chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đẩy tên đó ra, chạy đến chỗ An Cơ:

"A, sao lại thành ra thế này? Sao tôi mới đi vệ sinh một lát lại thành như này ? Các hộ vệ chỉ là đồ trang trí thôi à? Nhìn quần áo này bẩn quá........"

Có sự im lặng.

Sát thủ nhanh chóng phản ứng: "Cô nương nhỏ! Ngươi đang tìm cái chết!"

Bọn họ cầm dao lao về phía tôi, tôi đẩy An Cơ sang một bên: “Tìm một nơi yên tĩnh đợi tôi.”

Có lẽ thái độ của tôi quá bình thường và tên sát thủ đã rất tức giận với tôi.

Tôi nhanh tay cướp lấy thanh kiếm của một trong số họ và lao về phía trước...

Sau một nén hương, trận chiến kết thúc.

Tôi ném vũ khí đi và lau máu trên mặt.

Xung quanh thật hỗn loạn.

An Cơ ngước mắt lên liếc nhìn tôi: “Lại đây.”

Tôi sửng sốt một lúc: “Cái gì?”

Trán anh giật giật: “Chân ta bị thương, không đi được.”

"Ồ."

Tôi bước tới, suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy cánh tay hắn và cõng lên vai mình.

An Cơ : “……….”

"Mau đặt ta xuống."

Bốn chữ này hắn nói một cách nghiến răng nghiến lợi.

Tôi lại đặt hắn xuống.

"Lại xảy ra chuyện gì thế?"

An Cơ : "Đi tìm 1 con ngựa đi ."

À, hóa ra là sợ tôi mệt.

Tôi xua tay nói: "Không sao đâu, không sao đâu. Tôi vốn khỏe mạnh, có thể cõng được ngài."

An Cơ sắc mặt tối sầm: “Ta nói . đi tìm ngựa!!.”

Người này thật sự khó chiều !!

không... Người này thực sự khó chăm sóc!!

Tôi có thể tìm thấy một con ngựa ở đâu trong vùng hoang dã này?

Cỗ xe bị phá hủy, ngựa thì sợ hãi bỏ chạy.

Mà hiện giờ vẫn còn cách quán trọ gần nhất vài dặm.

Tôi liếc nhìn hắn, rồi đưa tay chạm vào huyệt đạo của hắn.

An Cơ khó tin nhìn tôi: “Cô đang làm gì vậy !?”

Tôi cõng hắn lên vai và nói: "Ồ, đừng ngại, chúng ta đi nhanh thôi."

An Cơ giọng nói hơi thay đổi: "Lưu Âm, ta cảnh cáo ngươi, lập tức bỏ xuống! Bằng không ta sẽ giết ngươi!"

Tôi vỗ vào đùi hắn: “Đừng nói chuyện.”

An Cơ: "..."

Không gian thật yên tĩnh nha.

5

...

Khi tôi cõng An Cơ trên lưng đi đến quán troh thì trời đã gần tối.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi ngồi xuống đối diện hắn và thở dài nhẹ nhõm.

"Trước tiên hãy đồng ý rằng sau này điện hạ sẽ không đánh tôi hay chửi bới tôi."

Sắc mặt An Cơ trở nên cực kỳ tối tăm: “Ừ.”

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và đưa tay giải huyệt đạo .

Hắn nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Tôi đoán là hắn đang cố bình tĩnh .

Thật lâu sau, hắn mới nói: "Ra ngoài."

Tôi : " ???"

An Cơ: “Ta muốn nghỉ ngơi.”

Tôi chỉ vào hai chiếc giường trong phòng: “ngài chọn một cái.”

Trước khi hắn nổi giận, tôi giải thích: “Nhà trọ không có nhiều phòng, chúng ta lại đến muộn nên chỉ còn một phòng duy nhất.”

"Hơn nữa, tôi là một cô gái trẻ xinh đẹp và không làm loạn gì cả. Điện hạ có thể yên tâm rồi chứ ?"

Nửa đêm, tôi nhìn những bóng người bay lượn ngoài cửa sổ và dần chìm vào suy nghĩ.

Việc giao kèo này dường như tôi đã  lỗ.

Vị hoàng tử thứ chín này có vẻ là một kẻ nguy hiểm .

.....

Tôi ngồi ở mép giường chân không ngừng run , nghĩ sao bọn người bên ngoài  vẫn chưa vào ?

Có lẽ tiếng tôi run chân hơi lớn, An Cơ đã bị tôi đánh thức.

Hắn quay lại và cau mày nhìn tôi, sững sờ một lúc khi nhìn thấy tôi đang ngồi ở mép giường.

Tôi cười toe toét : “Ngài tỉnh rồi à?”

An Cơ kiên định nhìn tôi vài cái rồi lặng lẽ kéo chăn lên.

TÔI:"……………."

Hix, tôi cảm thấy bị xúc phạm.

Tôi chỉ tay ra ngoài.

An Cơ nhìn ra ngoài, hơi nheo mắt lại.

Giây tiếp theo, bên ngoài sát thủ bắt đầu hành động, một loạt bóng đen nhanh chóng lao về phía bọn tôi.

Nó xuyên qua cửa sổ và chuẩn bị đáp vào phòng

Tôi bước tới, giơ chân và đá tên đó ra ngoài lần nữa.

An Cơ: “……….”

Tôi xua tay về phía hắn: “Xin lỗi, điện hạ mau dịch mông ra và tìm chỗ trốn đi.”

"Nếu không, sẽ không phải lỗi của tôi nếu tôi vô tình đá vào ngài nha."

.....

Lũ sát thủ này hiển nhiên khó đối phó hơn rất nhiều, nhìn võ công, chiêu thức không giống như bọn ban ngày.

Nửa giờ sau, tôi vỗ tay và thở dài nhẹ nhõm.

Quần áo của tôi lại dính đầy máu, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

An Cơ bước ra từ phía sau tôi và  im lặng.

Tôi nhịn không được hỏi hắn: "Ai muốn giết ngài ? Lại còn phí công tốn sức phái nhiều người như vậy?"

An Cơ liếc nhìn tôi, đáp: "Đội trước là Đông Lăng phái tới, hiện tại là thuộc hạ của Tây Xuyên."

Tôi có thể hiểu được đám sát thủ do Đông Lăng phái tới, bọn họ chỉ muốn lợi dụng cái chết của An Cơ để tấn công Tây Xuyên, bắt đầu một cuộc chiến khác.

Nhưng tại sao lại còn có Tây Xuyên....

Nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, An Cơ bình tĩnh nói: “Những người huynh đệ tốt của ta không muốn ta sống.”

Ồ, tôi hiểu, đây là một cuộc nội chiến.

An Cơ vô cảm nhìn thi thể trên mặt đất.

Tôi liếc nhìn hắn và cảm thấy thương hại  một cách khó hiểu.

Thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ cho hắn

Tôi khịt mũi và đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn

"Đêm còn dài, chúng ta sớm nghỉ ngơi đi."

An Cơ quay lại nhìn tôi, rồi đưa ánh mắt về phía vai áo của hắn.

Có một dấu tay đầy máu khá chuẩn dính ở đó.

.....

"Tôi xin lỗi."

6

Sau khi rời khỏi Tây Xuyên, trên đường sát thủ đã bớt đi rất nhiều.

Tôi và An Cơ thuê một chiếc xe ngựa phóng tới kinh thành Đông Lăng  trước Tết Trung thu.

Nơi ở mà Đông Lăng sắp xếp cho An Cơ là một căn biệt viện cỡ trung bình, có nhiều lính gác trước cửa, theo thuộc hạ  đi cùng, họ được đặc biệt phái đến để bảo vệ Cửu hoàng tử.

Đánh rắm, rõ ràng là đang giám sát.

Tôi trợn mắt đi theo An Cơ vào nhà.

Không lãng phí một giây phút nào, tôi đứng trước mặt An Cơ, đưa tay ra: "Thuốc giải."

An Cơ liếc nhìn tôi, giơ tay lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh lam từ ống tay áo rộng ném cho tôi.

Tôi mở nó ra, ngửi và uống một ngụm mà không suy nghĩ quá nhiều.

An Cơ cau mày: “……cô chỉ phản ứng thế thôi à?”

Tôi sững sờ một lúc: "Còn gì nữa không? Có cần thêm chút biểu cảm nữa không?"

An Cơ không nói gì.

Tôi nói thêm: “Như đã thỏa thuận, tôi đã đưa ngài đến Đông Lăng an toàn. Hiện tại tôi có thể yêu cầu bất cứ điều gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro