."

"Đúng vậy, người này quả thực có chút khốn nạn."

3.

Sớm ngày thứ ba.

Đoàn xe hướng tới Đông Lăng đã sẵn sàng khởi hành.

Tôi hỏi người bên cạnh An Cơ: “y phục của tôi đâu?”

Hắn: "y phục gì?"

Tôi: “Là y phục  của người hầu! Nếu cứ để tôi như này thì không thể ngụy trang làm nô tì được!”

Hắn ta liếc nhìn rồi nói: “Ai bảo làm con tin có thể mang theo tì nữ ?”

Tôi nhìn những tên hộ vệ trong đoàn xe và nói rõ ràng: "Vậy hãy đưa cho tôi bộ y phục của cận vệ đi. Tôi không để ý ."

Hắn lưỡng lự rồi nhìn tôi lần nữa đưa cho tôi một chiếc roi cưỡi ngựa.

"Cô là đánh xe."

TÔI:"……………."

Đoàn xe lắc lư và tiến về phía Đông Lăng

Nửa giờ sau, cỗ xe ngựa lao vào một hố bùn.

An Cơ: "Lưu Âm !?"

Tôi lau nước bọt và nói: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."

Cuộc hành trình này rất nhàm chán, và tôi càng ngày càng thành thạo việc đánh xe.

Sau khi tôi quá phấn khích và đánh ngựa điên cuồng, An Cơ cuối cùng đã không thể chịu đựng được tôi nữa.

Hắn ta kéo tôi vào xe, lạnh giọng nói: “sẽ có người  đánh xe khác tới đây thay cô.”

Tôi nằm nhàn nhã trên xe ngựa suốt ba ngày tiếp, đoàn xe cuối cùng cũng đón được làn sát thủ đầu tiên.

Lúc đó, tôi đang ở trong khu rừng cách đó không xa... đang phải đối mặt với những sự kiện quan trọng trong cuộc đời mình.

4

Sau khi nghe thấy tiếng kiếm va chạm, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc và lao ra ngoài.

"Ai! Ai không tiếc mạng? Lại thích chém giết phá hoại thời gian quý báu của bổn cô nương !!!"

Cỗ xe bị xé toạc, lính gác tan thành từng mảnh.

An Cơ ngã xuống đất và không ngừng ho.

Những sát thủ mặc đồ đen vây quanh hắn, bầu không khí rất căng thẳng.

Bọn sát thủ nghe thấy giọng tôi đều quay lại nhìn tôi.

Tôi chỉ nhìn An Cơ ngồi trên mặt đất.

Phù, được rồi, được rồi, vẫn còn sống.

“Còn có một con cá nữa lọt lưới.”

Một sát thủ bước về phía tôi với nụ cười mỉa mai: "Cút đi ——"

"Ah!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro